Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương ó1 LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH Nguyễn Tích Thời đang định nhìn kĩ thì một bóng người cao ráo N xuất hiện, che khuất tầm nhìn của cô.
“Đang nhìn gì thế?” Phó Vân Đình hỏi.
Nguyễn Tích Thời ngây người ra trong chốc lát rồi mới hỏi: “Anh nói chuyện xong rồi à?” Ánh mắt Phó Vân Đình nhìn cô tràn ngập ẩn ý: “Xem ra vừa nãy em không hề chú ý gì đến anh.” Anh nhìn theo tầm mắt của cô: “Em đang nhìn ai thế?” Nguyễn Tích Thời cũng nhìn qua nhưng lại phát hiện người đàn ông ngồi đó đã biến mất.
Còn cô phục vụ trước đấy đã bắt đầu ve vãn một anh chàng khác.
“Không có ai cả” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Có lẽ là em nhìn nhầm.” Phó Vân Đình nhìn chằm chằm cô, sau đó chợt cầm lấy cốc nước trái cây trong tay cô đưa cho nhân viên bưng nước vừa đúng lúc đi qua rồi cầm lấy cổ tay bé nhỏ của cô: “Đã không còn sớm nữa, em nên về nhà rồi.” “Thế thôi đã về hả?” Nguyễn Tích Thời không muốn đi.
“Lần sau còn muốn chơi nữa thì anh đưa em đi tiếp.” Phó Vân Đình nói.
Tư lệnh Phó đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được.
Nguyễn Tích Thời lại vui vẻ ngay.
Phó Vân Đình đưa cô đi ăn cơm rồi đưa cô đến trước cửa biệt thự nhà họ Chương.
Nguyễn Tích Thời vẫn còn lưu luyến, trước khi xuống xe, cô có hỏi Phó Vân Đình: “Lần tới bao giờ thì chúng ta có thể gặp nhau?” “Em muốn gặp anh đến thế à?” Phó Vân Đình nhìn cô, nở nụ cười như có như không rồi hỏi.
Nguyễn Tích Thời nghiêm túc gật đầu cái rụp: “Em còn ước được trở thành miếng ngọc bội kia kìa, ngày nào cũng được treo trên người anh đấy!” Phó Vân Đình nghe thấy lời này của Nguyễn Tích Thời thì bật cười thành tiếng: “Muốn làm người phụ nữ của anh thì mỗi treo trên người anh là không được đâu.” “Thế em còn cần làm gì nữa?” Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm anh, thái độ rất hiếu học.
“Chắc em biết bây giờ tình hình chiến sự ở miền Bắc đang rất loạn lạc đúng không?” Ánh mắt Phó Vân Đình u ám: “Thế em có biết, bây giờ phía Nam đang gặp chuyện gì không?” Nguyễn Tích Thời ngây người, không hiểu tại sao Phó Vân Đình lại đột ngột nhắc đến chuyện này.
Cô không hiểu về chuyện quân sự cho lắm.
Nhưng cô nhớ là ở kiếp trước, cách thời điểm bây giờ chưa đến một năm, phía Nam đã bắt đầu nổ ra chiến trận.
Thấy Nguyễn Tích Thời không nói gì, Phó Vân Đình nói tiếp: “Bây giờ cảnh yên bình ở miền Nam chỉ là vẻ bể ngoài, rồi sau này sẽ có chiến tranh, anh thân là Tư lệnh, còn không biết mình còn sống được mấy ngày nữa.” Anh nheo mắt nhìn Nguyễn Tích Thời: “Thế nên, làm người phụ nữ của anh thì có thể sẽ phải đối diện với nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, tốt xấu gì cũng phải có cách bảo vệ tính mạng trước đã.” Anh cố ý hù dọa cô.
“Em không có sợ chết nhé!” Nguyễn Tích Thời đáp lời ngay.
Trước mắt cô như xuất hiện cảnh tượng Phó Vân Đình chết đi ở kiếp trước.
Cô dùng lực nắm chặt lấy tay áo Phó Vân Đình, do nắm quá chặt nên các khớp ngón tay đã trắng bệch: “Em sẽ bảo vệ anh, rồi anh sẽ sống lâu trăm tuổi!” Phó Vân Đình nhướn mày.
Anh nói là anh chết, sao trông cô còn sợ hơn cả anh nữa vậy?
Vành mắt cô đỏ ứng, cứ như sắp bật khóc.
“Được rồi, chỉ là nói thế thôi chứ anh đã chết đâu.” Phó Vân Đình có cảm giác như bị cô đánh bại.
Ngón tay thô ráp của anh xoa vành mắt đỏ hoe của cô: “Ngược lại là em ấy, phải chú ý an toàn vào.” Bàn tay ấm áp của anh khiếp Nguyễn Tích Thời hoàn hồn.
Lúc này cô mới bình tĩnh lại.
Bây giờ đã khác với kiếp trước, Phó Vân Đình còn sống.
Nguyễn Tích Thời gật đầu thật mạnh, sau đó nhìn anh: “Nếu điều tra được gì bên Chu Khâm, anh nhớ gọi điện cho em đấy nhé!” Cô sẽ không để anh một mình đương đầu với nguy hiểm.
“Được.” Phó Vân Đình đáp: “Vào trong đi.” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới xuống xe, cứ đi được một bước lại ngoái đầu lại nhìn mấy lần, đi chậm rì rì vào trong biệt thự nhà họ Chương.
Phó Vân Đình nhìn theo đến khi cô vào trong cửa mới thu ánh mắt lại, nói với Phó Nhất: “Đến đồn cảnh sát ” “Sao muộn thế này rồi mà vẫn đi?” Phó Nhất kinh ngạc: “Hay là đợi mai...
Anh ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt lạnh căm của Phó Vân Đình qua gương chiếu hậu, anh ta vội vàng ngậm chặt miệng lại, đạp chân ga, lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.
Nguyễn Tích Thời mang theo tâm trạng vui vẻ bước vào biệt thự nhà họ (@ Vừa mới vào cửa, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Chương Vi: “Sao muộn thế này rồi em mới về?” Nụ cười trên môi Nguyễn Tích Thời vụt tắt.
Cô vừa bước vào huyền quan đã nhìn thấy người nhà họ Chương tụ tập trong phòng khách.
Chương Vi đứng trước cửa sổ, rèm cửa được kéo lên, có thể nhìn được hết những chuyện bên ngoài.
Chiếc xe màu đen của Phó Vân Đình bật đèn sáng trưng, vừa mới rời khỏi cổng biệt thự nhà họ Chương, không có chuyện Chương Vi không thấy.
Cô ta biết rồi vẫn cố hỏi, rõ ràng là bất mãn trong lòng.
Nguyễn Tích Thời mỉm cười, dịu dàng đáp: “Lúc tan học, em đứng ở trước cổng trường thì trùng hợp đụng mặt Tư lệnh Phó, thế nên anh ấy đưa em đi ăn cơm rồi đưa em về.” Chương Vi nghe thấy cô cứ thừa nhận thế thì mặt tối sầm lại: “Mặc dù nói em có hôn ước với Tư lệnh Phó nhưng dù sao cũng chưa kết hôn, hẹn hò riêng tư như thế này mà bị đồn ra ngoài thì không được hay lắm đâu ” Chương Trấn Giang là người trọng thể diện, câu nói này đã nói trúng tim đen của ông ta.
Nguyễn Tích Thời có thể nhìn ra được vẻ mặt của ông ta tối sầm đi trong giây lát.
Chương Đình cũng cười mỉa, a dua theo: “Quả nhiên là người nhà quê, không biết lễ nghĩa phép tắc gì hết, mất hết cả mặt mũi!” Trong mắt Chương Vi tràn ngập ác ý.
Lần này Nguyễn Tích Thời không còn gì để biện minh nữa rồi!
Cô ta đang mong đợi Nguyễn Tích Thời sẽ khóc lóc làm loạn, hoặc là nổi điên lên, như thế sẽ chỉ khiến cha chán ghét con bé đó hơn mà thôi.
Không ngờ Nguyễn Tích Thời lại không hề tức giận, ngược lại còn tươi cười, bình thản nhìn Chương Vi: “Chị nói rất có lý, là em suy nghĩ chưa được chu toàn.
Nếu biết trước như thế thì em nên từ chối Tư lệnh Phó, ngồi xe kéo về!” “Ngồi xe kéo gì chứ!
Không sợ mất mặt à!” Chương Trấn Giang cất tiếng: “Xe nhà mình đâu?” Lúc ông ta về, Chương Vi đã đến nhà, thế nên ông ta không biết chuyện Chương Vĩ đi dạo.
Hàng lông mi dài của Nguyễn Tích Thời khẽ động, dịu dàng nói: “Chị đi dạo với bạn rồi...” “Chị bảo em đi cùng nhưng em không đồng ý còn gì!” Chương Vi bật lại ngay.
“ÙỪm, em cũng muốn đi, nhưng em không có tiền” Giọng Nguyễn Tích Thời rất nhỏ, nghe còn thoáng sự tủi thân, tựa như muốn nói nhưng lại thấy ngại.
Chương Trấn Giang nhíu mày.
Không có cả tiền đi dạo phố sao?
Ông ta bất mãn nhìn sang Liễu Tương Tương: “Nếu Tích Thời đã về nhà mình rồi thì bà chính là mẹ con bé, không được phép bên trọng bên khinh!” Liễu Tương Tương nắm chặt áo, nơi đáy mắt lóe lên tia tức giận: “Vâng ” Chương Trấn Giang lấy từ trong túi ra năm tờ ngân phiếu, liếc nhìn qua Nguyễn Tích Thời, lại rút về hai tờ.
“Con cầm trước ba mươi đồng đi, không đủ thì cứ nói.” Ngày thường, ba mươi đồng là đã đủ mua đồ ăn cả nửa tháng rồi, thế nên đối với Chương Trấn Giang mà nói, đó đã là quá hào phóng.
“Cảm ơn cha.” Nguyễn Tích Thời vươn tay nhận lấy.
Không ai trên đời này chê tiền hết, tự dưng được tiền, không nhận thì phí Ta.
“Ùm, sau này muốn ăn gì, mua gì thì cứ xin tiền mẹ con.” Chương Trấn Giang nói tiếp.
Chương Vi và Chương Đình đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn sang Nguyễn Tích Thời.
Con ranh này không những không bị phạt mà còn được cho tiền nữa!
Chương Đình nói ngay: “Cha, con cũng muốn!” “Con muốn làm cái gì?” Chương Trấn Giang nhìn bộ đồ mới trên người cô ta: “Bộ này là con mới mua từ cửa hàng bách hóa đúng không?
Mà con có thiếu quần áo đâu!” “Nhưng con muốn mua đồ mới hơn!” Chương Đình nói: “Con phải tham gia tiệc với bạn học, nếu cứ không mua đồ mới thì sẽ bị chê cười đó!” “Con thay tính đổi nết đi, học chị con kia kìa, giản dị chút.” Chương Trấn Giang khuyên răn.
“Con không thèm học theo con nhỏ nhà quê đó đâu!” Chương Đình tức giận.
“Nói linh tính!” Chương Trấn Giang trợn mắt: “Trước khi con mặc rách bộ này, nếu mà cha thấy con còn mua thêm bộ mới nữa thì cha không cho mẹ con cho con tiền tiêu vặt nữa đâu!” Ông ta nói xong thì đứng dậy, vung tay áo rời đi.
Chương Đình tức bốc khói, quay ngoắt đầu nhìn Nguyễn Tích Thời, trong lòng oán hận ngút trời.
Cha cho Nguyễn Tích Thời tiền nhưng lại không cho họ.
Còn bắt cô ta học theo con nhỏ nhà quê này, không cho cô ta mua đồ mới nữa chứ!
Cô ta toàn qua lại với mấy đứa bạn không giàu cũng sang, có ai tham gia tiệc mà không mặc đồ mới đâu?
Đồ mới chính là bộ mặt của cô ta, nếu cô ta không mặc thì chắc chắn sẽ bị mấy đứa bạn đó cười chê sau lưng!
Tất cả là tại Nguyễn Tích Thời!