Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 52 CÔ TỐT NHẤT ĐỪNG NGHĨ NHƯ VẬY C ó một lá thư.” Nhân viên ngân hàng nói.
Hi vọng của Nguyễn Tích Thời tiêu tan, cô khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhìn thấy cô như vậy, Phó Vân Đình cười nói: “Nếu em thích vàng miếng, sau này tôi sẽ cho em nhiều hơn.” “Em tự kiếm tiền mua được.” Nguyễn Tích Thời lắc đầu nói.
Kiếp này, cô muốn bảo vệ Phó Vân Đình, không muốn chỉ dựa vào anh.
Phó Vân Đình nhìn cô với ánh mắt tán thưởng “Lấy lá thư ra đây.” Nguyễn Tích Thời nói: “Nếu đã để trong két sắt thì chắc sẽ có nội dung quý giá ” (Có lẽ nó được để lại cho mẹ cô.
Nhân viên ngân hàng lấy lá thư ra rồi bỏ sáu thỏi vàng vào đó.
Cô không vội mở ra mà định về rồi từ từ xem.
Phó Vân Đình cũng không có hứng thú.
Điều anh quan tâm hơn là khoảng thời gian anh ở bên Nguyễn Tích Trong mắt anh, đọc thư là một sự lãng phí thời gian.
Anh lại đưa Nguyễn Tích Thời đi ăn cơm rồi đưa cô về hỏi: "Gần đây em còn thời gian không?
Thành Vân có rất nhiều địa điểm thú vị nhưng tôi vẫn chưa đưa em đi." “Em nghĩ sắp khai giảng rồi, không biết có thời gian hay không” Nguyễn Tích Thời đếm từng ngày rồi nói: “Nếu có thời gian em sẽ tới dinh thự tìm anh.” Phó Vân Đình cười nói: “Có cô gái nào lại tự tìm tới cửa nhà đàn ông bao giờ?” Nguyễn Tích Thời sửng sốt, sau đó vẻ mặt hơi ấm ức, nhẹ giọng nói: “Nhưng em sẽ nhớ anh.” Phó Vân Đình hơi giật mình.
Anh không ngờ cô bé này lại táo bạo và bộc trực như vậy.
Nhìn bên ngoài cô mềm mại như nước nhưng bên trong lại nóng như lửa.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Phó Vân Đình, như có một mạch nước ngầm chảy qua.
Anh vỗ đầu cô: “Gần đây tôi phải ra ngoài xử lý chút chuyện, không ở thành Vân, dù em có tới cũng không tìm được tôi.” Nguyễn Tích Thời nghe vậy, gương mặt nhỏ lập tức xụ xuống.
Phó Vân Đình thấy cô như vậy thì tâm trạng rất tốt.
Anh như nhớ ra điều gì nên hỏi: “Em nói sắp đi học, em học ở trường nào?” “Trường nữ sinh Minh Đức.” Nguyễn Tích Thời nói.
Cô nhớ Chương Vi học ở trường này.
Trường nữ sinh Minh Đức là trường dành cho nữ tốt nhất ở thành Vân, những nhà giàu có đều cho con gái học ở đây.
Con gái có đi học không không quan trọng, quan trọng là để giao lưu.
Phó Vân Đình gật đầu: “Tôi nhớ Ngọc Sương học ở trường này.” "Đúng vậy." Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Phó Vân Đình cân nhắc rồi một lúc sau mới nói: "Em không phải tới tìm tôi, đợi tôi có thời gian tôi sẽ tới tìm em." Nguyễn Tích Thời nghe vậy thì vui vẻ: "Anh đồng ý với em rồi, không cho phép đổi ý!" Cô cười lên liền lộ hai lúm đồng tiền, khiến người nhìn cũng say đắm.
Mắt Phó Vân Đình cũng sáng lên.
Phó Nhất nhìn thấy tất cả mọi việc.
Ăn tối và đưa Nguyễn Tích Thời trở lại nhà họ Chương xong, trên đường về, Phó Nhất nói: "Tôi thấy cô Nguyễn thích anh thật lòng đấy." Phó Vân Đình khẽ ừ một tiếng.
Anh nhìn vị trí trống bên cạnh, ánh nắng chiểu tà chiếu qua cửa sổ trên ghế, tỏa sáng dịu dàng, lung linh đưới bóng cây.
"Cho dù cô ấy có mưu đồ thì cô ấy muốn gì tôi vẫn có thể cho cô ấy.
Nhưng nếu cô ấy chỉ muốn đi theo tôi..." Phó Vân Đình dừng một chút, gương mặt lộ vẻ lạnh lùng: "Tốt nhất cô ấy không nên nghĩ như vậy." Phó Nhất sững sờ.
Ngoài cửa sổ có tiếng la hét, Phó Nhất dừng ở đèn giao thông, quay đầu thì thấy một phần tử quá khích đang bị đội tuần tra bắt.
Anh ta đang hét lên gì đó về sự bất tài của quân phiệt nhưng nhanh chóng bị bịt miệng lại dẫn đi.
Chuyện như vậy không phải diễn ra lần một lần hai.
Phó Nhất lập tức hiểu được suy nghĩ của Phó Vân Đình, trong lòng cảm thấy bi thương.
Hiện tại là thời thế loạn lạc, miền Bắc hỗn loạn, sự yên ổn của miền Nam cũng chỉ là biểu tượng.
Nếu chiến tranh nổ ra, dù là những người lính bình thường hay là Tư lệnh đi nữa, rất có thể một giây trước vinh quang rực rỡ nhưng một giây sau đã chết dưới họng súng.
Vị trí Tổng tư lệnh đã đổi mấy lần rồi, nói thật cũng chẳng biết người tiếp theo là ai.
Nhị gia nghĩ như vậy là vì cũng không có cách giải quyết.
Đúng lúc đèn xanh bật sáng.
Bên ngoài cũng yên tĩnh lại.
Phó Nhất không nói gì nữa, đạp chân ga.
* Nguyễn Tích Thời trở lại nhà họ Chương.
Chương Trấn Giang còn chưa về.
Liễu Tương Tương và Chương Vi ngồi trên sô pha uống trà, Chương Đình ngồi bên cạnh, quấn lấy hai người họ bảo họ kể chuyện ở phủ Tổng tư lệnh cho cô ta nghe.
Thấy Nguyễn Tích Thời về, trong mắt hai mẹ con Liễu Tương Tương lộ Ta vẻ chán ghét.
Chương Đình nghe Liễu Tương Tương kể chuyện đàn dương cầm, khi thấy Nguyễn Tích Thời lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: "Nguyễn Tích Thời, sao cô biết chơi dương cầm?" Liễu Tương Tương và Chương Vi cùng nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời thấy sự đố kị trong mắt họ, đi tới nhẹ giọng nói: "Học ở nông thôn." "Cô nói dối!" Chương Đình hét lên: "Đàn dương cầm là đồ rất quý hiếm, sao ở nông thôn có thể học được!" "Là thật." Nguyễn Tích Thời như bị tiếng hét của cô ta dọa sợ, khẽ nói: "Chị thật sự học ở nông thôn." "Học ở nông thôn với ai?" Chương Vi lạnh lùng hỏi.
"Mẹ chị." Nguyễn Tích Thời nói.
Chương Vi và Liễu Tương Tương nhìn nhau.
Bên ngoại của Nguyễn Tích Thời là nhà danh giá, lúc mẹ cô còn trẻ là thiên kim tiểu thư, biết chơi đàn dương cầm cũng có thể hiểu được." Chỉ là...
"Dù mẹ con biết đàn nhưng sao ở nông thôn lại có đàn dương cầm?" Liễu Tương Tương hỏi.
"Con không biết nữa, lúc con bắt đầu ghi nhớ mọi việc thì trong nhà đã có đàn dương cầm rồi." Nguyễn Tích Thời nghiêm túc đáp: "Mẹ nói là được người ta tặng." Đôi mắt cô trong suốt nhìn không giống nói dối.
Liễu Tương Tương nhíu mày.
Bà ta có thể chắc chắn lúc Nguyễn Sơ Vận tới nông thôn thì trong người không còn đồng nào.
Nguyễn Sơ Vận cũng không có bạn bè người thân nào đáng tin, nếu không trước đây bà ta đã không dám dẫn Chương Vi tìm tới cửa, ép Nguyễn Sơ Vận đang mang thai về quê.
Nguyễn Sơ Vận đúng là không có tiền mua đàn dương cầm.
Vậy người tặng bà đàn dương cầm là ai?
Liễu Tương Tương nhìn Nguyễn Tích Thời xinh đẹp trước mắt, trong đầu nảy lên một suy nghĩ!
Bà ta trợn mắt.
"Mẹ, có phải cha đã tặng đàn dương cầm không?" Chương Vi cũng nghĩ vậy, ghé sát Liễu Tương Tương hỏi: "Nếu không sao Nguyễn Tích Thời ở quê mà có thể trắng nõn mịn màng như vậy?" Sắc mặt Liễu Tương Tương trở nên khó coi.
Bà ta cũng cảm thấy vậy.
Ở chỗ rách nát như nông thôn, sống sót cũng rất khó rồi, Nguyễn Tích Thời phải nhìn giống như mấy phụ nữ quê mùa, da ngăm đen chứ sao lại giống bây giờ được?
Rõ ràng là có người âm thầm cho tiền, chiều chuộng Nguyễn Tích Thời.
Ai lại vo duyên vô cớ tốt với một con nhóc như vậy?
Khả năng lớn nhất đương nhiên là cha ruột của Nguyễn Tích Thời rồi!
Thấy mẹ không nói lời nào, Chương Vi chỉ cho rằng bà ta đã có chủ ý, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tức giận và bất bình.
Cô ta luôn cho rằng mình là người được cưng chiểu nhất nhà họ Chương nhưng không ngờ bố còn nuôi một người tốt hơn cô ta ở nông thôn.
Ông ta còn cho tiền để Nguyễn Tích Thời học đàn dương cầm.
Ngay cả cô ta còn không biết đàn!
Nếu không ,sao hôm nay cô ta lại bị Nguyễn Tích Thời chèn ép ở phủ Tổng tư lệnh chứ?
Hiện mấy phu nhân và thiên kim tiểu thư đều biết nhà họ Chương có một cô chủ rất giỏi tên Nguyễn Tích Thời nhưng không hề biết đến cô ta.
Tiền đồ và tương lai của cô ta đều bị Nguyễn Tích Thời chiếm mất cả rồi.
Chương Vi càng nghĩ càng giận, vành mắt đỏ lên, đồng thời sinh ra oán hận với người cha mà mình luôn kính trọng.
Đúng lúc ấy, Chương Trấn Giang trở về.