Chương 65 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương ó5 CỐ GẮNG, CỐ GẮNG Mặt' Phó Vân Đình u ám.


Ô nhóc này mới tí tuổi đầu mà biết trêu chọc người khác ra phết.


Anh mỉm cười: “Nếu đã như thế thì anh có một biệt thự ở gần đây, em có thể đến đó, ở đó đợi anh, có thời gian anh sẽ đến chơi với em.” Giọng điệu anh chậm rãi, tựa như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường.


Nguyễn Tích Thời tái mặt: “Em không có ý đó!” Hai tay cô xoắn lấy nhau: “Em không phải là mấy người phụ nữ ngoài luồng kia, em không muốn thành chim hoàng yến trong lồng, được anh nuôi đâu!” Phó Vân Đình dựa người ra sau, hai chân tách ra đầy tùy ý, nhìn cô một cách ẩn ý: “Thế em muốn gì?” “Em muốn anh.” Nguyễn Tích Thời nghiêm túc nói: “Muốn anh luôn ở bên cạnh em.” Đôi mắt Phó Vân Đình tối đi.


Anh nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời, tựa như muốn nhìn ra được điều gì đó từ gương mặt đó, nhưng trong mắt cô không vương một tạp chất.


Dưới ánh trăng và ánh đèn, mái tóc đen của cô xõa tung, trên người chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, tựa như một con búp bê thuần khiết, không chút tì vết.


Song ánh mắt cô rất kiên cường, nét đẹp độc nhất này khiến người ta không nỡ lòng phá hỏng.


Khóe miệng Phó Vân Đình khẽ nhếch, sau đó vươn tay ra nắm lấy gương mặt trắng nõn của cô, giọng điệu lười nhác: “Cô nhóc, em không biết xấu hổ sao?” “Em chỉ nói sự thật thôi, hơn nữa không phải anh cũng muốn gặp em sao?” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời long lanh tựa vì tỉnh tú giữa đêm đen: “Chu Khâm không phải là người thân cận của anh mà chỉ là một cấp dưới không mấy quan trọng, cho dù anh ta có bị thương nặng đến đâu thì chỉ cần không chết, anh cũng có thể hỏi ra điều anh muốn biết, không cần gấp gáp đến tìm em thế ” Gương mặt cô mang theo nụ cười, xán lạn chói mắt dưới ánh đèn đường: “Nhưng anh lại nửa đêm nửa hôm đến tìm em, thế nên anh không chỉ là đến vì anh ấy mà còn đến vì nhớ em nữa!” Cô nói chắc nịch.


Phó Vân Đình ngây người ra chốc lát, sau đó bật cười thành tiếng: “Nhỏ mà tĩnh ranh ghê.” “Là em đoán có đúng không?” Nguyễn Tích Thời đột ngột áp sát mặt về phía anh, cứ như muốn lục tìm đáp án từ trong mắt anh.


Cơ thể mềm lại của cô vừa lại gần là Phó Vân Đình đã có phản ứng.


Đúng lúc chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, con đường này chỉ có vài ánh đèn đường lác đác, khiến trong xe tối lại.


Giờ tài xế có nhìn ra kính chiếu hậu cũng không nhìn thấy ghế sau đang xảy ra chuyện gì.


Bóng tối khiến cảm giác và khứu giác nhạy cảm hơn hẳn.


Phó Vân Đình có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, cảm nhận được bàn tay cô khẽ chạm vào eo anh, nơi bụng dưới chợt nóng bừng bừng.


Hô hấp của anh trở nên gấp gáp hơn.


Nguyễn Tích Thời nghe thấy tiếng hít thở của anh thì thẩm vui trong lòng.


Cô là cố ý.


Đã lâu thế rồi mà thái độ của Phó Vân Đình vẫn mập mờ, khác hẳn với thái độ ở kiếp trước khi anh đưa thi thể cô về.


Mặc đù không biết xảy ra vấn đề ở đâu nhưng cô cảm thấy mình phải tự cố gắng.


Chỉ cần anh có một hành động thực tế gì đó là quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước.


Thậm chí, Nguyễn Tích Thời đã cảm nhận được hơi thở của Phó Vân Đình đang gần trong gang tấc.


Bàn tay cô lại to gan hơn, sờ xuống bờ ngực rắn chắc của anh.


Bàn tay mềm mại ấn lên ngực Phó Vân Đình, trong giây lát, ngọn lửa trong người anh bùng cháy mãnh liệt.


Anh cảm giác mình sắp nổ đến nơi rồi!


Anh muốn hung hăng “xử” Nguyễn Tích Thời luôn bây giờ!


Nhưng khả năng tự kiểm soát của anh vẫn giúp anh khống chế được bản thân mình.


Bây giờ vẫn chưa phải lúc!


Chiếc xe đi qua con đường nhỏ, lại đi vào đường lớn.


Phó Vân Đình giơ tay lên, kéo Nguyễn Tích Thời đang làm loạn vào trong lòng mình: “Xe đang rẽ, ngồi cho vững ” Nguyễn Tích Thời nhụt chí.


Anh sao vậy chứ?


Cô đã tự nhào vào lòng rồi, sao anh vẫn không có chút phản ứng nào thế chứ?


Cho dù là Phó Vân Đình vẫn chưa động lòng với cô hẳn nhưng là một người đàn ông bình thường, khi nhìn thấy phụ nữ lại gần, không thể không có cảm giác nào được!


Nguyễn Tích Thời nhíu mày, nghĩ mãi không thể hiểu được.


Đột nhiên, nội dung trên sách y học mà cô từng xem xẹt qua đầu cô.


Chắc không phải là anh...


Bất lực đâu nhỉ?


Tim Nguyễn Tích Thời giật thót.


(Cô lén lút liếc sang anh, quan sát từ trên xuống dưới.


Cách một lớp quân phục dày cộp, cũng không nhìn ra được gì.


Song khi nghĩ đến hành động của Phó Vân Đình giống hệt những gì trong sách y học viết, trái tim cô không khỏi run lên.


Thảo nào trước đây lúc ở trong phòng cô chủ động hôn anh, anh lại né tránh, chắc chắn là sợ không kìm nổi lòng, lại bị cô phát hiện ra manh mối gì đó!


Phó Vân Đình cứ không chịu làm gì, có lẽ là do căn bệnh khó mở lời này nên không muốn ở bên cô!


Bảo sao kiếp trước, đến khi Phó Vân Đình trở thành Đốc quân rồi vẫn không cưới vợ, không có lấy một cô vợ bé nào.


Bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Tích Thời bất giác siết chặt.


CCho dù anh mắc phải bệnh gì, cô cũng sẽ chữa cho anh!


Cô sẽ giúp anh, dù là ở ngoài chiến trận hay là ở cùng cô, anh đều có thể oai phong lẫm liệt.


Phó Vân Đình nhìn Nguyễn Tích Thời co cụm trong lòng mình, lúc thì nhíu mày, lúc lại nắm tay, có lúc còn lén lút nhìn anh, không biết trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ gì nữa, trong thoáng chốc chỉ thấy hơi bất đắc dĩ.


Có lúc anh cảm thấy cô nhóc này rất hiểu chuyện, nhưng có lúc anh lại không hiểu cô.


Đôi lúc anh đã hơi kích động thật, muốn giữ cô nhóc này bên mình, nghiên cứu thật kỹ cô nhóc này.


Xe đi qua một trong những căn biệt thự của mình, anh lên tiếng: “Không định suy nghĩ đến việc đến biệt thự anh ở thật à?” Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu nhìn anh.


Phó Vân Đình không biết có phải là ảo giác của mình không mà anh thấy ánh mắt Nguyễn Tích Thời hơi kì lạ.


Anh còn tưởng Nguyễn Tích Thời hiểu nhầm nên giải thích: “Chỉ là anh thấy căn phòng bây giờ của em nhỏ quá, e là người nhà đó cũng không đối xử với em ra gì” Vừa nghĩ đến bình thường cô gái mềm mại trong lòng mình ở nhà phải chịu tủi thân, cổ họng anh không khỏi nhuốm chút buốt giá.


Nguyễn Tích Thời nghe thành Phó Vân Đình đang quan tâm cô, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, trong lòng như vừa ăn mật ong: “Em không sao, mặc dù căn phòng đó nhỏ nhưng rất yên tĩnh.” Huống hồ bây giờ cô còn phải ở lại nhà họ Chương, lấy hết sản nghiệp của ông ngoại về mới được.


Phó Vân Đình lại hơi đăm chiêu.


Dường như anh đang nghĩ đến gì đó, anh không miễn cưỡng nữa, chỉ nói: “Thế nếu em muốn dọn ra ngoài thì cứ nói với anh, anh có biệt thự khắp cái thành Vân này.” Nguyễn Tích Thời gật đầu lia lịa.


Anh đưa Nguyễn Tích Thời đến dưới tầng, lại bế cô lên, nhẹ nhàng trèo tường lên trên tầng.


Anh bế cô lên giường, Nguyễn Tích Thời kéo tay anh: “Anh định đi sao?” Cô có chút không nỡ.


Giờ cô đang ở nhà họ Chương nên không tiện lắm, không thể bên cạnh Phó Vân Đình ngày đêm như lúc còn là linh hồn.


Phó Vân Đình vốn còn có chuyện, song thấy đôi mắt long lanh của cô, lời nói bên môi lại thay đổi: “Anh đợi em ngủ rồi mới đi.” “Thế thì em không muốn ngủ.” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời cong cong nhìn anh.


Phó Vân Đình cười: “Em không ngủ thì ngày mai phải vác hai quầng đen đến trường đấy.” Anh nói rồi vén tóc giúp cô.


Sợi tóc mát lạnh lướt qua kẽ tay anh, Phó Vân Đình cảm giác con tim mình đang ngưa ngứa.


Anh chưa từng sờ tóc con gái như thế này, nhất là còn ở trên giường.


Anh nhìn những sợi tóc đang xõa trên tấm ga giường màu nhạt, cổ họng chợt khô khốc.


  • Trước
  • Sau