Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 5ó BIẾN THÀNH MỘT NGƯỜI KHÁC Tống Ngọc Sương kéo Nguyễn Tích Thời ngồi xuống và nói: | "Nếu như cậu học mà có gì không hiểu, cậu có thể hỏi tớ bất kỳ lúc nào." Nguyễn Tích Thời khẽ cười: "Được." Cô dừng lại rồi nói: "Tớ không quá thân quen với các bạn trong lớp, cậu có thể giới thiệu cho tớ không?" "Không biết cũng chẳng sao cả." Tống Ngọc Sương làm vẻ như không có gì to tát: "Không có người nào cần làm quen đâu." "Tớ tò mò thôi." Nguyễn Tích Thời dịu dàng nói.
Mỗi lần Nguyễn Tích Thời nói chuyện như vậy, cộng thêm gương mặt hiền lành của cô là khiến người ta mềm lòng ngay tức khắc.
Tống Ngọc Sương cũng không nhịn được mà muốn xoa đầu cô, không nói hai lời bèn lần lượt giới thiệu qua cho cô.
Đến lượt nữ sinh cướp ngọc bội với Nguyễn Tích Thời, Tống Ngọc Sương dừng lại một chút: "Cô ấy tên Tôn gì ấy nhỉ...
À đúng rồi, Tôn Phái San." "Bình thường cô ấy không hòa hợp với lớp lắm, lại nhát gan, không nói chuyện được với ai.
Nhưng gần đây cô ấy lại như biến thành một người khác." Tống Ngọc Sương nói.
Giống như biến thành người khác sao?
Nguyễn Tích Thời nhìn nữ sinh tên Tôn Phái San kia, nghĩ tới dáng vẻ hùng hổ của cô ta lần trước, nhìn thế nào cũng chẳng giống người nhát gan, khép kín cả.
"Các cậu đang nói tới Tôn Phái San à?" Một nữ sinh có gương mặt tròn trịa ở phía sau nói xen vào: "Mọi người còn chưa biết sao, tớ nghe nói Tôn Phái San đang yêu một sĩ quan!" Những nữ sinh ở tuổi này đều thích bà tám.
Tống Ngọc Sương cụt hứng nhưng Nguyễn Tích Thời lại phối hợp đáp lại: "Ghê vậy sao?" "Đúng vậy." Nữ sinh thấy có người hưởng ứng với mình thì càng nói hăng say: "Rất nhiều người đều nhìn thấy có một sĩ quan tới trường đón cô ta!
Có sĩ quan làm chỗ dựa, khó trách cô ta có thể đứng thẳng lưng như thế!" Dù sao, mấy năm nay, ai cầm súng thì là đạo lý.
"Cũng chẳng biết sao sĩ quan kia lại để ý tới Tôn Phái San..." Nữ sinh mặt tròn ngồi phía sau liếc Tôn Phái San, khinh thường lẩm bẩm.
Vẻ bề ngoài của Tôn Phái San cũng bình thường, cộng thêm lớp trang điểm đậm khiến ngũ quan của cô ta đều bị che đi, chỉ thấy một đôi mắt như gấu mèo và đôi môi đỏ mọng khiến người ta không thể nhìn nổi.
"Chuyện tình cảm thì ai mà nói trước được." Tống Ngọc Sương lại nói.
Trong mắt cô ấy có vẻ u buồn, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Nguyễn Tích Thời nhìn thấy, một suy nghĩ xẹt qua nhưng không hỏi nhiều.
Tiết học đầu tiên của học kỳ mới nên Nguyễn Tích Thời nghe giảng rất nghiêm túc.
Chương trình học của trường nữ sinh Minh Đức rất nhiều, Quốc văn, Toán, Vật lý, Sinh học, Lịch sử, Địa lý.
Ngoài những môn văn hóa này, trường nữ sinh còn có các chương trình học về làm việc nhà, làm vườn, may vá.
Nguyễn Tích Thời ngồi nghe mấy tiết học thì phát hiện nội dung thầy dạy y hệt những gì Nguyễn Sơ Vận dạy cô trước đó.
Chỉ là Nguyễn Sơ Vận còn dạy cô nhiều hơn, bà đã dạy toàn bộ chương trình học của trường nữ sinh Minh Đức cho cô rồi.
Trường nữ sinh Minh Đức còn có giờ học Tiếng Anh, ngoài ra có thể chọn học một trong các thứ tiếng như Pháp, Đức, Nga.
Lúc xế chiều là giờ Tiếng Anh.
Giáo viên dạy tiếng Anh cho họ là thầy Lý.
Thầy Lý đi du học ở nước ngoài về, thầy ấy rất thích cách dạy cởi mở ở nước ngoài.
Cô rất ít khi được dạy trực tiếp về các nội dung trong sách mà thường là sẽ học theo kiểu áp dụng.
Lớp học đầu tiên của học kỳ mới, theo lệ cũ, thầy giáo yêu cầu họ đối thoại bằng tiếng Anh với nhau, cũng là để xem họ có bỏ bê học hành trong kỳ nghỉ không.
Đám học sinh nữ than khổ thấu trời.
Hơn phân nửa họ tới trường không phải vì mục đích học tri thức nhưng thầy Lý lại rất nghiêm túc trong phương diện này.
Thầy Lý là một thầy giáo rất đặc biệt, có người nói thầy ấy còn có quyền phát biểu trước mặt cả thầy Hiệu trưởng, họ không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
"Các em tự lập nhóm là được." Thầy Lý nói.
Chương Vi quay đầu nhìn nữ sinh Vương Lạc Dung ngồi phía sau.
Vương Lạc Dung ngầm hiểu.
Cha cô ta là ông chủ tiệm gạo, trước đó có làm ăn với Ngân hàng Hưng Thịnh nên cô ta quen biết Chương Vi.
Chỉ là việc làm ăn của tiệm gạo nhà cô ta đã bị tiệm gạo Vạn Hòa lớn nhất thành Vân cướp hết rồi nên điều kiện của cô ta cũng xuống dốc không phanh, lúc nào cũng phải nịnh bợ lấy lòng Chương Vi.
Cô ta đã sớm nghe Chương Vi nói đến chuyện Nguyễn Tích Thời.
Chỉ là một đứa nhà quê mà thôi!
Vương Lạc Dung nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời đang nói chuyện với Tống Ngọc Sương.
Tống Ngọc Sương nói: "Lát nữa chúng ta lập nhóm nhé!" Cô ấy lo Nguyễn Tích Thời vừa tới sẽ không có ai lập nhóm với cô.
Hơn nữa, cô ấy cũng lo Nguyễn Tích Thời không biết tiếng Anh nhiều, đến lúc đó cô ấy chọn vài từ đơn giản, vừa không khiến Nguyễn Tích Thời mất mặt trước bạn học mà cũng sẽ không để lại ấn tượng xấu với Thây Lý.
Đương nhiên Nguyễn Tích Thời cũng muốn lập nhóm với Tống Ngọc Sương nên gật đầu.
Các học sinh lần lượt lên tiếng.
Nguyễn Tích Thời lẳng lặng lắng nghe, không hổ là trường nữ sinh tốt nhất thành Vân, mỗi học sinh đều phát âm tiếng Anh rất chuẩn, mặc dù có một vài học sinh chưa nói được lưu loát nhưng vẫn có thể giao tiếp cơ bản.
Đến lượt Tống Ngọc Sương, cô ấy đứng dậy, kéo Nguyễn Tích Thời lên, Nguyễn Tích Thời vừa định đứng dậy lại có người đi trước một bước.
"Em muốn chung nhóm với Ngọc Sương." Vương Lạc Dung đứng lên, nhìn Tống Ngọc Sương: "Tớ có nhiều từ tiếng Anh chưa biết đọc, Ngọc Sương có thể chỉ tớ không?" "Từ nào không biết, cậu có thể hỏi thầy mà." Tống Ngọc Sương bình tĩnh nói: "Tớ đã lập nhóm với Tích Thời rồi, cậu tìm người khác đi." "Nhưng thầy có nói phải luyện tập mới có kiến thức được, chỉ nghe thôi thì không được cần phải học nói." Vương Lạc Dung nhìn về phía thầy Lý, thấy thầy Lý gật đầu ủng hộ thì ánh mắt vô cùng đắc ý: "Cậu giỏi tiếng Anh như vậy, tớ với cậu cùng luyện tập thì chắc chắn có thể học được nhanh hơn." Tống Ngọc Sương hơi nhíu mày.
Cô ấy lạnh lùng nhìn Vương Lạc Dung rồi lại nhìn tới Chương Vi, lập tức hiểu ra họ đang định làm gì.
Đúng là cấu kết với nhau để làm việc xấu, cá mè một lứa!
Cô ấy vừa định lên tiếng thì bàn tay dưới bàn bị kéo nhẹ.
Tống Ngọc Sương quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời.
Cô ấy nhìn thấy sự xảo quyệt và tự tin trong mắt Nguyễn Tích Thời.
Tống Ngọc Sương hơi sửng sốt.
Trong lúc cô ấy sững sờ, Chương Vi đã lên tiếng: "Nếu không thì Tích Thời cùng một nhóm với tớ, Tích Thời mới đến trường học, cũng sẽ ngại nói với mọi người, nói chung với tớ sẽ thoải mái hơn chút." Cô ta vừa nói vừa cười dịu dàng nhìn Nguyễn Tích Thời như thể một chị gái rất quan tâm tới em gái.
Dưới tình huống như vậy, nếu Nguyễn Tích Thời từ chối thì có vẻ không biết điều.
Trong lớp nhiều ánh mắt đổ về, nếu bị truyền ra ngoài không biết sẽ trở nên thế nào nữa.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời tối đi, rồi ngẩng đầu nhìn Chương Vi, khẽ nói: "Để em cùng nhóm với chị." Nghe thấy Nguyễn Tích Thời đồng ý, trong lòng Chương Vi như nở hoa.
Liễu Tương Tương đã nghe ngóng, chỗ Nguyễn Tích Thời ở ở nông thôn không có giáo viên dạy Tiếng Anh, Nguyễn Tích Thời chắc chắn không biết nói tiếng Anh!
Phải biết rằng, muốn vào trường trung học nữ sinh Minh Đức thì phải kiểm tra lý lịch gia đình và kết quả học tập thì mới chiêu sinh, Chương Trấn Giang trực tiếp cho Nguyễn Tích Thời lên lớp cao thì chắc chắn đã tìm người quen trong trường và đi cửa sau.
Thầy Lý là người chính trực, ghét nhất là người đi cửa sau, chỉ cần thấy ấy phát hiện Nguyễn Tích Thời không biết gì thì sẽ chán ghét Nguyễn Tích Thời, nói không chừng còn đi nói lên chỗ Hiệu trưởng.
Đến lúc đó, Nguyễn Tích Thời sẽ bị đuổi, cha sẽ cảm thấy Nguyễn Tích Thời vô dụng và rồi sẽ quan tâm cô ta trở lại.
Chương Vi thật sự muốn cười ra tiếng.
Cô ta cảm thấy chiêu này của mình quá thông minh.
Tống Ngọc Sương thấy biểu cảm Chương Vi thay đổi thì thấy buồn nôn.
Cô ấy lo lắng nhìn Nguyễn Tích Thời nhưng Nguyễn Tích Thời vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn có nụ cười nhạt.
Tống Ngọc Sương thấy vậy thì trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Nguyễn Tích Thời thông minh như thế, chắc chắn cô sẽ có cách thôi.
Còn cô ấy thì không hề khách sáo gì với Vương Lạc Dung, vừa lên tiếng đã tuôn một tràng tiếng Anh lưu loát khiến Vương Lạc Dung không theo kịp.
Xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo, Vương Lạc Dung thẹn tới nỗi mặt đỏ đến mang tai, cô ta không dám nổi giận với Tống Ngọc Sương nên chuyển mọi cơn tức lên trên người Nguyễn Tích Thời.
Cô ta ngồi xuống, nhìn Nguyễn Tích Thời với ánh mắt oán độc.
Đợi đấy, tốt xấu gì cô ta còn có thể nói vài câu tiếng Anh, lát nữa sẽ xem con nhỏ nhà quê Nguyễn Tích Thời kia bị mất mặt thế nào!