Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
N guyễn Tích Thời bỗng mở to hai mắt.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt Phó Vân Đình, đột nhiên tim đập như đánh trống.
(Câu nói này của anh chính là ý mà cô đang nghĩ sao?
Nhưng mà trước đây không phải anh nói là...
Nguyễn Tích Thời căng thẳng nuốt nước bọt.
Tóc cô còn chưa khô, cũng chưa trải ga giường, hơn nữa với một thiếu nữ thì đây là chuyện rất quan trọng.
Này thì đột ngột quá!
Cô vô thức co rúm người lại.
Phó Vân Đình nhìn gương mặt căng thẳng của cô, đôi môi khẽ nhếch lên: “Này thì sợ rồi à?”?
Anh nói rồi bàn tay ôm lấy em cô buông lỏng.
Anh vốn định dọa cô chút thôi chứ không phải dọa thật.
Nhưng Nguyễn Tích Thời lại hiểu nhầm.
Cô tưởng là biểu hiện của mình khiến Phó Vân Đình chùn bước.
Từ lúc hai người quen nhau đến giờ đã hơn một tháng nhưng Phó Vân Đình chưa từng nhắc đến chuyện đính hôn, thành hôn, cũng chưa từng nói rằng anh thích cô.
Cô không rõ là anh đang muốn gì nữa.
Nhưng cô biết, lần này ông trời đã cho cô một cơ hội làm lại, mặc kệ có Ta sao thì cô cũng không thể rời xa anh thêm lần nữa!
Có lẽ, để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người, cô nên...
Chủ động thêm chút.
Nguyễn Tích Thời thầm nghĩ thế, cô thấy bàn tay bên eo mình đã sắp buông ra hẳn.
Dưới tình huống cấp bách, cô vươn tay ra ôm chầm lấy cổ Phó Vân Đình, kéo anh gần lại.
Phó Vân Đình ngây người.
Anh không ngờ Nguyễn Tích Thời lại đột ngột làm vậy.
Hai tay cô ôm chặt lấy anh như sợ anh chạy đi mất.
Tư thế này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cô ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh.
Mùi hương thơm ngát trên người cô hòa lẫn vào không khí anh hít thở, tựa như một đòn tấn công trí mạng.
Hai mắt Phó Vân Đình tối sầm, giọng khản đặc: “Cô nhóc, em có biết mình đang làm gì không?” “Em biết...” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói: “Em chuẩn bị xong rồi.” Đôi mắt cô long lanh ánh nước, cứ như sợ anh rời đi.
Phó Vân Đình không biết rốt cuộc trong đầu cô nhóc này đang nghĩ gì nữa.
Nhưng câu nói này đã khiến cảm xúc nơi lòng anh cuồn cuộn.
Gương mặt nhỏ của cô gần ngay trong gang tấc, đôi môi đỏ tươi tựa trái chín chờ anh hái.
Ngon ngọt vừa miệng.
Cô chậm rãi nhắm mắt, nhón chân lên, áp lại gần môi anh.
Ánh mắt Phó Vân Đình khẽ dao động.
Ngay lúc đôi môi mềm mọng kia sắp chạm vào môi Phó Vân Đình, anh lại nghiêng đầu né tránh.
Môi Nguyễn Tích Thời lướt qua khóe môi anh, hôn vào khoảng trống.
Cô trợn tròn mắt, mông lung nhìn góc nghiêng của Phó Vân Đình.
Tại sao anh lại né tránh?
“Bịch bịch bịch.” Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cơ thể Nguyễn Tích Thời cứng đờ.
Cô suýt thì quên mất đây không phải là trên xe Phó Vân Đình, cũng không phải là trong rừng rậm gì, đây là phòng của cô!
Chỉ cần có chút động tĩnh thôi là có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào!
Nếu như hai chị em nhà họ Chương bắt được hai người đêm khuya còn gặp riêng nhau, sợ đù là vợ chồng chưa cưới thì cô cũng phải gánh vác cái danh không biết giữ gìn danh tiết.
Nguyễn Tích Thời vội đẩy Phó Vân Đình về phía cửa sổ.
Phó Vân Đình thấy cô căng thẳng thế thì nơi đáy mắt khẽ chuyển động, sau đó ôm lấy cô, cơ thể phủ kín lên cô.
Cơ thể mềm mại của Nguyễn Tích Thời đụng vào bờ ngực cứng rắn của anh.
Cánh tay anh lướt qua người cô, dập tắt đèn.
Căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Nguyễn Tích Thời mở to mắt.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô áp sát lên người anh, dường như bước chân ngoài kia đã ngày càng xa.
Cô chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, thịch thịch thịch, dần dần hòa thành một với nhịp tim của cô.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giọng Phó Vân Đình trầm khàn tựa đêm đen, vang lên trên đầu cô: “Người đã đi rồi.” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới ngẩng đầu lên.
Sau khi thích ứng với màn đêm, Nguyễn Tích Thời đã có thể nhìn thấy rõ đường nét của Phó Vân Đình, nơi cửa sổ phản chiếu lại bóng người mờ ảo, hắt lên bức tường đối diện.
Nguyễn Tích Thời không kìm nổi lòng mà vươn tay ra, sờ soạng đường nét của anh.
Bàn tay mềm mại của cô chạm lên gương mặt anh nhưng lại bị Phó Vân Đình giữ lại.
Anh khàn giọng nói: “Đừng làm loạn, nếu không lát nữa sẽ bị người nhà em phát hiện đấy.” Anh âm thầm đè ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, thấy cô có vẻ căng thẳng thì nhẹ giọng nói: “Nhưng mà thế này, đúng là có cảm giác...
Yêu đương lén lút.” Anh cố ý nhấn mạnh từ “yêu đương lén lút” khiến Nguyễn Tích Thời mặt đỏ tía tai.
“Anh đừng nói linh tỉnh!” Cô giả bộ tức giận.
“Dễ nổi giận thế sao?” Phó Vân Đình cười nói, hình như trêu chọc cô là một chuyện rất vui vẻ: “Được rồi, không đùa với em nữa.
Đêm nay anh đến tìm em là còn có việc gấp.” Nguyễn Tích Thời chớp mắt: “Có việc gấp sao?” Nơi đáy lòng cô thoáng qua một tia thất vọng.
Hóa ra anh không phải là cố ý đến thăm cô.
Phó Vân Đình “Ùm” đáp lại, nhắc đến chuyện chính, giọng điệu anh nghiêm túc hơn hẳn: “Chu Khâm xảy ra chút chuyện.” “Anh ta bị làm sao?” Nguyễn Tích Thời đứng thẳng người.
“Em tự đi xem là sẽ biết ” Phó Vân Đình liếc nhìn cô.
Nguyễn Tích Thời “À” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Vân Đình đã ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ xuống.
Trong đầu Nguyễn Tích Thời kêu lên đúng một tiếng.
Cô như quay trở lại cái đêm Giao thừa, giây phút mà cô đứng trên gác xép bị người ta đẩy xuống.
Bên tai là tiếng gió rít gào.
Cô còn chưa hoàn hồn lại đã cảm nhận được cơn lạnh căm, đau đớn truyền đến khắp da thịt.
Cứ như có người bẻ ngang người cô.
Mặt Nguyễn Tích Thời tái nhợt.
“Sợ rồi hả?” Phó Vân Đình bế cô lên xe, nhìn gương mặt trắng bệch của cô: “Từ lúc nào mà gan biến nhỏ thế rồi?” Nguyễn Tích Thời không nói gì.
Cơ thể cô rất lạnh, tựa như bị vùi trong tuyết buốt giá.
Phó Vân Đình cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Trên áo khoác còn mang theo hơi ấm của anh, cơ thể Nguyễn Tích Thời cảm nhận được sự ấm áp, khiến cô đần trấn tĩnh lại.
Cô quay đầu sang nhìn Phó Vân Đình, trái tim vốn bay theo gió đã trở về đúng vị trí.
Bây giờ không phải hai năm sau, cô chưa bị đẩy xuống từ gác xép, Phó Vân Đình cũng đang còn sống.
Họ vẫn có thể tiếp tục sống.
“Em không sao.” Nguyễn Tích Thời thấp giọng nói, chủ động vươn tay ôm lấy tay Phó Vân Đình, dựa lên vai anh.
Phó Vân Đình khựng lại trong chốc lát, sau đấy nở nụ cười khe khẽ.
Anh rất hưởng thụ sự ỷ lại của Nguyễn Tích Thời đối với anh.
Mặc dù cô nhóc này to gan nhưng có đôi lúc vẫn rất yếu đuối, anh phải bảo vệ cô thật tốt mới được.
Xe đi đến đồn cảnh sát, Nguyễn Tích Thời mới nhớ ra để hỏi chuyện Chu Khâm.
Phó Vân Đình vừa đưa cô vào trong vừa kể cho cô: “Chu Khâm cứ đòi gặp người phụ nữ Tôn Phái San kia, sau đó thì bắt đầu phát điên, còn tấn công cảnh sát đưa cơm.” Nguyễn Tích Thời nhíu chặt mày, trong lòng đã có một suy đoán.
Nguyễn Tích Thời đi theo Phó Vân Đình vào nhà lao của đồn cảnh sát, cô nghe thấy tiếng gào thét từ bên trong truyền ra.
“Thả tôi ra!
Tôi muốn gặp San San!” Phó Vân Đình bước vào trong, thấy anh thì cảnh viên vội cúi đầu: “Tư lệnh!” “Tình hình thế nào?” Phó Vân Đình đanh giọng hỏi.
“Gào thét mãi không ngừng.” Cảnh viên nói: “Chúng tôi định tiêm thuốc an thần cho anh ta nhưng mà vừa lại gần là đã bị anh ta tấn công!” Lông mày Phó Vân Đình nhíu chặt, nơi đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời: “Em có thể nhìn ra được gì không?”