Chương 54 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 54 BẢN DANH SÁCH QUÝ GIÁ N hà sau rất tối.


Ánh trăng mờ chiếu lên hoa cỏ tạo thành bóng trên đất.


Ban đêm ở nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi hơi rùng rợn.


Chương Trấn Giang như có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương giữa không gian yên tĩnh, khiến ông ta tê cả da đầu.


Ông ta hơi do dự rồi dừng bước, nhìn nhà sau trống rỗng mà trong lòng sinh ra oán hận với Liễu Tương Tương.


Nếu không phải Liễu Tương Tương luôn cản trở ông ta cưới vợ bé thì đâu đến nỗi bây giờ ông ta không có một người phụ nữ nào an ủi rồi phải chạy đến nơi này!


Sắc mặt Chương Trấn Giang âm trầm, vừa nhìn vào sâu trong nhà sau, gió lạnh thổi khiến lòng ông ta cũng lạnh lẽo.


Cuối cùng ông ta vẫn không đi vào.


Sau khi Chương Trấn Giang trở về nhà không bao lâu, Liễu Tương Tương ra khỏi phòng Chương Đình.


Mỗi oán giận với con gái út và lo lắng cho con gái lớn khiến bà ta nghẹn một bụng lửa giận.


Bà ta bước nhanh xuống lầu, đi thẳng tới nhà sau.


Không lâu sau bên trong lại truyền ra tiếng hét thê lương, thảm thiết.


* Nguyễn Tích Thời về phòng, đóng cửa lại.


Cô ngồi xuống giường, móc miếng ngọc bội, sợi dây đỏ và lá thư ông ngoại để lại từ trong ngực ra.


Cô mở thư ra trước.


Trong thư chỉ có một tờ giấy.


Chữ trên giấy mạnh mẽ, cứng cáp, nhìn vào cho người ta cảm giác chính trực.


Sau khi đọc nội dung bên trong, Nguyễn Tích Thời mở to hai mắt.


Đây không phải thư gửi cho mẹ cô mà là một bản danh sách!


"Ông chủ Trần, tiệm gạo Vạn Hòa; Ông chủ Chu, cCông ty chế biến thực phẩm Chính Thái; Chủ tịch Tiền, Chủ tịch Ngân hàng Nhân dân; Tống Bình, Phó Hiệu trưởng trường nữ sinh Minh Đức; Triệu Tự Thành, Bí thư Tổng vụ Tổng Cục thuế hải quan." Từ tiệm gạo đến ngân hàng rồi Tổng Cục hải quan, bản danh sách này liên quan tới rất nhiều người và bao gồm gần như tất cả ngành nghề ở thành Vân này!


Phía sau những cái tên này còn ghi chú sở thích của họ và nhưng hạng mục cần chú ý.


Hai mắt Nguyễn Tích Thời phát sáng.


Danh sách này rất quý giá!


Nếu như cô có thể tìm được cơ hội tiếp xúc với những người này, cô vừa có thể lấy lòng họ lại vừa có thể tránh khỏi những điều cấm ky của đối phương, nhanh chóng tạo mối quan hệ với người ta và chiếm được thiện cảm.


Nói cách khác, đây là mạng lưới quan hệ mà Nguyễn Tích Thời có thể mở ra trong tương lai.


Ông ngoại đã để lại một kho báu cho cô.


Nguyễn Tích Thời kiểm chế tâm trạng kích động.


Cô xem tỉ mỉ danh sách từ đầu đến cuối, nhớ một số người mà cô có lẽ sẽ gặp rồi cẩn thận bỏ lại tờ giấy vào lá thư.


Cô đứng dậy mở cửa tủ, giấu lá thư ở trong cái túi cô mang từ nông thôn lên.


Cái tủ này quá cũ, người nhà họ Chương sẽ không để ý.


Sau khi giấu thư xong, cô ngồi lại giường và cầm ngọc bội lên.


Các đường vân của ngọc bội rất mịn, cô có thể nhìn ra được đây là một miếng ngọc bội tốt.


Cô biết được cũng là nhờ chú ba mà cô quen lúc còn ở nông thôn, lúc chú ba còn trẻ là một đạo tặc nổi tiếng, chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo nên đồ tốt gì chú ấy cũng từng chạm vào rồi, nhưng cũng vì vậy mà đắc tội khá nhiều người giàu, bị họ vây quét, cuối cùng đành phải ẩn cư ở trong thôn.


Chú ấy nói không phải mình sợ, chỉ là không muốn bị bắt rồi liên lụy tới người nhà nên đành nói dối là chết rồi.


Lấy xương giả để chôn mình, còn tiện thể làm một vố lớn cuối cùng, đánh cắp hết tất cả bảo bối mà đám địa chủ kia quan tâm nhất.


Có người nói những người đó vô cùng hận chú ấy, còn đào hài cốt chú ấy lên và đánh đập chúng.


Nhưng chú ba cũng không để ý tới những điều này.


Chú ấy tự do tự tại ở nông thôn, còn có thể thưởng thức đám bảo bối kia mỗi ngày.


Cứ hở một chút là chú ấy lại bắt Nguyễn Tích Thời lại nghe mình kể những chiến tích vĩ đại trước kia, còn lấy bảo bối cho Nguyễn Tích Thời xem và dạy cô làm sao để phân biệt chúng.


Nên Nguyễn Tích Thời có nghiên cứu về đồ cổ, văn vật.


Miếng ngọc trong tay rõ ràng đã được chôn trong đất nhiều năm, ngọc cổ cảng dễ hấp thụ linh khí của trời đất, đúng là làm chơi mà ăn thật.


"Cô đự định dùng ngọc bội này làm khí linh của mình à?" Tể Tể chui ra hỏi.


"Tôi có cậu bảo vệ rồi, cần đùng đến những thứ này làm gì?" "Nói cũng đúng" Nguyễn Tích Thời bện một sợi dây rồi buộc vào ngọc bội, còn buộc "Cái này để tặng cho Vân Đình!" Lúc Nguyễn Tích Thời nhắc tới Phó Vân Đình, mặt trở nên rất dịu dàng.


"Sao lại tặng cho tên sát tỉnh đó vậy!" Tể Tể tức giận nói.


Nguyễn Tích Thời nhíu mày lại: "Không được gọi anh ấy là sát tính!" "Cô rất để ý tên nhóc đó nhỉ." Tể Tể cười giễu: "Không phải cô thích hắn ta thật đấy chứ?" "Đúng vậy." Nguyễn Tích Thời thẳng thắn thừa nhận: "Tôi thích anh ấy” "Không được!" Tể Tể lập tức giậm chân: "Cô không thể thích hắn!" "Tại sao?" Nguyễn Tích Thời thấy khó hiểu.


"Sát khí trên người hắn quá nặng, sẽ có ảnh hưởng tới ông đây!" Tể Tể bất mãn nói: "Hơn nữa hắn mà ở cùng cô thì mấy con ma kia cũng không dám tới gần cô vậy sao cô có thể bắt ma thu thập linh khí cho ông đây đươc?" "Lúc ở cùng anh ấy, nhóc không hiện ra là được rồi." Nguyễn Tích Thời nói: "Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự có thể khắc mấy con ma cấp thấp thì chẳng phải có thể giúp tôi bắt ma dễ hơn sao?" Tể Tể: "...


Sát khí trên người hắn nặng như vậy cũng sống không lâu, cô định ở góa à?" Vẻ mặt Nguyễn Tích Thời lạnh đi.


Bàn tay siết chặt lại.


Giọng Nguyễn Tích Thời lạnh lùng nhưng kiên định: "Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt." Cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch của kiếp trước lặp lại ở kiếp này.


* Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tích Thời vẫn dậy sớm như mọi ngày, đầu tiên là cầm ngọc bội ngồi thiền một lúc rồi mới đi xuống lầu ăn sáng.


Lúc xuống dưới, cô thấy Chương Vi đã trở về.


Liễu Tương Tương đang nắm tay Chương Vi và nói với Chương Trấn Giang: "Vi Vi biết lỗi rồi, đêm qua nó ở nhà bạn một hôm, cả đêm không ngủ được, sáng sớm nay liền nói muốn về nhận lỗi với cha." Bà ta vừa nói vừa nhìn Chương Vi.


Sau một đêm, trông Chương Vi hốc hác hơn bình thường, còn chưa tẩy trang lớp trang điểm hôm qua, cô ta nói với giọng điệu đáng thương: "Cha, con biết lỗi rồi, con không nên nói em như vậy." Chương Trấn Giang khẽ “ừ” một tiếng.


Người hầu bê đồ ăn sáng lên, Nguyễn Tích Thời hơi dừng bước rồi mới xuống lầu.


Thấy Nguyễn Tích Thời, sắc mặt Chương Trấn Giang hòa hoãn hơn.


Chương Vi chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của cha mình, móng tay bấm vào lòng bàn tay, trong mắt là lửa giận với Nguyễn Tích Thời nhưng nhanh chóng bị cô ta che giấu.


Cô ta nghĩ tới lời sáng sớm nay Liễu Tương Tương nói với cô ta khi đón cô ta ở nhà bạn.


"Nếu con cứ ở đây không về thì càng đúng ý của Nguyễn Tích Thời!


Trước tiên, con phải nhịn cơn giận này xuống, mẹ đã nghĩ cách rồi, bảo đảm sẽ khiến cha con thất vọng tột cùng với Nguyễn Tích Thời, còn có thể khiến phủ Tổng tư lệnh từ hôn!" Tâm tư Chương Vi lay động, trên môi nhanh chóng nở nụ cười, đi tới nắm tay Nguyễn Tích Thời: "Tích Thời, hôm qua chị đã nói những lời không nên nói, chị xin lỗi em, em có thể tha thứ cho chị không?" Lúc Chương Vĩ trang điểm còn có thể giả dạng thành một cô tiểu thư nhà giàu, đáng tiếc lại không che giấu được sự khôn khéo trong mắt cô ta.


Lông mi Nguyễn Tích Thời khẽ chớp.


Chương Vi như vậy chắc chắn lại có ý đồ xấu nào đó.


  • Trước
  • Sau