Chương 73 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 73 ĐỀN TIỀN Hay là để em dẫn hai đứa nhỏ đi cho.” Liễu Tương Tương lại vội vàng bảo.


“Khỏi, gu thẩm mỹ của Vi Vi không tệ mà, với cả nếu là quần áo của tụi nhỏ thì cứ giao lại cho chúng đi.” Chương Trấn Giang nói, sau đó duỗi tay lấy ra sáu tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho Chương Vi với Nguyễn Tích Thời mỗi người ba tờ: “Thích bộ nào thì cứ việc mua, không cần tiếc tiền.” “Cảm ơn cha.” Chương Vi thấy cha hào phóng như vậy, hai mắt tức khắc sáng bừng như đèn pha, vội vươn tay nhận.


Nguyễn Tích Thời cũng cẩm lấy ba tờ tiền, không quên cảm ơn một tiếng.


Liễu Tương Tương ngồi bên cạnh cười gượng: “Cũng đúng, suy cho cùng øu thời trang của đám trẻ bây giờ đâu có giống người lớn chúng ta, mấy đứa thích mua gì thì mua nhé.” “Cha ơi, con cũng muốn mua quần áo mới.” Chương Đình hâm mộ đến đỏ cả mắt, vội làm nũng.


“Con có nguyên một tủ quần áo toàn đồ mới đó, hình như chưa mặc lần nào phải không?” Chương Trấn Giang cau mày.


Liễu Tương Tương sợ Chương Trấn Giang nổi giận, vội kéo tay Chương Đình lại: “Không phải con bảo muốn đi cắt tóc với làm móng hả?


Để lát nữa mẹ đi cùng con.” “Đúng, con còn phải đi làm tóc nữa chứ!” Sự chú ý của Chương Đình lập tức dời sang chuyện khác, ồn ào chạy thẳng lên lầu thay quần áo để Nguyễn Tích Thời và Chương Vi ăn sáng xong cũng sửa soạn ra cửa.


Trước khi đi, Chương Trấn Giang nhân cơ hội Chương Vi lên lầu thay đồ, lén nhét thêm cho Nguyễn Tích Thời hai tờ tiền: “Mua bộ nào chất lượng chút nha con!” Nguyễn Tích Thời liếc nhìn hai tấm thiệp mời mạ vàng đặt trên bàn trà, bên trên có dấu biểu tượng của nhà họ Tống, khẽ “Vâng” một tiếng đồng ý.


Đương lúc cô cất tiền đi, Chương Vi cũng thay đồ xong, xuống lầu, nên tình cờ nhìn thấy.


Mặt mày Chương Vi lập tức sa sầm.


Trước kia, người cha thương nhất là cô ta, có gì tốt cũng để dành cho cô ta trước nhất, nhưng giờ lại quay sang thiên vị Nguyễn Tích Thời.


Chương Vi dùng sức siết chặt nắm tay.


Cuối cùng, cô ta quyết định nhịn xuống.


Cô ta sẽ kiên nhẫn chờ đến khi họ tới dự yến tiệc của nhà họ Tống.


Với nhan sắc của mình, cô ta tin rằng bản thân sẽ thu hút được rất nhiều cậu chủ nhà giàu, tới lúc đó, cha sẽ biết cô ta mới là người có thể làm rạng danh nhà họ Chương.


Nghĩ vậy, tâm trạng Chương Vi tốt hơn đôi chút.


Có điều, chờ tới khi ra cửa, Chương Vi không muốn đợi Nguyễn Tích Thời đi cùng, thế là vội tìm xe kéo đi trước một mình.


Nguyễn Tích Thời cũng chẳng thèm quan tâm, thủng thẳng đến trung tâm thương mại sau Chương Vi.


Cô đứng nhìn Chương Vi bước thẳng một mạch tới cửa hàng quen thuộc của mình, sau đó thảnh thơi dạo một vòng quanh trung tâm từ lầu một.


Đến khi dạo tới một cửa hàng ở lầu hai, cô tình cờ nhìn thấy cảnh Chương Vĩ bị một nhóm nữ sinh vây quanh.


“Tức là đích thân Tham mưu Tống và bà Tống đã gửi thiệp mời cậu tham gia yến tiệc nhà họ Tống hả?” Vương Lạc Dung hỏi, giọng lộ rõ vẻ hâm mộ.


Mặc đù các cô là bạn cùng lớp với Tống Ngọc Sương nhưng nếu bàn về địa vị gia đình thì hẵng còn kém xa.


Ông Tống là ai, là Tổng Tham mưu trưởng, trong tay nắm quyền lực to lớn đấy!


Yến tiệc do nhà họ Tống tổ chức hả, hiện các bọn họ còn chưa có tư cách tham gia đâu.


Huống hồ, có thể tham dự yến tiệc là một chuyện, còn được Tham mưu Tống và phu nhân của ông ấy đích thân mời lại là một chuyện khác.


Nếu người mời là Tống Ngọc Sương, vậy chỉ có thể nói là quan hệ giữa bạn học trong lớp rất tốt.


Nhưng nếu được Tham mưu Tống và bà Tống mời, vậy tính chất câu chuyện hoàn toàn khác biệt rồi.


Điều này đồng nghĩa với việc cho cô ta thể diện cực lớn.


“Đúng thế đó.” Trên mặt Chương Vi không giấu nổi vẻ đắc ý.


Sáng nay, lúc quản gia nhà họ Tống đến gửi thiệp mời, cô ta cũng không tin đâu.


Mãi tới khi quản gia lấy ra hai tấm thiệp, còn chính miệng bảo muốn mời ông bà Chương và các con của hai người cùng tham gia thì cô ta mới dám tin.


Hiện tại, Chương Vi đã suy tính xong những gì mình cần làm tối mai để có thể trở thành người nổi bật nhất tại bữa tiệc rồi.


“Vi Vi, cậu đúng là lợi hại thật đấy!” Một cô bạn hâm mộ bảo: “Tôi nghe nói trong bữa tiệc sẽ có rất nhiều con cái của những người quyền Cao chức trọng tới góp mặt đó.” “Đúng rồi, nghe bảo lần trước đích thân Tổng Tư lệnh sẽ đến tham dự đấy.” Tổng Tư lệnh?


Nhịp tim Nguyễn Tích Thời tăng nhẹ.


Thế có phải Phó Vân Đình cũng sẽ tới không?


Nếu vậy, cô phải chọn lựa quần áo thật cẩn thận mới được.


Nguyễn Tích Thời xoay người, tính qua cửa hàng khác xem thử, ai ngờ còn chưa kịp rời đi đã nghe thấy Chương Vi gọi với mình lại: “Tích Thời!” Cô thật sự rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng trước mặt bao người, cô chỉ đành dừng chân, quay đầu lại nhìn mấy cô gái kia.


“Không phải em tới đây lựa đồ hả, sao đi sớm thế?” Chương Vi tiến lại gần, thân thiết khoác tay Nguyễn Tích Thời, bày ra đáng vẻ người chị tốt: “Phải rồi, ban nãy chị nhìn thấy một chiếc váy công chúa trông hợp với em lắm đó.” Vừa nói, cô ta vừa kéo Nguyễn Tích Thời đến trước giá để đồ, cầm một cái váy màu hồng lên, ướm thử vào người Nguyễn Tích Thời: “Em thử bộ này xem?” Khóe miệng Nguyễn Tích Thời giật giật.


Mấy cái váy hường phấn thế này chắc sẽ hợp với những người có gu thẩm mỹ giống Chương Đình hơn.


“Để em xem thêm mấy bộ khác đã” Nguyễn Tích Thời uyển chuyển từ chối.


“Sao vậy, em cứ thử xem thế nào trước đi!” Nhưng Chương Vi lại không chịu buông tha, cẩm bộ đồ đúi vào tay Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời cau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ sắc lạnh.


Cô lười giằng co với Chương Vĩ, dứt khoát cầm cái váy treo trở lại giá.


Ai ngờ, đúng lúc này, Chương Vì thình lình túm lấy cái váy công chúa trong tay cô, ra sức kéo, đồng thời kêu lớn: “Sao cái váy này lại rớt mất một cái khuy áo rồi?” Cô ta vừa cất tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mấy bạn nữ cùng lớp kia.


“Xảy ra chuyện gì vậy Vi Vi?” Vương Lạc Dung vội vàng chạy tới hỏi han.


“Hình như Tích Thời...


làm hỏng cái váy công chúa này rồi.” Trên mặt Chương Vi hiện rõ vẻ do dự, như không muốn nói nhưng lại chẳng thể làm trái với lương tâm.


“Gì cơ?” Các bạn nữ giật mình, hốt hoảng nhìn bộ trang phục trong tay cô: “Trời, có vẻ đúng là vậy thật, thiếu mất một cái khuy áo rồi.” “Hình như đây là cái váy công chúa kiểu dáng mới nhất đấy, chắc là đắt lắm.” Một bạn nữ lên tiếng: “Làm thế nào bây giờ?” “Còn làm thế nào được nữa, làm hỏng thì phải đền chứ sao!” Vương Lạc Dung vội trả lời.


Trong lúc họ còn đang nói, chủ cửa hàng đã nghe thấy động tĩnh bên đây, vội chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Cô ta phá hỏng quần áo nhà cô rồi.” Vương Lạc Dung lập tức chỉ tay về phía Nguyễn Tích Thời.


Bà chủ cau mày, hướng mắt nhìn cái váy trong tay Nguyễn Tích Thời: “Sao tự dưng lại rơi mất khuy áo chứ?” “Nhất định là do cô ta kéo đứt!” Vương Lạc Dung nói tiếp.


“Thế có tìm được cái khuy áo đó không?” Bà chủ cúi đầu ngó sàn nhà: “Nếu tìm thấy thì chỉ cần đính lại là xong.” Hiện khuy áo đang nằm trong tay trái của Chương Vi.


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời đảo qua tay trái cô ta, một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên.


Bà chủ tìm quanh một vòng, không thấy khuy áo đâu hết.


“Ở đây nhiều người qua lại như vậy, khuy áo lại bé xíu, sợ là đã bị ai đó đá văng đi đâu mất rồi.” Một cô gái lên tiếng: “Chắc không tìm thấy đâu.” “Nhưng khuy áo trên cái váy này là hàng thiết kế riêng đó, chỉ ở bên tây mới bán thôi chứ trong nước không chỗ nào có kiểu dáng tương tự đâu.” Bà chủ buồn bã bảo: “Nếu không có khuy, cái váy này xem như hỏng mất rồi.” “Nguyễn Tích Thời, cô nghe thấy chưa?” Vương Lạc Dung thấy vậy thì quay sang nói với Nguyễn Tích Thời bằng giọng hả hể: “Còn không mau đền tiền cho người ta đi.” Nguyễn Tích Thời liếc nhìn cô ta.


“Cần đền bao nhiêu thế?” Chương Vi hỏi.


“Tính theo giá nhập hàng thì là năm mươi đồng ” Bà chủ thấy Nguyễn Tích Thời yên tĩnh đứng tại chỗ, không nói câu nào, trông có vẻ rất đáng thương thì cũng không nỡ chặt chém cô.


“Bằng đó...


Cũng hơi bị nhiều đấy.” Chương Vì cau đôi mày thanh tú lại, 1o lắng nhìn Nguyễn Tích Thời.


Hai mắt Nguyễn Tích Thời vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.


Đúng là trùng hợp thật, cha cho cô năm tờ tiền, cái váy công chúa bị phá hỏng cũng vừa hay trị giá năm mươi đồng.


“Bà chủ người ta cũng nói đó là giá nhập hàng rồi, đâu thể khiến người ta lỗ vốn được.” Vương Lạc Dung khuyên: “Vi Vi à, tôi biết cậu là người hiền lành, tốt bụng, thương em gái, nhưng lần này cô ta đã làm sai, phải chịu trừng phạt, bằng không luật pháp trên đời sẽ loạn cào cào lên mất, đúng chứ?” “Nhưng...” Chương Vi ngập ngừng, rồi im lặng không nói.


Bà chủ quay qua nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cô gái, cô thấy sao?” Nguyễn Tích Thời liếc nhìn Chương Vi, đúng lúc môi mỏng khép mở tính nói gì đó thì từ đằng sau bỗng truyền tới một giọng nam trẻ tuổi: “Còn thấy sao nữa, bọn họ tính gắp lửa bỏ tay người đấy!”


  • Trước
  • Sau