Chương 53 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 53 CÓ PHẢI CHA THÍCH NGUYÊN TÍCH THỜI HƠN KHÔNG?


Ô ng ta vừa vào nhà đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.


Ông ta nhìn vợ con đang ngồi rồi nhìn Nguyễn Tích Thời đang đứng, cởi áo ngoài, đi tới nói: "Mọi người lại có chuyện gì nữa thế?" Mẹ con Liễu Tương Tương đang bực bội nên không nói gì.


Chỉ có Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng gọi: "Cha." Chương Trấn Giang thấy đôi mắt của con gái rượu Chương Vi đỏ ngầu thì nhíu mày: "Vi Vi có chuyên gì vậy, ai ức hiếp con à?" Chương Vi vốn đang bực mình, nghe cha hỏi thế thì chỉ cảm thấy sự quan tâm này biến thành sự châm chọc, cô ta lạnh lùng đáp: "Đúng vậy!" "Là ai ức hiếp con?" Chương Trấn Giang nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.


Chương Vĩ mím môi không nói gì.


Chương Trấn Giang chỉ xem như con gái đang chịu uất ức lớn vô cùng nên nói: "Con đừng buồn bực trong lòng, nói ra đi, cha sẽ làm chủ cho con!" “Cha làm chủ cho con ư?” Chương Vi nghe vậy thì càng thê bực.


Cô ta không nhịn được mà hất mặt lên nói: “Còn không phải do cha thiên vị sao?” Chương Trấn Giang sửng sốt: “Cái gì?” Chương Vi đứng bật dậy: “Cha nói thật với con đi, có phải cha thích Nguyễn Tích Thời hơn không?” Chương Trấn Giang nhíu mày: “Con đang nói gì vậy?” “Con nói cha thiên vị!” Chương Vi hét lên: “Cha còn lừa chúng con!” “Vi Vi!” Liễu Tương Tương chưa từng thấy cô con gái luôn bình tĩnh lại tức giận đến thế nên nhanh chóng kéo tay cô ta lại nhưng bị cô ta hất ra.


Chương Đình cũng bị chị cả dọa sợ, ngây ngốc nhìn cô ta.


Chương Trấn Giang nhìn con gái vừa hét lên với mình, sắc mặt lạnh đi: “Con có biết mình đang nói gì không vậy?” Ông ta lại nhìn sang Nguyễn Tích Thời: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ông ta không hỏi Liễu Tương Tương vì ông ta biết Liễu Tương Tương sẽ nói đỡ cho con gái của bà ta.


Nguyễn Tích Thời khẽ mấp máy môi: “Con cũng không biết, lúc ở phủ Tổng tư lệnh, hình như chị không được vui lắm...” Chương Trấn Giang lập tức hiểu ra.


Hôm nay phủ Tổng tư lệnh mở tiệc cho Nguyễn Tích Thời, chắc Chương Vi thấy Nguyễn Tích Thời là nhân vật chính nên trong lòng bị mất thăng bằng.


Dù sao Chương Vĩ luôn là ngôi sao của nhà họ Chương.


Hơn nữa sẽ luôn có sự so sánh giữa các cô gái.


Nhưng thái độ của Chương Vi khiến Chương Trấn Giang thất vọng: “Con là chị, không giúp em gái thì thôi đi, còn đố kị với em gái!


Chữ nghĩa con đọc ngày thường đã bay đi đâu mất rồi?” Lời của Chương Trấn Giang như một cái gai đâm vào tim Chương Vi.


Chương Vi chưa từng bị bố nói như vậy, tức giận đến độ mặt đỏ lên: “Đúng, đều do con không tốt, kém xa Nguyễn Tích Thời!


Nếu như vậy, vì sao lúc trước cha còn đuổi Nguyễn Sơ Vận kia đi, sao không giữ bà ta lại, đuổi chúng con đi...” “Bốp!” Chương Trấn Giang tát Chương Vi.


Sắc mặt ông ta xanh mét.


Chuyện đuổi Nguyễn Sơ Vận ra ngoài luôn là bí mật mà ông ta không muốn nhắc đến.


Dù người nhà họ Chương đều biết chuyện này nhưng ông ta trọng thể điện chỉ kêu người khác nói là đưa Nguyễn Sơ Vận về quê tĩnh dưỡng.


Hiện tại con gái của ông ta, đứa con ngoài giá thú của ông ta lại dám chỉ vào mũi ông ta mà vạch trần chuyện này.


Ông ta tức tối, nổi giận đùng đùng nói: “Đúng là làm phản rồi!


Đều do bình thường tao quá nuông chiều mày nên mới khiến mày không biết lớn nhỏ!” Chương Trấn Giang chỉ ra bên ngoài: “Nếu mày không muốn ở lại căn nhà này thì cút ra ngoài cho tao!” “Cút ra ngoài mau!” Chương Vi chưa từng bị đánh, sao chịu nổi uất ức này, đặc biệt còn là bị đánh trước mặt Nguyễn Tích Thời nữa.


Cô ta cảm thấy mình bị mất hết thể diện.


Người cô ta run lên, nước mắt chảy thành dòng, đi ra ngoài một cách dứt khoát.


“ViVIP Liễu Tương Tương cuống quýt giữ cô ta lại.


“Đừng ngăn nó.” Chương Trấn Giang tức giận nói: “Nếu hôm nay ai dám giúp nó thì cũng cút ra ngoài luôn đi!” Liễu Tương Tương lập tức sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.


Bà ta trơ mắt nhìn Chương Vi chạy ra khỏi cửa, đóng sầm cửa vào, tim bà ta thắt lại.


Bà ta nhìn Nguyễn Tích Thời với vẻ bất mãn và oán hận rồi lại nhìn Chương Trấn Giang đang nổi giận, muốn xin cho con gái nhưng không dám lên tiếng.


“Về phòng hết cho tôi!” Chương Trấn Giang quát lớn.


Chương Đình cắn môi, đi đến bên cạnh mẹ rồi khẽ giật tay áo của bà ta.


Liễu Tương Tương quay đầu nhìn chỗ cửa ra vào, biết hiện giờ không phải lúc xin xỏ cho con gái nên chỉ đành mang sự căm hận và không cam lòng với Nguyễn Tích Thời mà về phòng Chương Đình.


Nguyễn Tích Thời nhìn bóng dáng họ với ánh mắt lạnh lùng và trào phúng.


Mẹ con Liễu Tương Tương đúng là ngu xuẩn, chỉ nói một câu đã khiến họ rối loạn.


Đến giờ mà họ vẫn chưa hiểu rằng, đối với Chương Trấn Giang, phụ nữ và con gái không quá quan trọng, ai có thể mang lại lợi ích cho ông ta mới là quan trọng nhất.


Cũng như vậy, nếu ai làm ông ta mất mặt, ảnh hưởng tới tiền đồ của ông ta, ông ta cũng sẽ không nể tình.


Đợi hai mẹ con Liễu Tương Tương lên lầu, Nguyễn Tích Thời mới chuẩn bị rời đi nhưng bị Chương Trấn Giang gọi lại: “Tích Thời, con chờ chút.” Ông ta vẫn đang thở gấp.


Ông ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn của Nguyễn Tích Thời một cách nghiền ngẫm: “Hôm nay con tới phủ Tổng tư lệnh thế nào?


Tổng tư lệnh và phu nhân có nói gì không?” Nguyễn Tích Thời rũ mắt đáp: “Không nói gì cả, chỉ ăn cơm thôi, rồi Tư lệnh dẫn con ra ngoài.


Tổng tư lệnh còn nói bây giờ người trẻ coi trọng việc yêu đương tự do nên bảo Tư lệnh dẫn con đi dạo phố, ăn cơm...” Cô thuật lại theo trình tự, nhưng lại bị Chương Trấn Giang ngắt lời: “Vừa rồi con nói Tổng tư lệnh nói gì cơ?” Giọng ông ta khá kích động.


Nguyễn Tích Thời khẽ ngước mặt, bình tĩnh đáp: “Tổng tư lệnh nói bây giờ người trẻ coi trọng việc yêu đương tự do....” Yêu đương tự do!


Nói cách khác, Tổng tư lệnh đồng ý cho họ yêu nhau!


Mỗi lo của Chương Trấn Giang lập tức tan biến.


Ông ta vốn lo cuộc hôn nhân này không thành công, dù sao cũng là hôn nhân do thế hệ trước hứa hẹn, bây giờ hai nhà cách biệt một trời một vực, ông ta cảm thấy có lẽ Tổng tư lệnh sẽ đổi ý.


Giờ thì ông ta an tâm rồi.


Đôi mắt Chương Trấn Giang nhìn Nguyễn Tích Thời càng thêm vui sướng.


Những việc không vui do mẹ con Liễu Tương Tương gây ra vừa rồi cũng tan biến.


Không ngờ cô con gái mà ông ta ít để ý nhất lại là đứa có tương lai nhất!


Cô vừa trở về nhưng có thể khiến phủ Tổng tư lệnh chấp nhận cuộc hôn nhân này.


Mà đứa con gái ông ta bồi dưỡng tỉ mỉ lại chỉ là một đứa con gái ngu xuẩn hay đố ky!


Ông ta càng thêm thích Nguyễn Tích Thời, đồng thời lại thêm không hài lòng với Chương Vi.


Gương mặt ông ta trở nên hòa ái, nói chuyện với Nguyễn Tích Thời cũng nhẹ nhàng hơn: “Con làm tốt lắm, cha sẽ bảo dì của con tới cửa hàng bách hóa mua thêm quần áo mới cho con.


Sau này con sẽ thường tới phủ Tổng tư lệnh, không thể mặc mãi vài bộ quần áo được.” “Con cảm ơn cha.” Nguyễn Tích Thời đáp.


Chương Trấn Giang có được câu trả lời ông ta muốn nên thả Nguyễn Tích Thời về phòng.


Ông ta ăn cơm, lúc chuẩn bị lên lầu ngủ lại nghĩ tới chuyện của Chương Vi nên đừng chân lại.


Nếu ông ta tới phòng của Liễu Tương Tương thì kiểu gì cũng phải nghe bà ta khóc sướt mướt.


Hiện tại tâm trạng ông ta đang tốt, không muốn nghe những việc phiền lòng đó.


Chương Trấn Giang nhìn chằm chằm cầu thang rồi lại đưa mắt nhìn về sân sau, trong đầu lại hiện lên một cơ thể quyến rũ.


Ông ta hơi do dự nhưng vẫn đi về phía nhà sau.


  • Trước
  • Sau