Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Cô cứ đợi đó cho tôi!” Chương Đình tức giận chạy bình bịch Liễu Tương Tương ngồi trên ghế bành nhìn Nguyễn Tích Thời.
Sau đó bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời à, sau này nếu con thiếu gì thì đừng có khách khí, cứ nói với dì là được.” Lời của bà ta mang theo một ý khác, rõ ràng là muốn sau này Nguyễn Tích Thời đừng có mách gì với Chương Trấn Giang nữa.
Nhưng Nguyễn Tích Thời lại như không hề hiểu gì, chỉ mỉm cười đáp: “Vâng ạ!” Liễu Tương Tương nhìn Nguyễn Tích Thời đi lên tầng.
Đáy mắt bà ta lóe qua một tia u ám.
Nguyễn Tích Thời trông có vẻ là một con thỏ con ngây thơ, không có chút tính công kích nào.
Song họ đã ăn biết bao nhiêu là thiệt dưới tay con bé này rồi.
Liễu Tương Tương có thể đá Nguyễn Sơ Vận đi, trèo lên người Chương Trấn Giang, thậm chí còn khiến bên cạnh Chương Trấn Giang không có cô vợ lẽ nào, bà ta vẫn có chút đầu óc.
Bà ta cảm giác được sự bất ổn.
“Sau này phải cẩn thận Nguyễn Tích Thời.” Liễu Tương Tương nói với Chương Vĩ.
Chương Vi gật đầu, một tia u ám lướt qua đôi mắt cô ta: “Mẹ, Nguyễn Tích Thời này không đơn giản chút nào.
Con cảm thấy phải cử người đến quê cô ta điều tra xem.” “Mẹ sẽ phái người đi” Liễu Tương Tương siết chặt hai tay, lạnh giọng: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản đường của con đâu!” * Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Tích Thời quay về phòng tiếp tục tu luyện.
Hai canh giờ trôi qua, Nguyễn Tích Thời thấy hơi buồn ngủ, đang định đi ngủ thì thấy trên cửa sổ có một bóng người đang lắc lư.
Trái tim Nguyễn Tích Thời nhảy vọt lên cổ họng, cô cuống cuồng dùng suy nghĩ gọi: “Tể Tế!” Cô muốn bảo Tể Tể đi xem xem rốt cuộc đó là ai.
Nhưng Tể Tể lại không có phản ứng gì hết.
Chẳng lẽ là đi ngủ mất rồi?
Nguyễn Tích Thời cắn môi, nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy ra khỏi gối đầu một tấm bùa thiên lôi, rón rén bước lại gần cửa sổ, trốn phía sau rèm.
Cửa sổ vang lên một tiếng “cạch” rồi bị đẩy ra.
Nguyễn Tích Thời nín thở.
Cách lớp rèm mỏng, cô nhìn thấy một bóng người cao ráo nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào!
“Soạt!” Nguyễn Tích Thời vươn tay, định ném tấm bùa thiên lôi lên người kẻ đó.
Ai ngờ cô vừa giơ tay, tấm rèm cửa đã bị kéo ra, cổ tay cô bị một bàn tay to lớn nắm chặt, kéo cô đến ngay trước mặt người kia.
Hơi thở ấm nóng ập đến, trong giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Bê non mới sinh không sợ hổ thật nhỉ, cũng không biết là người hay ma mà dám tự mình ra tay à?” Nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhìn thấy gương mặt quá đỗi thân quen đó, còn có vòng tay ấm áp thân thuộc, trái tim vốn treo lơ lửng của Nguyễn Tích Thời đã trở về đúng vị trí của nó, trong thoáng chốc còn mừng rỡ.
“Phó Vân Đình!” Tim cô đập thình thịch: “Sao anh lại trèo cửa sổ vào?” “Anh thấy đèn phòng em vẫn còn sáng nên nghĩ khéo em vẫn chưa ngủ.” Phó Vân Đình nói, ánh mắt rơi trên cơ thể nhỏ nhắn đang lọt thỏm trong vòng tay anh.
Cô chỉ mặc bộ đồ ngủ màu nhạt, cơ thể vốn mỏng manh nên bộ đồ trở nên rộng thùng thình, để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Vì sắp đi ngủ nên cô không búi tóc lên, chỉ buông xõa sau tai, dưới ánh đèn, gương mặt mộc của cô càng thêm phần động lòng người, ngay cả đôi mắt cũng trong trẻo như dòng nước suối, long lanh nhìn anh.
Cô thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
Hơi thở Phó Vân Đình lỡ mất một nhịp.
Anh không ngờ chuyến thăm phòng khuê nữ vào giữa đêm của mình lại có được thu hoạch thế này, có thể nhìn thấy được cái đẹp mà ngày thường không thể thấy.
Cái đẹp này càng dễ dàng khơi gợi dục vọng của đàn ông.
Nguyễn Tích Thời đỏ mặt trước ánh mắt trần trụi của anh, vội đẩy anh ra, quay đầu lại khóa cửa phòng rồi mới đi đến trước mặt Phó Vân Đình.
Thấy Phó Vân Đình cứ nhìn mình mãi, cô nhỏ giọng giải thích: “Chương Vi và Chương Đình cũng ở tầng này, em sợ mấy người đấy sẽ nghe thấy.” “Em sợ người ta nghe thấy chứ không sợ trộm à?” Phó Vân Đình cười trêu chọc.
“Em...” Nguyễn Tích Thời vừa định nói mình có bùa chú nhưng ánh mắt lại va phải khẩu súng bên quần Phó Vân Đình.
Không biết có phải do hồi nãy leo qua cửa sổ hay không mà khuy túi súng đã bị mở ra, để lộ một góc của khẩu súng.
Khẩu này là của Phó Vân Đình, súng Phủ Quân chính cấp toàn là súng lục Mauser, rất cồng kềnh, anh không thích, thế nên tự đưa theo một khẩu bốn nòng nhỏ xinh, bên trên còn hai chữ cái tiếng Anh “S”, cong cong tựa con rắn, trông rất hiếm lạ.
Khẩu súng này rất dễ dùng nhưng khá đặc biệt, thêm vào đó là rất đắt, cả thành Vân chỉ có một khẩu này.
Kiếp trước khi Nguyễn Tích Thời biến thành linh hồn đi theo Phó Vân Đình đã từng thấy khẩu súng này.
Đó là lúc ở trong phòng thẩm tra của Phủ Quân chính.
Không lâu sau này, không biết là ai đã trộm mất khẩu súng của anh và giết chết một người Pháp.
Người Pháp đó là thương nhân, đến thành Vân để làm ăn, khá nổi tiếng ở Pháp.
Chuyện này vừa xảy ra đã thu hút kha khá dự luận, cũng tạo thành không ít phiền phức cho Phó Vân Đình.
Lời đến bên miệng.
Nguyễn Tích Thời lại quay lại, giọng cô nhẹ hơn chút ít: “Đương nhiên em sợ chứ, nhưng có sợ cũng không có ích gì.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo: “Nếu anh lo lắng cho em mà không thể bảo vệ em suốt, thế anh có thể tặng em vũ khí bên người anh không?
Như thế, cả em lẫn anh đều có thể yên tâm hơn chút ít.” Ánh mắt Phó Vân Đình khẽ trầm xuống, nhìn thẳng vào gương mặt trắng nõn của cô: “Em muốn gì?” Nguyễn Tích Thời vươn tay tháo chiếc súng bên hông anh: “Em muốn Mắt Phó Vân Đình tối sầm: “Em ăn gan hùm mật gấu rồi hả?
Còn dám chơi súng?” “Em là một cô gái, không khỏe bằng đàn ông, với em thì mấy vũ khí khác cũng bằng không, chỉ có súng là đáng tin nhất!” Nguyễn Tích Thời trợn mắt nói điêu.
Phó Vân Đình nhìn cô, nụ cười như có như không, cũng không biết là tin hay không.
Nguyễn Tích Thời nắm chặt khẩu súng trong tay.
Mặc kệ sẽ như thế nào, cô không thể trả khẩu súng này lại cho Phó Vân Đình.
Cô không muốn Phó Vân Đình lại bị kéo vào vụ án đó thêm một lần nữa.
Nhưng cô sợ Phó Vân Đình luyến tiếc không nỡ cho.
Cô đang nghĩ cách làm sao để thuyết phục Phó Vân Đình thì nghe thấy anh cười: “Cô nhóc, biết dùng súng không?” Nguyễn Tích Thời tròn mắt nhìn anh, còn chưa kịp hoàn hồn lại, Phó Vân Đình đã giơ tay lên, kéo cô vào trong lòng mình, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay cầm súng của cô: “Anh dạy em.” Trong lúc nói, anh khẽ nghiêng đầu, cánh môi lành lạnh như vô ý lại như cố tình lướt qua mặt cô, trong thoáng chốc nhuộm lên chút xinh đẹp.
Gương mặt Nguyễn Tích Thời đã nóng sắp chín luôn rồi.
“Phải nắm chặt súng, ngắm chuẩn vào đích.” Phó Vân Đình nắm lấy tay cô, nhắm súng về phía cửa: “Xác định đối phương là ké địch của em rồi thì phải bóp cò dứt khoát...” Cạch!
Đột nhiên Phó Vân Đình bóp cò thật.
Nhưng viên đạn không bay ra.
Phó Vân Đình thấy vẻ mặt điểm tĩnh của Nguyễn Tích Thời, khóe môi khẽ động: “Không sợ à?” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời cong cong: “Có anh ở đây, em không sợ gì hết!” Anh xem cô là một con nhóc không biết gì cả thật à?
Khẩu súng này còn chưa kéo chốt an toàn, đọa ai cơ chứ!
Huống hồ, nếu như so với nhau thật, chưa chắc khả năng bắn súng của cô đã kém hơn anh đâu.
Phó Vân Đình nheo mắt.
Cô nhóc này to gan phết!
Không biết hai chữ “sợ hãi” viết thế nào sao?
Nếu như hôm nay người cầm theo súng xông vào phòng cô không phải là anh thì sao?
Anh nhìn góc nghiêng điềm tĩnh của cô, sau đó kéo eo cô, lật cô lại nhìn thẳng vào mắt mình.
Thấy cô ngẩng đầu ngơ ngác, anh cất giọng trầm khàn: “Không sợ thật à?
Thế em có biết hôm nay anh vào phòng em là để làm gì không?”