Chương 58 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Tống Ngọc Sương nghe Chương Vi và Vương Lạc Dung kẻ hát | người bè như vậy, gương mặt vốn lạnh lùng nay càng lạnh hơn.


Cô ấy đang định nói đỡ cho Nguyễn Tích Thời vài câu thì bị Nguyễn Tích Thời cản lại.


“Đừng lãng phí nước bọt với họ.” Nguyễn Tích Thời mỉm cười: “Cũng không phải là người quan trọng gì.” Tống Ngọc Sương hơi ngây người ra khi thấy vẻ mặt cô bình tĩnh như vậy, giây tiếp theo cô ấy mới thả lỏng, tươi cười theo: “Cậu nói có lý.” Sao lại phải phí sức đôi co với một kẻ không liên quan, chỉ tổ phí thời gian mà thôi.


Tống Ngọc Sương cảm thấy Nguyễn Tích Thời là người tự nhiên và tỉnh táo nhất mà cô ấy từng gặp.


Cô ấy nắm tay Nguyễn Tích Thời, trịnh trọng hứa hẹn: “Cậu yên tâm, tớ sẽ mãi mãi là bạn của cậu.


Sau này có tớ ở trong lớp này, không ai có thể bắt nạt được cậu hết!” Nguyễn Tích Thời nhìn gương mặt Tống Ngọc Sương, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.


Kiếp trước cô không có bạn bè, không ngờ kiếp này lại gặp được một cô gái sẵn sàng kết bạn với cô.


Nguyễn Tích Thời nghĩ, sau khi quay về cô nhất định sẽ làm cho cô ấy một tấm bùa bình an, để cô ấy mang theo bên người.


* Sau khi tan học, Chương Vi nói muốn đi dạo phố với mấy người bạn, cần phải dùng xe, còn giả vờ hỏi Nguyễn Tích Thời có muốn đi cùng không.


Đương nhiên Nguyễn Tích Thời sẽ không cho cô ta thêm cơ hội làm khó mình, thế nên cô đã từ chối không chút do dự.


Vẫn may là sáng nay lúc ra khỏi nhà, Chương Trấn Giang đã cho mỗi người mười đồng, đủ để cô ngồi xe kéo về cả tháng.


Nguyễn Tích Thời đang định ra cổng trường gọi xe kéo nhưng vừa đến cổng thì thấy một người quen thuộc đang đứng dưới cây đối diện.


Là sĩ quan tên Chu Khâm kia.


Giữa chân mày anh ta có một đám khí đen sì, hình như lần này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.


Anh ta cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cổng trước, chắc là đang đợi Tôn Phái San.


Trước giờ Nguyễn Tích Thời không thích lo chuyện bao đồng nhưng nghĩ đến anh ta là cấp dưới của Phó Vân Đình nên cô vẫn đi đến trước mặt Chu Khâm.


Chu Khâm thấy có một cô học sinh đi đến trước mặt thì vô thức lùi lại một bước.


Nguyễn Tích Thời: “...


Anh còn nhớ tôi không?” Chu Khâm nghi ngờ nhìn Nguyễn Tích Thời, tựa như đang lục tìm hình bóng cô trong ký ức, sau đó đột ngột trợn tròn mắt: “Cô chính là bạn gái của Tư lệnh?” Nguyễn Tích Thời không ngờ anh ta lại thốt ra câu này, suýt thì sặc: “...


Giờ vẫn chưa phải đâu.” Mặt cô phiếm hồng: “Anh còn nhớ tôi là được rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Cô hắng giọng: “Gần đây anh có đi đến nơi nào không nên đến không?” Chu Khâm ngớ người một lúc, sau đó vẻ mặt đột ngột trở nên nghiêm trọng: “Tôi chỉ trung thành với một mình Tư lệnh, tuyệt đối không nghe lệnh của bất kỳ ai khác!” Nguyễn Tích Thời: ?


Cô ngây người trong giây lát mới ý thức được anh ta đã hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Không phải là Vân Đình phái tôi đến hỏi anh, là tôi, thực ra tôi hiểu chút ít huyền học.” Hôm đó họ đã gặp nhau ở chợ linh khí, Nguyễn Tích Thời cũng không có ý giấu anh ta: “Thế nên tôi có thể nhìn thấy ấn đường của anh đang hơi đen.” “Ấn đường đen sao??


Chu Khâm giơ tay lên, nghi ngờ sờ giữa chân mày: “Nhưng tôi không có cảm giác gì cả.” “Trước khi có chuyện gì xảy ra, rất nhiều người không cảm nhận được gì” Vẻ mặt Nguyễn Tích Thời rất nghiêm túc.


Cô lục lọi trong túi, lôi ra một tấm bùa đuổi ma, đưa đến trước mặt Chu Khâm: “Anh nhận lấy cái này đi, dán trên người ấy, như thế sẽ không bị tai họa quấn thân nữa!” Chu Khâm nhìn tấm bùa trong bàn tay trắng trẻo của cô.


Mặc dù trông có vẻ không đáng tin lắm nhưng nghĩ lại thì đối phương là người phụ nữ của Tư lệnh, anh ta đành giơ tay ra định nhận lấy.


Ai ngờ còn chưa chạm vào, lá bùa đã bị một bàn tay hất xuống.


Không biết Tôn Phái San đã đến tự lúc nào, cô ta kéo Chu Khâm ra sau người mình, hung tợn trừng mắt với Nguyễn Tích Thời: “Cô định làm gì A Khâm?” Nguyễn Tích Thời đau lòng nhìn tấm bùa rơi trên đất, vội vàng nhặt bùa lên, phủi bụi trên đó rồi nhìn về phía cô ta: “Tôi chỉ thấy ấn đường của anh ấy tối đen, thế nên muốn đưa cho anh ấy một lá bùa đuổi ma mà thôi.” “Ấn đường đen cái gì chứ!


Sao tôi không thấy gì?” Tôn Phái San trợn mắt: “Tôi thấy là cô muốn sờ tay A Khâm nhà tôi thì có!” Nguyễn Tích Thời: ?


Cô cạn lời, giơ tấm bùa đuổi ma trong tay ra cho Tôn Phái San xem: “Cô tự nhìn xem đây là cái gì?” Tôn Phái San lạnh lùng liếc nhìn tấm bùa đuổi ma trong tay cô.


Không biết tại sao, Nguyễn Tích Thời cảm thấy sự hận thù trong mắt cô ta sâu đậm hơn: “Cho dù là bùa đuổi ma thì sao chứ?


Cô chỉ kiếm cớ tiếp cận A Khâm nhà tôi thôi đúng không?” Nguyễn Tích Thời: “...” Đúng là không thể nói lý lẽ gì với cô ta.


Cô nhìn sang Chu Khâm, thấy anh ta đứng yên sau người Tôn Phái San thì lười không buồn nói thêm nữa.


Cô vốn nể mặt Phó Vân Đình nên mới giúp đỡ Chu Khâm này thôi, ai ngờ anh ta lại không biết tốt xấu, thế thì cô không rảnh đi nhiệt tình với người thờ ơ nữa.


Cô cất tấm bùa vào, quay người định rời đi, không ngờ lại bị người ở phía sau tóm lại.


“Cô quyến rũ A Khâm xong rồi định rời đi thế à?” Mặt Tôn Phái San tối sầm: “Tất cả những kẻ quyến rũ A Khâm đều phải chết!” Lúc cô ta nói lời này, quanh người hiện lên một luồng âm khí.


Nguyễn Tích Thời đanh mặt.


Sao trên người Tôn Phái San cũng có âm khí?


Hơn nữa, âm khí trên người cô ta rất dày đặc, chỉ là trước đây bị một thế lực nào đó giấu đi, giờ cô ta nổi giận, âm khí mới dần tỏa ra.


Chẳng lẽ nào trên người Chu Khâm có âm khí là vì Tôn Phái San?


Nguyễn Tích Thời suy nghĩ.


“Sao cô không nói gì?” Tôn Phái San thấy cô im lặng thì gương mặt vốn khó coi lại thêm phần nhăn nhó: “Cô mưu tính từ trước rồi đúng không?” “Nếu tôi nói tôi không quyến rũ anh ta thì cô tin không?” Nguyễn Tích Thời thành thật nói, bàn tay âm thầm nắm chặt một tấm bùa.


Mắt Tôn Phái San như muốn nứt ra: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi, tôi không tin bất cứ lời nào cô nói cả!


Con tiện nhân!” Nguyễn Tích Thời: “...


Nhìn đi, tôi nói rồi cô lại không tin.” “Cô đang giỡn mặt với tôi đấy à?” Tôn Phái San căm phẫn hét lên: “A Khâm, mau dạy dỗ con ả này cho em, khiến cô ta vĩnh viễn không dám lại gần anh nữa!” Cô ta nói rồi đột ngột giơ tay ra đẩy Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời lảo đảo lùi về sau hai bước thì thấy Chu Khâm vừa nãy còn bình thường, trong thoáng chốc vẻ mặt đã thay đổi.


Anh ta giống hệt như lần trước, hung tợn đi về phía Nguyễn Tích Thời, nắm chặt lấy cổ tay cô.


Gần như là cùng lúc, tấm bùa đuổi quỷ trong tay Nguyễn Tích Thời dán thẳng lên người anh ta.


Nguyễn Tích Thời chớp mắt quan sát anh ta.


Trong thoáng chốc, nơi đáy mắt Chu Khâm thoáng lên tia tỉnh táo.


“A Khâm!” Tôn Phái San hét lên.


Ngay giây sau, đôi mắt Chu Khâm lại trở nên mờ mịt, cứ như một con rối dây, tay còn lại hung hăng vung lên đánh về phía Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời quay cổ tay, rõ ràng giây trước cổ tay còn bị Chu Khâm nắm lấy nhưng giây sau đã trượt ra khỏi sự khống chế của anh ta tựa như con cá chạch.


Cô rút ra thêm một tấm bùa nữa, dán thẳng lên eo Tôn Phái San.


Một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng lên người Tôn Phái San!


“AI” Tôn Phái San ré lên một tiếng rồi ngã quy xuống đất.


“San San!” Chu Khâm vội quay lại đỡ cô ta.


“Ấm ầm!” Lại là một âm thanh vang dội khác.


Tay Chu Khâm vừa chạm vào Tôn Phái San đã bị sét đánh trúng.


Hai người đồng thời bị sét đánh, cơ thể run lên từng đợt!


“Đùng đoàng!”?


Mấy tiếng liên tiếp vang lên, sấm sét lóc lên liên tục, một lúc lâu sau mới biến mất.


Một làn khói xanh bốc lên.


Nguyễn Tích Thời thấy Chu Khâm và Tôn Phái San đều đã ngã trên đất, cơ thể co giật, bất tỉnh nhân sự.


“Sức mạnh của tấm bùa thiên lôi này hơi mạnh quá rồi!” Nguyễn Tích Thời chỉ tiện tay móc một tấm bùa, mà ngay cả bản thân cô cũng ngớ người.


Cô nhìn hai người mặt mày đen nhẻm, quần áo tả tơi, khóe miệng khẽ co giật: “Xem ra sau này không thể tùy tiện sử dụng lá bùa thiên lôi này rồi.” “Này đã là gì đâu!” Đột nhiên Tể Tể lên tiếng: “Còn nhiều bùa chú đỉnh lắm.


Chúng đã bắt nạt cô rồi, đương nhiên cô phải ăn miếng trả miếng chứ!” Nguyễn Tích Thời nghe vậy thì thấy cũng hợp lý.


Nhưng mà bây giờ hai người đó nằm ở đây, cô phải làm sao giờ?


Gọi xe kéo đưa đến bệnh viện hay là rời đi luôn?


Lỡ như sét đánh thành tật gì đó, có khi nào họ sẽ đòi cô bồi thường không?


Nguyễn Tích Thời ngó nghiêng nhưng không thấy ai quen.


Hơn nữa, mọi người xung quanh tưởng sét đánh, sắp mưa rồi nên đã chạy vào trong nhà hết, không một ai chú ý đến bên này, thấy vậy thì cô định lén lút chuồn đi.


Cô còn chưa xoay người đi thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc: “Cô nhóc đang chơi gì thế?”


  • Trước
  • Sau