Chương 44 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 44 CÔ GÁI TỪ QUÊ LÊN NHIỀU BẢN LĨNH " Tang Sau âm đầu tiên, Nguyễn Tích Thời dừng lại một lúc.


Những tiếng cười chê khe khẽ ở xung quanh truyền đến.


Trong đôi mắt phu nhân Tổng tư lệnh hiện lên tia mỉa mai.


Bà ta quay sang nhìn Tổng tư lệnh, quả nhiên thấy ông ta đang nhíu chặt mày, trong lòng lại thêm phần đắc ý.


Mấy hôm trước bà ta đã biết được thông tin từ tay trong của Tổng tư lệnh, gần đây phủ Quân chính không có nhiều việc, tầm hai hôm trước đã xử lý xong rồi.


Bà ta tính toán, chắc hôm nay Tổng tư lệnh sẽ về sớm.


Thế nên bà ta cố ý sắp xếp chuyện này, chỉ cần Nguyễn Tích Thời mất mặt trước nhiều người, Tổng tư lệnh vốn là người trọng sĩ diện, chắc chắn sẽ nghĩ lại mối hôn sự này.


Mối hôn sự này được đời trước quyết định, bà ta không hài lòng, bà ta thích các tiểu thư quý tộc, cao quý hơn, coi thường con nhóc từ quê lên như Nguyễn Tích Thời.


Song mẹ của Tổng tư lệnh kiên quyết không đồng ý hủy bỏ mối hôn ước này, Tổng tư lệnh lại hiếu thuận, hơn nữa không muốn bị bêu danh là người thất tín, thế nên bà ta chỉ đành dùng cách này để ép họ phải hủy mối hôn ước này đi.


Một con nhãi bất tài dốt nát thế này đương nhiên không xứng với Tư Lệnh, cho dù là lão phu nhân chắc cũng không còn gì để cãi.


Từ sau hôm nay, cuối cùng mối hôn sự như cái gai trong tim bà ta đã được nhổ ra!


Đột nhiên, tiếng dương cầm lại vang lên lần nữa.


Ngón tay ngọc ngà lướt như bay trên phím đàn, tiếng đàn hùng dũng, cứ như có vô số con ngựa đang tung vó.


Trong thoáng chốc, mọi người đều nín thở.


Đồng tử phu nhân Tổng tư lệnh bỗng co rút lại, bà ta sửng sốt nhìn Nguyễn Tích Thời đang ngồi trước dương cầm.


Không thể nào!


Một con oắt từ dưới quê lên, sao lại biết đàn dương cẩm được?


Hơn nữa còn đàn hay đến thế!


Hai tay cô cứ như chú bướm khéo léo, nhảy múa trên phím đàn.


Mọi người không nhìn theo kịp, cuối cùng quyết định nhắm nghiền hai mắt, chìm đắm vào trong tiếng dương cầm du dương.


Không biết qua bao lâu, tiếng dương cầm dồn đập dần chậm lại, ngón tay thanh mảnh, trắng trẻo của cô đánh chậm hơn, tiếng đàn trở nên uyển chuyển, da diết, tựa như dòng nước ngầm trong hang động âm u chậm rãi chảy ra, trở nên dịu đàng và đằm thắm.


Cơ thể mọi người đung đưa theo tiếng nhạc, dần dần thả lỏng.


Âm thanh cuối cùng vang lên, mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn.


Dư âm tựa như vẫn còn luẩn quẩn trong căn phòng, chậm rãi như dòng nước chảy qua tim.


Mãi đến khi tiếng vỗ tay của Tổng tư lệnh vang lên mới khiến mọi người tỉnh giấc.


“Hay, quá hay!” Tổng tư lệnh nhìn Nguyễn Tích Thời, trong mắt tràn ngập tán thưởng: “Không ngờ cháu còn trẻ thế mà lại tỉnh thông dương cầm đến nhường này!” Những người khác nghe thấy tiếng vỗ tay của Tổng tư lệnh thì cũng vỗ tay theo.


Ánh mắt những người vừa chê cười thoáng vẻ kinh ngạc, pha thêm chút xấu hổ.


Mặc dù họ đều biết đàn dương cầm nhưng khi để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, so với Nguyễn Tích Thời thì họ còn kém xa.


Sợ là luyện thêm năm, mười năm nữa cũng không đàn được ca khúc khó kinh hồn như vậy.


Đương nhiên họ không biết, cô năm của Nguyễn Tích Thời đã từng dùng một khúc nhạc vang danh khắp thành Vân, đàn ông theo đuổi bà đi theo từ lầu ca kỹ xuống tận thôn.


Đừng nói là dương cầm, họ còn không chút keo kiệt mà tặng bao nhiêu là nhạc cụ phương Tây mà người ta chưa từng nhìn thấy bao giờ đến nhà cô năm.


Cô năm nhàn rỗi không có việc gì sẽ đạy cô mấy nhạc cụ này, lúc đó cô còn chưa cao bằng nhạc cụ đã bắt đầu tìm tòi phím đàn.


Mà mẹ cô cũng từng là thiên kim tiểu thư, thế nên cô được truyền lại tài năng về phương diện này.


Tài năng cộng với cần cù, lại còn có một giáo viên hoàn hảo như thế, làm sao mà đàn không hay cho được!


Vừa nãy tim Tống Ngọc Sương treo tót lên ngọn cây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Cô nhìn Nguyễn Tích Thời, đôi mắt lạnh lùng kia hiện lên một tia thán phục.


Từ nhỏ cô ấy đã được giáo viên có tiếng dạy dương cầm nhưng cũng không dám nói là có thể đàn được hoàn chỉnh khúc nhạc vừa nãy; nhưng Nguyễn Tích Thời không những đàn được mà đàn còn tuyệt vời đến thế!


Thêm vào trước đây Nguyễn Tích Thời còn cứu cô ấy và mẹ cô ấy, giờ Tống Ngọc Sương đã khâm phục Nguyễn Tích Thời từ tận đáy lòng.


Hai mẹ con Liễu Tương Tương và Chương Vi lại sắp tức phát điên.


Họ không dám tin vào mắt và tai của mình nữa.


Một con nhóc lớn lên ở dưới quê, sao lại biết đàn dương cầm được?


Đáng ra Nguyễn Tích Thời phải chưa từng được sờ vào dương cầm mới đúng!


Chẳng lẽ...


Có chuyện gì mà họ không biết sao?


Họ đang ngây người thì lại nghe Tổng tư lệnh nói: “Tích Thời, cháu qua đây.” Nguyễn Tích Thời khẽ nắm chặt tay, đứng dậy đi về phía Tổng tư lệnh.


Chương Vĩ ghen tị nhìn theo cô.


Tổng tư lệnh đánh giá Nguyễn Tích Thời, thấy cô xinh đẹp lại không phải là kiểu trang điểm lòe loẹt thì hài lòng cười, quay đầu sang nói với vợ mình: “Đình Nhi may mắn đấy.” Mặt phu nhân Tổng tư lệnh tái xanh.


Bà ta thấy Tổng tư lệnh nhìn mình đành miễn cưỡng mỉm cười, song đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ.


Không ngờ để bài khó mà bà ta đặt ra không những không khiến Nguyễn Tích Thời mất mặt trước Tổng tư lệnh và mọi người mà còn giúp Nguyễn Tích Thời thể hiện tài năng.


Bà ta siết chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào trong thịt, hằn đỏ nguyên một vùng.


“May mắn gì cơ?


Mọi người nói gì sau lưng con đấy?” Một giọng nam trầm đầy hăng hái truyền đến, mang theo ý cười bước từ cửa vào trong.


Nguyễn Tích Thời chợt quay người, lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó thì tim đập loạn!


Phó Vân Đình, anh đến thật rồi!


Phó Vân Đình vẫn đang mặc quân phục, rõ ràng mới làm xong việc, vừa quay về.


Anh bước đi tiêu sái, mỗi bước đi mang theo gió.


Vừa bước vào là ánh mắt anh đã dừng trên người Nguyễn Tích Thời, thấy cô mặc chiếc váy đỏ tươi mình tặng, ánh mắt anh lập tức tràn đầy thích thú.


“Vân Đình?” Phu nhân Tổng tư lệnh kinh ngạc khi nhìn thấy anh, vội đứng đậy: “Sao nay con lại về đột ngột thế?” “Không phải mẹ gọi con đến sao?” Phó Vân Đình dời ánh mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Tích Thời, bước từng bước dài, chào Tổng tư lệnh: “Cha.” Giọng điệu của anh khi nói với cha mình mang theo một chút tôn kính.


Nguyễn Tích Thời khẽ cụp mắt.


Phó Vân Đình thực sự tôn kính và sùng bái cha mình, chắc chắn cô phải nghĩ cách khiến Phó Vân Đình tận mắt thấy được sự thật.


“Nhưng con cũng không báo gì về nhà, mẹ còn tưởng con không đến ” Phu nhân Tổng tư lệnh tươi cười: “Về rồi cũng tốt, đúng lúc ăn cơm cùng luôn.” Phó Vân Đình “Ừm” một tiếng, ngồi xuống không chút khách khí.


Nguyễn Tích Thời nhìn họ, dù phụ nhân Tổng tư lệnh luôn tươi cười với Phó Vân Đình nhưng không hiểu tại sao lại nhìn thấy vẻ xa cách trong mắt bà ta.


“Nếu Vân Đình cũng đã về rồi thì anh ở lại ăn luôn đi” Phu nhân Tổng tư lệnh quay đầu nói với Tổng tư lệnh: “Đỡ phải bưng đồ ăn vào phòng làm việc.” Tổng tư lệnh thấy thế thì không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi nói với Nguyễn Tích Thời: “Cháu qua đây ngồi đi” Nguyễn Tích Thời rời khỏi trước đàn dương cầm, quay người lại ngồi xuống chỗ đối diện Phó Vân Đình.


Nơi đáy mắt Phó Vân Đình lóe lên một tia sáng, như cười nhưng lại như không mà nhìn cô.


Nguyễn Tích Thời cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.


Phu nhân Tổng tư lệnh chú ý đến ánh mắt của Phó Vân Đình, bà ta khẽ nhíu mày.


Đúng lúc món lên, bà ta cố ý cầm lấy dao nĩa, cánh tay vừa khéo chắn trước tầm mắt Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình cũng không quan tâm lắm, thu hồi ánh mắt nhìn về món Anh vừa nhìn thì động tác trong tay khựng lại.


Đồ Tây?


“Sao hôm nay lại ăn đồ Tây?” Vừa hay Tổng tư lệnh hỏi ra đúng suy nghĩ trong lòng anh.


Phu nhân Tổng tư lệnh mỉm cười: “Hôm nay là ngày đẹp, đương nhiên phải ăn đồ không giống ngày thường rồi.” Ánh mắt bà ta như vô ý quét qua Nguyễn Tích Thời: “Đây là đầu bếp đồ Tây mới mời về, nấu còn ngon hơn đầu bếp ngoài nhà hàng lớn nhiều!” Tổng tư lệnh thử một miếng: “Hương vị cũng được đấy.” Những người khác nghe thế thì bắt đầu ăn.


Chương Vi cũng thành thạo cầm đao mĩa lên.


Cuối cùng cô ta cũng tìm về được chút tự tin.


Cô ta học nghi thức dùng bữa phương Tây là để đối phó với những sự kiện như hôm nay.


Chương Vi cắt bít tết, vừa ưu nhã bỏ miếng thịt vào miệng vừa đắc ý nhìn sang Nguyễn Tích Thời, muốn xem cô bẽ mặt thế nào.


  • Trước
  • Sau