Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 70 LÒNG TỐT CỦA BÀ TỐNG Hai người cười đùa, chuyện trò vui vẻ hồi lâu thì người giúp việc lại mới đến mời họ qua đó.
“Cô chủ, bà chủ cho gọi cô và cô Nguyễn ạ.” “Biết rồi, bọn tôi sẽ qua ngay.” Tống Ngọc Sương kéo Nguyễn Tích Thời tới phòng của bà Tống, trên đường đi, hai người lại bàn nhau xem nên viện lý do gì, đồng thời hứa hẹn không để cập chữ nào về việc Nguyễn Tích Thời ngất xỉu để tránh khiến người lớn lo lắng.
Lúc này, bà Tống đang ở trong phòng ăn cháo hồ đào mà nhà bếp vừa nấu xong, hạt hồ đào được giã vụn mang tới cảm giác ngòn ngọt, lại còn mềm đến độ vừa cho vào miệng đã tan chảy trên đầu lưỡi.
Kỳ thật, bà ấy không hề thích cháo hồ đào, chỉ là khoảng thời gian trước bị bệnh liệt giường, đầu óc choáng váng, hóa rồ hóa dại, miệng cũng nhạt toẹt nên chẳng thiết tha ăn uống, mãi đến tận bây giờ mới nếm lại được hương vị.
Trong lúc bà Tống dùng bữa, chợt thấy Tống Ngọc Sương kéo Nguyễn Tích Thời đến thăm mình, thế là vội vàng đặt bát cháo trong tay xuống: “Nhà bếp có đưa tới vài món điểm tâm, bác ăn thấy ngon nên mới bảo người gọi hai đứa tới ăn chung.” “Cảm ơn phu nhân đã nhớ tới cháu, hai hôm nay phu nhân thấy sao, đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?” Nguyễn Tích Thời ngồi xuống phía sau Tống Ngọc Sương.
Người làm cũng nhanh tay bưng hai bát cháo hồ đào đã được múc sẵn đến trước mặt hai người.
“Được cháu quan tâm như vậy nên tất nhiên đã khỏe hơn nhiều rồi.
Nói thật, bác thích cháu lắm, ngày thường nếu rảnh cháu nhớ qua chơi với Sương Nhi nhiều chút nhé, tiện thể thăm bác luôn.” Bà Tống cực kỳ ưng dáng vẻ khéo léo này của cô.
Thật ra, lúc đầu bà có tận hai cô con gái, một là Tống Ngọc Sương, đứa còn lại đã chết yểu vào năm lên ba, cơn bạo bệnh năm ấy không chỉ cướp đi một sinh mệnh bé nhỏ chưa trưởng thành mà còn để lại vết thương lòng sâu sắc cho bà Tống.
Bệnh tâm thần của bà cũng khởi phát từ khi ấy.
Bà là một người phụ nữ rất nặng tình, tuy hiện tại Nguyễn Tích Thời đã trị khỏi bệnh cho bà nhưng nút thắt trong lòng vẫn còn đó, chỉ cần nhớ đến đứa nhỏ đã đi xa kia là trái tim lại âm ỉ từng cơn.
Bà Tống nhìn Nguyễn Tích Thời, thẩm nghĩ tính ra con gái mình khá giống Nguyễn Tích Thời, dù bị bệnh cũng không khóc, nếu nó bình an lớn lên, hẳn cũng sẽ ngoan ngoãn, địu dàng như cô vậy.
“Mẹ ơi.” Tống Ngọc Sương thấy khóe mắt mẹ ứng đỏ thì biết ngay bà lại nghĩ tới chuyện kia, bèn nhỏ giọng gọi bà một tiếng.
Bà Tống hoàn hồn, quay sang mỉm cười hiển lành với Nguyễn Tích Thời: “Cháu là bạn thân của Sương Nhi, sau này còn sẽ kết hôn với Vân Đình, trở thành người thân của bọn bác nên cháu đừng gọi bác là phu nhân nữa, thay vào đó hãy gọi bác một tiếng dì Tống đi.” Dạo gần đây Nguyễn Tích Thời rất thường ghé qua nhà để khám bệnh cho bà Tống, cũng rất thích tính cách hiền hòa của bà ấy, vì nó gọi cho cô nhớ đến mẹ mình, thế nên cô đã không từ chối mà đổi giọng gọi nhỏ: “Dì Tống” Bà Tống than nhẹ một tiếng, trông có vẻ vui lắm.
“Ở lại ăn cơm tối với nhà dì nhé, để dì sai người tới nhà họ Chương báo một tiếng cho.” Bà Tống nói: “Chờ khi nào ăn cơm xong, dì Tống lại bảo tài xế đưa cháu về ” Bà ấy đã thịnh tình khoản đãi như vậy, Nguyễn Tích Thời cũng không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý.
Trước khi ăn cơm, Nguyễn Tích Thời lại kiểm tra cho bà Tống thêm một lần, thấy bệnh tình của bà có tiến triển, cô quyết định giảm liều thuốc xuống: “Có thể dùng tiếp đương quy, sâm mỹ và cẩu kỷ, chỉ cần giảm bớt lượng là được.
Còn hoàng kỳ tuy bổ nhưng dễ gây nóng trong người, hiện tại khí huyết dì Tống đã ổn định nên không cần dùng hoàng kỳ nữa.” Cô thuật lại tỉ mỉ phương thuốc mới, Tống Ngọc Sương ngồi bên cạnh chăm chú ghi nhớ.
Tối đó, khi Tham mưu Tống về đến nhà, thấy Nguyễn Tích Thời cũng ở đây thì vui mừng khôn xiết, còn cố ý sai người lấy hộp bánh mua từ nước ngoài về tặng cho Nguyễn Tích Thời.
“Đây là điểm tâm của Myanmar đấy, ở thành Vân không có đâu, cháu mang về ăn chung với người nhà đi.” Hộp bánh được đóng gói vô cùng tinh xảo, hơn nữa không hề nhẹ, nhìn thôi đã biết là đồ xa xỉ rồi.
Nguyễn Tích Thời vội từ chối.
Nhưng Tham mưu Tống vẫn kiên quyết muốn tặng, Tống Ngọc Sương ở bên cạnh thấy vậy mới để nghị: “Con thấy hay là chúng ta chia nhau ăn luôn bây giờ đi, chứ để cậu ấy mang về thì e là sẽ vào miệng hai chị em nhà đó hết chứ cậu ấy chẳng ăn được miếng nào đâu!” Tham mưu Tống và bà Tống nghe vậy thì quay sang nhìn nhau.
Tống Ngọc Sương đã kể cho họ nghe tất tần tật những gì xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật lần trước rồi, thế nên họ cũng hiểu được phần nào tình hình cũng như hoàn cảnh hiện tại của Nguyễn Tích Thời ở nhà họ (@ Lúc này, Tống Ngọc Sương đã mở hộp bánh ra, chọn mấy loại mà mình thích đưa cho Nguyễn Tích Thời.
“Cảm ơn.” Nguyễn Tích Thời nhận lấy.
Cô hé miệng ăn từng miếng nhỏ, trông đoan trang, hiền thục vô cùng.
Tham mưu Tống và bà Tống thấy vậy lại càng thích cô hơn.
Đợi Nguyễn Tích Thời ăn xong bữa tối cũng như hộp bánh, Tham mưu Tống mới bảo người tài xế đắc lực nhất của mình chở Nguyễn Tích Thời về.
Chờ Nguyễn Tích Thời đi xa, Tham mưu Tống quay sang nói với bà Tống: “Đứa nhỏ này thật quá đáng thương ” “Em cũng thấy vậy, trong nhà mẹ kế nắm quyền, cuộc sống của nó hẳn chẳng dễ dàng gì.” Bà Tống cũng là phụ nữ nên dễ đồng cảm hơn nhiều: “Tội nghiệp con bé, vừa xinh đẹp lại thông minh, tiếc thay không được sinh ra trong một gia đình tốt.” Nghe vậy, trong mắt Tống Ngọc Sương lóe lên tia sáng, cô ấy bất ngờ lên tiếng: “Nếu cha mẹ đã thích Tích Thời như vậy, chi bằng hai người nhận cậu ấy làm con nuôi đi!
Thế thì sau này nếu cậu ấy ở nhà họ Chương bị bắt nạt thì có thể danh chính ngôn thuận dọn đến ở với chúng ta rồi!” “Mẹ thấy ý kiến này được đấy!” Bà Tống lập tức đáp.
Bà ấy thật sự rất thích đứa bé Nguyễn Tích Thời này.
Nếu có thể nhận Nguyễn Tích Thời làm con gái nuôi, chẳng phải bà sẽ có hai cô con gái sao, cũng xem như bù đắp được nuối tiếng trong lòng rồi.
Nghĩ vậy, bà quay sang hỏi ý chồng: “Anh thấy thế nào?” “Anh không có ý kiến.” Tham mưu Tống trả lời: “Đứa trẻ đó đúng là rất tốt” “Đã thế, đúng lúc cuối tuần này nhà ta có tổ chức tiệc, chi bằng mời người nhà họ Chương tới luôn, cũng tiện bàn bạc thêm về chuyện này với họ.” Bà Tống dịu dàng bảo: “Dù sao những chuyện thế này vẫn cần có sự đồng ý của cha mẹ con bé mới thỏa đáng ” “Phu nhân suy xét chu toàn lắm.” Tham mưu Tống gật đầu: “Anh sẽ bảo người gửi thiệp mời cho họ.” “Làm gì có chuyện họ không đồng ý chứ, có khi vừa nghe tin đã vui như mở cờ rồi cũng nên!” Tống Ngọc Sương hừ nhẹ một tiếng, mỉa mai.
Cô ấy thật sự chẳng có chút hảo cảm gì với người nhà họ Chương cả, nếu không vì Nguyễn Tích Thời, còn khuya cô ấy mới nhắc đến cái nhà đó.
Chờ tới khi Nguyễn Tích Thời đồng ý nhận cha mẹ cô ấy làm cha mẹ nuôi thì sẽ không cần cắn răng chịu đựng mấy trò bắt nạt của người nhà họ Chương nữa rồi.
Ngoài ra, cô ấy còn có thể thường xuyên mời Tích Thời qua nhà ở lại, đến lúc đó cô ấy sẽ được theo Tích Thời đi bắt ma.
Lúc này, Nguyễn Tích Thời còn chưa biết gì về quyết định này của nhà họ Tống.
Cô ung dung ngồi trên xe nhà họ Tống về nhà họ Chương.
Về đến nơi, người nhà họ Chương đều đã về phòng.
Nguyễn Tích Thời đi tắm rồi về phỏng, ngay lúc tính nằm xuống nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới tiếng “cốp” lanh lảnh, như có thứ gì đó đập trúng cửa sổ vậy.
Cô khó hiểu quay qua nhìn.
“Bốp” Lại một tiếng nữa vang lên.
Nguyễn Tích Thời đứng dậy, mở cửa sổ ra, sau đó nhìn thấy trên bệ cửa có hai hòn đá nhỏ.
Cô đưa mắt nhìn về hướng hòn đá được ném tới.
Dưới ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ có một bóng người cao lớn đang vươn vai, trong tay còn cầm một hòn đá nhỏ, có vẻ đang tính ném thêm lần nữa.
Trái tim cô chợt nảy lên thình thịch.
Phó Vân Đình!
Trên người anh vẫn còn nguyên bộ quân trang, trong màn đêm tăm tối lấp ló tia sáng sắc lạnh do bộ đồ phản chiếu lại từ ánh đèn đường.
Thấy Nguyễn Tích Thời mở cửa, anh chỉ tay về phía cửa sổ, ý nói muốn lên đó với cô.
Nhưng Nguyễn Tích Thời khẽ lắc đầu.
Cô cụp mắt ước lượng khoảng cách, sau đó chống tay lên cửa sổ, nhảy thẳng từ tầng ba xuống.