Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 49 ĐÂY LÀ MA HẢ?
XẤU QUÁ!
P hó Vân Đình vô thức thò tay vào lấy súng.
“Đợi đã!” Nguyễn Tích Thời vội vàng bắt lấy tay anh: “Anh tính làm gì thế?” Trong một phút thất thần, con ma trước mặt bỗng để lộ vẻ hoảng hốt, nhanh chân lùi về sau cái “vèo”: “Có quái vật!” Sát khí trên người anh suýt làm nó hồn phi phách tán đấy!
Phó Vân Đình: “...” Con ma nói xong mới muộn màng nhận ra kẻ đứng trước mặt nó là con người, hơn nữa còn có khả năng nhìn thấy nó, thế là ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.
Nguyễn Tích Thời trợn tròn mắt nhìn gương mặt hoang mang của anh, lại hướng mắt nhìn theo nơi anh đang nhìn chằm chằm.
Lúc thấy con ma đang cuống cuồng trốn ra ngoài qua con hẻm nhỏ, cô thoáng sững sờ vài giây, sau đó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thế là vui vẻ reo lên: “Anh nhìn thấy nó hả?” Cô thành công rồi kìa!
Nguyễn Tích Thời sung sướng hét tên Tể Tể trong lòng nhưng Tể Tể lại im lặng không lên tiếng.
Vì nó lúc này đã bàng hoàng không nói nên lời!
Suốt mấy nghìn năm sống trên đời, nó chưa từng gặp ai có thể mở thiên nhãn giúp người khác khi mới chỉ bắt đầu tu hành được một thời gian, hơn nữa vẫn còn rất trẻ như cô nhóc này.
Nếu ai cũng bản lĩnh như vậy thì e là quỷ quái trên đời đã sớm bị điệt sạch rồi!
“Đây là ma hả?” Phó Vân Đình cau mày: “Xấu quá!” Con ma mới bỏ chạy mất dép: “...” Nguyễn Tích Thời lúng túng ho khan: “À thì...
Thật ra con này không tính là xấu đâu.” Bởi tính ra còn mấy con thích móc mắt mình, hay là miệng rộng tới tận mang tai nữa cơ, tóm lại là muôn hình vạn trạng luôn.
Lúc trước Nguyễn Tích Thời cũng sợ lắm nhưng giờ nhìn mãi cũng thấy quen rồi.
“Còn có xấu hơn nữa hả?” Phó Vân Đình đảo mắt nhìn quanh: “Nhưng tôi đâu thấy có con ma nào khác ở đây đâu.” “Ở chỗ này toàn người biết bắt ma, bình thường ma quỷ sẽ không dám xuất hiện tại đây.” Nguyễn Tích Thời giải đáp: “Con ban nãy chắc vào nhầm thôi.” Phó Vân Đình ậm ừ một tiếng, cảnh giác quan sát khắp bốn phía.
Sau khi xác nhận không có mối đe dọa nào, anh mới từ tốn nhét khẩu súng lục về Anh nhìn dòng người tới lui trên đường, trong đó có không ít người ăn mặc khá là tiên phong đạo cốt, không khác vị thiên sự trong nhà anh là mấy, ngoài ra còn có rất nhiều sạp hàng bày bán trên đất như mấy gánh hàng rong ở các khu chợ bình thường, có điều tiếng rao hàng lại vô cùng đặc biệt...
“Bán khí linh đây, khí linh cao cấp đây, không lừa già đối trẻ!” “Chỉ cần mười đồng là sẽ sở hữu một món khí linh thượng đẳng!
Mời vào, mời vào, tuyệt đối đừng bỏ lỡ nhé!” Mười đồng, khí linh thượng đẳng?
Phó Vân Đình bỗng thấy mọi chuyện cứ ảo ảo thế nào ấy.
Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, anh chẳng những gặp được ma mà còn nhìn thấy người ta bày bán khí lĩnh đầy đường, với một kẻ trước giờ luôn tin vào thuyết vô thần như anh thì đây đúng là đả kích lớn.
Anh bước tới trước mặt một tên lái buôn, xem xét đống khí lĩnh thượng đẳng trong miệng gã.
Là một chuỗi gì đó trông khá giống đồng xu.
Anh cầm lên nhìn, chủ sạp vừa nhìn thấy trang phục trên người anh thì sững sờ.
Đó không phải...
Quân trang hả?
Người của phủ Quân chính cũng biết mấy thứ này sao?
“Đây là khí linh thượng đẳng mà ông nói hả?” Phó Vân Đình hỏi.
Chỉ cần năm đồng đã có được một món khí linh thượng đẳng, thế tính ra nguyên cái sạp hàng này còn chưa đến nửa thỏi vàng, vì vậy anh tính quét hết sạp mang về cho Nguyễn Tích Thời.
Nghe vậy, trên mặt chủ sạp hiện rõ vẻ sợ hãi.
Gã nên khẳng định hay là phủ nhận đây?
Bởi có trả lời kiểu gì thì cũng là lừa dối cả.
Kẻ dám lừa cả người của phủ Quân chính sẽ có kết cục thế nào nhỉ?
Gã nghĩ mà rùng mình, vội vàng thu sạp: “Tôi...
Tôi không bán nữa!” Dứt lời, gã cũng chẳng thèm đòi lại chuỗi tiển xu trong tay Phó Vân Đình đã hốt hoảng ôm đồ đạc chạy biến mất dạng.
Nguyễn Tích Thời: “...” Cô quay đầu nhìn Phó Vân Đình, trên mặt lộ rõ cảm xúc đầy phức tạp.
Sao cô lại quên mất bộ quân trang trên người Phó Vân Đình chứ, mỗi vậy thôi đã đọa được bao nhiêu người rồi đấy!
Phó Vân Đình nhìn theo bóng lưng xa tít của tên bán hàng rong rồi quay đầu đưa xâu tiền xu cho Nguyễn Tích Thời: “Em có cần cái này không?” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Cái này chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là tiền quẻ thông thường, cùng lắm thì đối phó được mấy con ma mới sinh thôi, chờ lát nữa ra ngoài đưa cho Phó Nhất phòng thân đi!” Trên người Phó Vân Đình có sát khí, mấy con ma bình thường còn không dám lại gần anh, huống hồ chi đám ma mới nhú.
Thế nên với anh thì thứ này chẳng có tích sự gì hết.
Mục đích cô tới chợ linh khí lần này là để tìm cho Phó Vân Đình một lá bùa hộ mệnh thật lợi hại cơ!
Cặp mắt đen láy của Phó Vân Đình khẽ khép lại, khóe miệng cong lên, bật cười thành tiếng.
Đưa cho Phó Nhất sao?
Bấy giờ, Phó Nhất đang ngồi trong xe đậu bên ngoài chờ hai người bỗng thấy ớn lạnh sống lưng.
Nguyễn Tích Thời lại chẳng nhận ra điều bất thường trên người Phó Vân Đình.
Lúc này, cô để ý thấy rằng đằng trước có một gian hàng tụ tập khá nhiều người.
“Chúng ta qua đó xem sao đi” Nguyễn Tích Thời giữ chặt lấy cánh tay Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình cất xâu tiền xu vào túi, để mặc cô kéo mình chen vào giữa đám đông.
Hình như là một tiệm khí linh khá náo nhiệt.
Nguyễn Tích Thời nhón chân xem thử, tiếc thay người quá đông làm cô không thấy được gì.
Cô nắm lấy Phó Vân Đình, định chen lên trước, có điều dáng người Phó Vân Đình to lớn quá nên không tài nào chen vào nổi.
Cô chỉ đành quay sang dặn Phó Vân Đình: “Anh đứng đây chờ em chút nhé, em vào ngó thử rồi ra ngay!” Dứt lời, cô lập tức lợi dụng vóc dáng nhỏ xinh của mình để len lỏi vào bên trong biển người qua những kẽ hở, thoạt nhìn vô cùng linh hoạt, chẳng khác nào một chú chuột nhắt.
Phó Vân Đình nhìn tầng người lớp lớp bên ngoài, chẳng mấy chốc bóng đáng Nguyễn Tích Thời đã biến mất, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Mãi tới khi Nguyễn Tích Thời nhìn thấy được tiệm khí linh nọ mới hiểu tại sao ở đây lại thu hút nhiều người tới vậy.
Có thể nói số linh khí được bày bán ở đây là nhiều nhất trong số những nơi cô từng thấy trước giờ.
Đủ mọi chủng loại khí linh làm Nguyễn Tích Thời nhìn mà hoa hết cả LUA Trong cửa hàng cũng có rất nhiều người dạo quanh ngắm nghía, Nguyễn Tích Thời theo họ tiến vào trong, sau đó tình cờ nhìn trúng một một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội đó khá đẹp, len lỏi giữa sắc xanh của ngọc là chút đen huyền bí, trên bề mặt như có bụi vàng lơ lửng.
“Miếng ngọc này đúng là một loại khí linh tốt.” Tế Tể gật gù bảo.
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Tích Thời lập tức sáng lên.
Đúng lúc có thể dùng nó làm bùa hộ mệnh cho Phó Vân Đình.
Thế là cô dứt khoát duỗi tay cầm lấy.
Ai mà ngờ, gần như cùng lúc đó lại có một cánh tay mảnh khảnh khác cũng vươn tới tính giành lấy miếng ngọc này.
Có điều Nguyễn Tích Thời đã nhanh hơn một bước, chộp được miếng ngọc vào tay.
Ngay giây sau, một giọng nói cao vút chói tai truyền thẳng tới màng nhĩ: “Sao cô lại cướp ngọc bội của tôi?” Nguyễn Tích Thời bị tiếng hét kia làm cho nhức hết cả đầu, chỉ có thể miễn cưỡng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Đứng trước mặt cô lúc này là một cặp nam nữ, trông cô gái có vẻ ngang tuổi với cô, chỉ là thoạt nhìn có hơi cay mắt do lớp trang điểm quá đậm, nhưng anh chàng bên cạnh lại rất điển trai, mắt to mày rậm, mang tới cảm giác thư sinh tuấn tú như trong mấy vở ca kịch.
Tóm lại có nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy hai người họ xứng đôi chỗ nào.
Hơn nữa, quan trọng nhất là chỗ ấn đường của chàng trai xuất hiện một làn khói đen khiến gương mặt vốn anh tuấn bỗng trở nên ảm đạm hơn Nguyễn Tích Thời quét mắt nhìn, không thấy con ma nào lượn lờ xung quanh anh ta cả.
“Cô nhìn gì mà nhìn, còn không mau trả mảnh ngọc lại cho tôi ngay đi!” Cô gái kia trừng mắt với Nguyễn Tích Thời, lạnh lùng duỗi tay về phía cô.
Nguyễn Tích Thời nắm chặt miếng ngọc trong tay, hỏi bằng giọng vô tội: “Đây là nơi buôn bán mà, từ khi nào lại biến thành ngọc của cô vậy?” “Là tôi nhìn trúng nó trước, đương nhiên nó là của tôi rồi.” Cô gái ngang ngược bảo: “Ở đây có nhiều ngọc như vậy, hà cớ gì cô cứ giành với tôi vậy hả?” “Câu này phải là tôi nói với cô mới đúng ” Dù sao cô cũng chẳng quen biết ai ở đây, Phó Vân Đình tạm thời cũng không nhìn thấy, thế nên Nguyễn Tích Thời chẳng cần giả vờ ngây thơ, yếu đuối làm gì nữa: “Ai lấy trước được thì là của người đó, cô chọn miếng khác đi!” Dứt lời, cô xoay người định đi thanh toán.
Ai mà ngờ được cô gái kia lại được đằng chân lân đằng đầu, dám xông lên giữ cô lại: “Không được, tôi đã chọn miếng ngọc này rồi, cô mau đưa cho tôi đi.” Vừa nói, cô gái vừa nhào tới, xem chừng là định trắng trợn cướp lấy ngọc bội trong tay Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời bị cô ta kéo đau, hơn nữa cô gái này vô cùng mưu mô, chẳng những nắm tay mà còn cố ý lôi kéo quần áo trên người cô.
Hôm nay cô mặc váy đó, nếu kéo mạnh quá sẽ rất dễ rách.
Trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng, Nguyễn Tích Thời hô thẩm một tiếng trong lòng: “Tể Tể ” Tể Tể cắn phập một phát vào cổ tay cô gái kia.
HAI” Cô gái nó hét lên thảm thiết, đồng thời ôm chặt lấy cổ tay, rõ ràng không có dấu vết gì nhưng chẳng hiểu sao lại đau vô cùng.
Cô ta dám khẳng định nỗi đau cô ta cảm nhận được là thật.
Cô ta hoảng sợ nhìn Nguyễn Tích Thời, cảm thấy chắc chắn là cô đã HH “Làm tốt lắm.” Nguyễn Tích Thời khem thầm Tể Tể trong đầu.
Tể Tể: “...” Nãy gấp quá chưa kịp hoàn hồn, sao nó có cảm giác như bị xem là loài động vật bốn chân nào đó ấy nhỉ?
“Man Man, em không sao chứ?” Chàng trai thấy cô ta hét toáng lên thì vội vàng chạy tới, đau lòng nắm lấy cổ tay cô ta: “Có phải bị thương ở đâu rồi không?” “Hu hu hu!”” Cô gái kia lập tức khóc rống lên: “A Khâm, ả bắt nạt em!” Nguyễn Tích Thời nhìn cô gái kia nép mình vào lòng chàng trai khóc nức khóc nở thì không kiểm được mà bĩu môi.
Này là tính cắn ngược lại cô đúng không?
Vấn đề là người đàn ông kia như bị mù, vừa thấy người con gái mình thương khóc là lập tức ngẩng phắt đầu dậy, trợn mắt trừng Nguyễn Tích Thời: “Cô dám làm Man Man bị thương!” Trong mắt anh ta bỗng dâng lên sát ý dày đặc cùng sự tàn bạo kinh người.
Nguyễn Tích Thời híp mắt nhìn.
Phản ứng của anh ta rõ ràng không hề bình thường.
Dù có quan tâm cô gái mình thương đến đâu thì cũng đâu cần nảy sinh sát ý mãnh liệt tới vậy chỉ vì chút chuyện nhỏ này chứ.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, trong mắt cô gái kia chợt hiện lên vẻ đắc ý nhưng ngay giây sau đã chuyển thành đau đớn, khóc lóc bảo: “A Khâm, mau giúp em cướp viên ngọc đó về đi!” Người đàn ông nọ lập tức xoay người về phía Nguyễn Tích Thời, từng bước tiến sát lại gần cô.