Chương 46 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 4ó NGUYÊN TÍCH THỜI GIĂNG BẤY Từ khi sống lại, Nguyễn Tích Thời vẫn luôn nghĩ lý do tại sao | Tổng tư lệnh lại hãm hại con trai ruột của mình.


Tổng tư lệnh có hai người con trai, đều do phu nhân hiện tại sinh, song lúc trước con trai cả gặp biến cố khiến hai chân tàn tật, tuy đã đặc biệt ra nước ngoài chữa trị nhưng sau khi về nước chỉ làm được công việc văn chức, người có thể giúp đỡ Tổng tư lệnh chỉ có mỗi Phó Vân Đình.


Theo lý thuyết, Tổng tư lệnh phải rất thích cậu con trai Phó Vân Đình này mới đúng.


Nguyễn Tích Thời nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hẳn vấn để nằm trên người vị thiên sư kia, có lẽ đối phương đã bỏ bùa mê thuốc lú cho Tổng tư lệnh rồi.


Cô quyết định xử ông ta trước, vì vậy mới có cái bẫy ngày hôm nay.


Đương nhiên, cô cũng có chút cố ý lợi dụng phu nhân Tổng tư lệnh, dù sao thì cô không có ấn tượng tốt đẹp với bà ta!


Đời trước, cô đã nhìn thấy tận mắt cách đối xử khác biệt của phu nhân Tổng tư lệnh với Phó Vân Đình và một người con trai khác của bà ta.


Nghĩ vậy, Nguyễn Tích Thời liếc sang Phó Vân Đình.


Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, không nhìn rõ anh đang 1o lắng cho mẹ mình cỡ nào.


Nguyễn Tích Thời thầm nhẹ nhõm.


Quản gia nhanh chóng mời thiên sư đến.


Dáng vẻ thiên sư trông rất tiên phong đạo cốt, ông ta vừa bước vào, mấy vị phu nhân tiểu thư đều thở phào nhẹ nhõm như nắm được cọng rơm cứu mạng.


“Cuối cùng thiên sư cũng đến rồi!” “Tôi nghe nói vị thiên sư này lợi hại lắm, tốt quá rồi!” Mọi người đều rối rít đứng dậy, tránh sang một bên.


Nguyễn Tích Thời nhân lúc đám đông không chú ý lại rút ra một lá bùa lửa khác, đốt cùng với lá bùa gọi ma.


Ngọn lửa bùng lên dưới gầm bàn rồi dập tắt ngay tức thì.


Nguyễn Tích Thời giả vờ như không có chuyện gì đi theo mọi người sang một bên, vừa ngước mắt lên đã va phải hai con ngươi sâu thẳm của Phó Vân Đình.


Cô khẽ giật mình.


Anh không thấy đâu nhỉ?


Cũng may Phó Vân Đình chẳng nói gì, Nguyễn Tích Thời cũng giả ngu, chột dạ quay đầu về phía thiên sư.


Vừa nhìn, tim đã giật thót!


Đúng như phỏng đoán của cô, cả người thiên sư nồng nặc âm khí.


“Âm khí của người này nặng thế!” Tể Tể bỗng lên tiếng, mũi nhỏ hít lấy hít để: “Cô nói không sai, nơi này thật sự có quỷ dữ!” Nguyễn Tích Thời không ngờ rằng mình lại đoán trúng phóc!


Xem ra chính gã thiên sư này đã bỏ bùa mê Tổng tư lệnh!


Cô đè trái tim đang đập thình thịch của mình lại: “Vậy tôi có thể bắt ông ta được không?” Tể Tể im lặng mấy giây, sau đó không chút nể mặt nói: “Mấy trò mèo này của cô không bị phát hiện ra là may lắm rồi, cô còn muốn bắt ông ta?


Đừng có mơ mộng nữa!” Nguyễn Tích Thời: “...” “Thiên sư!” Phu nhân Tổng tư lệnh run rẩy mở miệng: “Nơi này có ma!


Xin ông nhanh chóng diệt ma quỷ giúp chúng tôi!” Trong lúc này, bà ta không dám tách khỏi Tổng tư lệnh một chút xíu.


Nghe phu nhân Tổng tư lệnh nói, thiên sư mới dời mắt khỏi mấy vị phu nhân tiểu thư: “Phu nhân đừng gấp.” Ông ta vừa nói vừa lia mắt khắp phòng, sau đó móc từ trong ngực ra một lá bùa rồi lẩm bẩm vài câu, lá bùa bỗng bốc cháy: “Phá!” Thiên sư khẽ “Ồ” một tiếng, ánh mắt chạm phải con ma trên bàn kia thì vẻ mặt lập tức đanh lại, ông ta móc ra mấy lá bùa bắt ma ném về phía nó.


Con ma hét chói tai rồi biến thành làn khói tan biến.


“Ông ta đang lợi dụng bùa chú để mở mắt Âm Dương tạm thời đấy.” Tể Tể nhỏ giọng giải thích bên tai Nguyễn Tích Thời: “Người thường có được bản lĩnh như này đã không tệ.” Nguyễn Tích Thời: “Thật à?” “Tất nhiên rồi!” Tể Tể nói: “Nếu không phải cô ký khế ước máu với ông đây thì chẳng biết đến bao giờ cô mới nhìn thấy ma quỷ đâu!” Giọng điệu Tể Tể như thể muốn nói “Cô mau khen ông đi”.


Nguyễn Tích Thời rất hợp tác: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.” Tể Tể hài lòng: “Nếu cho cô đủ thời gian, cô chắc chắn sẽ lợi hại hơn tên thiên sư cỏn con này nhiều!” Song bây giờ Nguyễn Tích Thời lại không có thời gian chờ đợi.


Cô thấy Tổng tư lệnh nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Thiên sư, tình hình thế nào rồi?” Thiên sư thu tay, bắt gặp cái nhìn của Tổng tư lệnh, trong con ngươi thoáng qua tia u ám nhưng vẫn ôn tồn nói: “Tổng tư lệnh và phu nhân cứ yên tâm, trong biệt thự không có ma, vừa rồi tôi cố ý dùng bùa chú tra xét một phen thì không phát hiện bất cứ yêu ma quỷ quái gì.” Nghe vậy, mọi người rối rít phào.


Nguyễn Tích Thời híp mắt.


Rõ ràng Thiên sư thấy con ma kia, còn tóm được nó, sao giờ lại nói là không thấy gì?


Cô đõi theo tầm mắt ông ta nhìn về phía Tổng tư lệnh, lập tức hiểu rõ.


Xem ra họ sợ việc này bị đồn thổi ra ngoài, Tổng tư lệnh và Thiên sư phối hợp đúng là “nhuần nhuyễn” không chê vào đâu được.


Phu nhân Tổng tư lệnh ngơ ngác: “Nhưng rõ ràng lúc nãy tôi thấy...” “Hẳn phu nhân không được khoẻ nên mới xuất hiện ảo giác.” Tổng tư lệnh trầm giọng nói: “Phu nhân vẫn nên về phòng nghỉ ngơi trước rồi mời bác sĩ đến khâm xem.” Phu nhân Tổng tư lệnh định còn muốn cãi lại nhưng lúc nhìn sang thiên sư, bà ta lại không nói được gì.


Ngay cả thiên sự cũng cho rằng không có ma, bà ta có thể nói gì nữa đây?


Bà ta cảm giác cả người đều trong trạng thái mê man, cứ thế bị người hầu nửa kéo nửa đỡ đưa về phòng.


Tổng tư lệnh nhìn phu nhân bị kéo đi khuất rồi dời mắt sang thiên sư.


Ông ta bước lại gần: “Hôm nay chúng tôi làm phiền thiên sư rồi” Dừng một lát lại nói: “Nếu thiên sư đã tới thì ở lại dùng bữa luôn nhé, đúng lúc tôi đã sai người hầu chuẩn bị ít quà mọn trước, đợi lát nữa ăn xong sẽ tặng các vị mang về ” Những lời sau đương nhiên là dành cho mấy vị phu nhân tiểu thư.


Thiên sự nhìn vào mắt Tổng tư lệnh, hơi gật đầu.


Hàng lông màu xinh đẹp của Nguyễn Tích Thời khẽ chau lại.


Tâm tư vị Tổng tư lệnh này sâu kín thật, ông ta giữ thiên sư lại đây nhất định không chỉ đơn giản để dùng bữa!


Cô thấy miệng thiên sư hình như còn đang lẩm bẩm, chỉ không phát ra tiếng, khẩu hình cũng không rõ.


Song theo lời niệm chú, âm khí trên người ông ta ngày càng nồng đậm, nom dáng vẻ cứ âm u kiểu gì.


“Ông ta đang kiểm tra xem ai từng dùng linh lực.” Tể Tể lại ra tiếng: “Người vừa kích phát bùa chú, trên người sẽ lưu lại dấu vết của linh Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên: “Cái cũng tra được hả?” Cô không ngờ thế mà thiên sư còn sở hữu bản lĩnh này.


“Người bình thường thì không được, song chẳng biết tên này tu hành công pháp yêu ma tà đạo gì nên làm được.


Cô nghe mấy lời chú ông ta niệm đi, đều không phải loại chú đàng hoàng.” Giọng nói Tể Tể tràn ngập vẻ bình tĩnh: “Có điều từ dáng vẻ thì ông ta không quá thành thạo loại chú này, giờ cô chạy nhanh còn kịp đấy.” Nó chê người khác luyện yêu ma tà đạo mà quên mất bản thân mới là tà đạo lớn nhất.


Nguyễn Tích Thời: “Giờ tôi chạy thì khác gì thừa nhận.” “Cô không chạy thì cũng bị bắt thôi, đến lúc đó càng chết thảm hơn.” Tể Tể móc mỉa không thương tiếc.


Nguyễn Tích Thời: “...” Nhưng như vậy thì mọi nỗ lực lúc trước của cô đều thất bại hết.


Cô còn muốn bảo vệ Phó Vân Đình cơ mà.


Cô vô thức quay đầu nhìn Phó Vân Đình, chợt va phải ánh mắt của anh.


Tầm mắt hai người chạm vào nhau.


Con ngươi của Phó Vân Đình chợt tối, anh bước tới gần cô, nói với Tổng tư lệnh: “Cha, mọi người dùng bữa đi, con và Tích Thời sẽ không lưu Tổng tư lệnh hơi ngẩn ra.


Phó Vân Đình liếc Nguyễn Tích Thời, khẽ nhếch môi.


“Nơi này đông đúc, con muốn gặp riêng cô Nguyễn đây để bồi dưỡng chút tình cảm.”


  • Trước
  • Sau