Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 47 CÔ NHÓC, VẪN CÒN GIẢ VỜ TRƯỚC MẶT TÔI HẢ?
Chất giọng trầm khàn đầy quyến rũ của anh khiến bầu không khí ( xung quanh bỗng trở nên vô cùng mờ ám khiến mấy cô nàng đứng gần đó nghe mà đỏ hết cả mặt.
Còn Chương Vi thì ghen tị đến độ hai mắt long lên sòng sọc.
Nếu người được nhận những lời đó từ Thiếu soái Phó là cô ta thì đù có chết cô ta cũng vui lòng.
Tiếc thay, nhân vật chính của hôm nay không phải cô ta.
Ánh mắt của đám đông đổ dồn về phía Nguyễn Tích Thời, chính cô cũng không ngờ anh lại thình lình thốt ra một câu như vậy, hai má tức khắc nóng lên, vành tai cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Tổng tư lệnh sững người vài giây rồi bật cười thành tiếng: "Đúng rồi, mấy thanh niên trẻ như các con bây giờ hẳn là rất để cao gì nhỉ...
À, tự do yêu đương, đúng không?
Là do cha và mẹ con suy nghĩ quá thiển cận, hay là giờ con và cô Nguyễn cùng ra ngoài đi dạo mua sắm, tiện ghé nhà hàng nào đó dùng bữa với nhau đi!" Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn Nguyễn Tích Thời, trong mắt thoáng hiên ẩn ý sâu xa.
"Vâng, vậy bọn con đi trước nhé!" Dứt lời, Phó Vân Đình quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời, khi thấy gương mặt ửng hồng của cô, trong mắt anh chợt lóe lên tia sáng.
Về phần Nguyễn Tích Thời, đúng lúc cô đang lo không tìm thấy lý do để trốn khỏi chỗ này, vừa nghe vậy, cô lập tức mở miệng tạm biệt Tổng tư lệnh ngay.
Cô vừa mới đi theo Phó Vân Đình ra tới cửa thì đã bị bàn tay to lớn của anh tóm lấy eo, kéo thẳng lên xe.
Trong xe không có lấy một bóng người, cũng chẳng biết Phó Nhất đã trốn đi đâu mất rồi nữa.
Nguyễn Tích Thời bị ném ra băng ghế sau, còn chưa hoàn hồn thì đã nhìn thấy Phó Vân Đình nhanh chân leo lên xe, đôi mắt sâu thẳm của anh dán chặt lên gương mặt nhỏ nhắn của cô: "Ban nãy em đã làm gì?" "Hảo" Nguyễn Tích Thời giả vờ không hiểu.
Phó Vân Đình híp mắt, thình lình duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay nhỏ gầy của cô.
Lòng bàn tay anh có một lớp chai mỏng, nên lúc bị anh nắm lấy, cô có thể cảm nhận được cảm giác ngưa ngứa truyền tới từ chỗ cổ tay.
Anh kéo mạnh cô về phía mình, cơ thể hai người dán sát vào nhau, lúc anh mở miệng nói chuyện, hơi thở mát lạnh khẽ phả vào mặt: "Cô nhóc, còn giả vờ với tôi nữa hả?" Nguyễn Tích Thời bị bất ngờ nên trợn trừng mắt.
Trong một phút thất thần, lá bùa tuột khỏi tay, nhẹ nhàng đáp xuống vạt váy.
Phó Vân Đình nhìn thoáng qua lá bùa: "Chính mắt tôi đã nhìn thấy em ném mấy lá bùa này xuống dưới gầm bàn, ngay chỗ mẹ tôi đang ngồi, còn suýt đốt luôn khăn trải bàn." Quả nhiên là anh đã nhìn thấy.
Nguyễn Tích Thời giật mình thon thót.
Cô chẳng biết nên giải thích thế nào với Phó Vân Đình nữa.
Với niềm tin của anh dành cho cha mình, dù cô có ăn ngay nói thật thì chắc chắn anh cũng không tin.
Trái lại, có khi anh còn cho rằng cô đang ấp ủ âm mưu gì đó nên mới đồng ý tới phủ Tổng tư lệnh.
Khi thấy đôi mắt đen láy lanh lợi kia chớp chớp tựa như rẽ quạt là anh biết ngay cô đang nghĩ cách viện cớ nói dối.
Nhưng anh không vạch trần cô, im lặng chờ cô mở miệng.
Sau một hồi lâu, cô mới đáp lại: "Trong nhà anh...
Có âm khí." Phó Vân Đình cau mày: "Âm khí?" "Bình thường, âm khí hay xuất hiện quanh người chết hoặc là bị ma ám." Nguyễn Tích Thời sợ anh không hiểu rõ nên cố gắng giải thích sao cho thông tục nhất: "Tóm lại là tượng trưng cho điềm xấu." Phó Vân Đình hứng thú nhìn cô, xuôi theo lời cô hỏi lại: "Nghĩa là có mấy thứ dơ bẩn đang sống trong trong nhà tôi đúng không?" "Đúng thế!" Nguyễn Tích Thời ra sức gật đầu: "Em thấy trong nhà anh có âm khí nên mới ném bùa ra để xua nó đi khỏi nhà anh thôi." "Thế sao em nhìn thấy được âm khí?" Phó Vân Đình nhìn cô.
"Em có thiên nhãn." Nguyễn Tích Thời tự hào đáp lại.
"Thiên nhãn?" Hai mắt Phó Vân Đình khẽ híp lại rồi bất ngờ áp sát gương mặt tuấn tú của mình lại gần cô.
Vốn khoảng cách giữa hai người đã chẳng xa, giờ có thể nói là sắp dính vào nhau luôn rồi.
Nguyễn Tích Thời có thể ngửi thấy hương cỏ cây mát lạnh tỏa ra từ người anh, khoảnh khắc gương mặt điển trai đó thình lình phóng to ngay trước mắt, trái tim nhỏ bé của cô cứ rần rần hết cả lên, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
"Tôi nhớ là theo truyền thuyết, thiên nhãn sẽ mọc ngay giữa trán mà nhỉ?" Phó Vân Đình cất giọng trầm ấm: "Nhưng tôi có thấy em dôi ra con mắt nào đâu?" "Làm gì có, có thiên nhãn không phải là mọc thêm một con mắt!" Nguyễn Tích Thời vô thức giờ tay sờ trán: "Ý là giờ mắt em có năng lực nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy, ví đụ như âm khí, ngoài Ta còn có ma!" Cô hốt hoảng giải thích.
Cô thật sự không muốn bị Phó Vân Đình hiểu nhầm mình thành quái nhân ba mắt đâu.
Nhìn gương mặt đỏ bừng chẳng biết do xấu hổ hay do hoảng loạn của cô, trong mắt Phó Vân Đình chợt hiện lên ý cười.
Anh cũng từng chứng kiến cảnh người khác hốt hoảng nhào tới giải thích với mình không ít lần, nhưng hầu như ai cũng là vì sợ thủ đoạn độc ác của Thiếu soái này thôi.
Có điều cô thì không.
Lý do cô hấp tấp muốn giải thích với anh là vì cô thật sự sợ anh hiểu lầm mình.
Nghĩ đến đây, anh càng cảm thấy hứng thú với cô hơn.
Dù hai người là vợ chồng sắp cưới của nhau nhưng điều đó hẳn vẫn chưa đủ làm cô yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt để rồi quan tâm nhiều tới anh như vậy.
Anh ung dung ngắm nhìn gương mặt vội vã của cô, sau đó từ tốn mở miệng: "Tóm lại là âm khí trong nhà tôi đã bị em dùng bùa chú xua tan rồi hả?" Nguyễn Tích Thời khựng lại, khẽ lắc đầu: "Không phải." "Hửm?" Câu trả lời này thật sự nằm ngoài dự đoán của Phó Vân Đình: "Nhưng thiên sư bảo trong nhà không có quỷ mà." "Đó là vì ông ta mới là người có vấn đề " Nguyễn Tích Thời hiên ngang trả lời.
Nghe vậy, Phó Vân Đình bật cười: "Đó là thiên sư nổi tiếng khắp thành Vân đấy, có tiền cũng chưa chắc mời được đâu, vậy mà em lại bảo người ta có vấn đề sao?" Thấy Phó Vân Đình có vẻ không tin, Nguyễn Tích Thời khẽ cắn môi: "Thật mà, trên người ông ta có âm khí, hơn nữa còn vô cùng dày đặc, không chừng là đang tu luyện tà thuật gì đấy, anh nhất định phải cẩn thận đó!" Phó Vân Đình hờ hững ứng tiếng cho có.
Trông thấy dáng vẻ này của anh, đôi mày thanh tú của Nguyễn Tích Thời tức khắc cau lại.
Trước giờ anh chẳng sợ hay kiêng ky điểu gì cả, chưa nhìn thấy tận mắt, tất nhiên là sẽ không tin.
"Tể Tể, Tể Tể." Nguyễn Tích Thời gọi thẩm Tể Tể trong đầu: "Cậu có thể tạm thời mở thiên nhãn cho Phó Vân Đình được không?" "Không!" Tể Tể thẳng thừng từ chối, không hề do dự lấy một giây: "Tôi không thèm hao phí linh lực mở thiên nhãn cho cái tên người đầy sát khí này đâu." "Nhưng mà..." "Không nhưng nhị gì hết, tóm là là ông đây mặc kệ." Tể Tể cắt ngang lời cô.
Nguyễn Tích Thời biết Tể Tể rất cứng đầu, có khuyên cỡ nào cũng chẳng thể lay động được nó.
Thế là sau một hồi nghĩ ngợi, cô quyết định lùi bước, sửa miệng: “Vậy cậu dạy cho tôi nhé, tự tôi sẽ mở thiên nhãn cho anh ấy!” Tể Tể cười khẩy: “Cô mở thiên nhãn cho anh ta á?
Cũng không thèm nhìn lại xem bản thân bao cân bao lượng, mới bắt đầu tu luyện đã bày đặt đòi mở thiên nhãn cho người ta hả?” “Thì cứ để tôi thử xem đi, biết đâu thành công thì sao.” Cô đáp: “Bình thường tôi giỏi học mấy thứ này lắm đó.” “Muốn mở thiên nhãn không đơn giản như cô nghĩ đâu, dù là người tu hành có tính giác ngộ cực cao cũng phải tu luyện tận năm, sáu mươi năm mới được đấy.
Còn nếu là những kẻ tư chất bình thường thì e là có tốn cả đời cũng chẳng khám phá ra được đâu.” Tể Tể nói bằng giọng khinh thường.
Con người lúc nào cũng thế, luôn vọng tưởng sẽ làm được điều mà mình không thể làm.
“Nếu cậu cảm thấy tôi ngu thì dạy chỉ tiết một chút là được mà.” Nguyễn Tích Thời hạ giọng: “Hay là cậu sợ lỡ tôi học được chiêu này thì từ nay về sau cậu sẽ không kiểm soát được tôi nữa?” “Hừ, ông đây mà sợ chuyện đó á?” Nghe thấy lời khiêu khích đó, Tể Tể hùng hổ đáp: “Được thôi, nếu cô muốn học tôi sẽ dạy cho cô, để tôi chống mắt lên xem cô có học ra cái khỉ khô gì không!” Khóe môi Nguyễn Tích Thời hơi cong lên, trong mắt lóe lên tia sáng, trông chẳng khác nào một chú cáo con đầy gian xảo.
Tể Tể nói một lần pháp quyết mở thiên nhãn cho cô nghe.
Cô im lặng ghi nhớ, sau đó hỏi Tể Tể: “Thiên nhãn có tác dụng trong bao lâu?” “Tầm hai tiếng.” Tể Tể trả lời.
Nguyễn Tích Thời nhẩm lại lần nữa, sau khi xác định bản thân không nhớ sai, cô bèn quay sang nói với Phó Vân Đình: “Nếu anh đã không tin, vậy để em mở thiên nhãn tạm thời cho anh xem nhé, được không?” “Em còn biết mở thiên nhãn cho người khác nữa hả?” Phó Vân Đình ngạc nhiên.
“Em không dám chắc sẽ thành công một trăm phần trăm đâu, trước tiên cứ thử xem sao đã.” Nguyễn Tích Thời nói: “Anh nhắm mắt lại đi.” Phó Vân Đình nhìn chằm chằm mặt cô, như đang phỏng đoán cô đang có ý đồ gì, chỉ là trong đôi mắt trong trẻo thấy đáy kia chẳng có lẫn chút tạp chất nào hết, chỉ thuần một sắc chờ mong thôi.
Anh nghe lời nhắm mắt lại.
Nguyễn Tích Thời bỗng thấy hơi hồi hộp.
Cô nuốt nước miệng, sau đó vươn tay xoa nhẹ hai mắt Phó Vân Đình.
Cô không tài giỏi được như Tể Tể, chỉ có thể mượn sức mạnh của lá bùa để thử xem sao.
Lúc này, lá bùa được cô đặt bên trong ống tay áo.
Về phần Phó Vân Đình, sau khi nhắm mắt, anh ngửi được hương hoa thoang thoảng tiến lại gần, kế tiếp là xúc cảm mềm mại như lụa từ bàn tay nhỏ nhắn đặt nhẹ lên mắt anh kia.