Chương 43 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 43 LẤY CÔ LÀM ĐỆM LƯNG Mấy người hầu nhanh chóng khiêng dương cầm đến.


'Thân đàn đen tuyển, so với những chiếc đàn gỗ hiện nay thì nó mang lại cho người ta một cảm giác ưu nhã và xa xỉ.


Ánh mắt mọi người không khỏi đổ dồn về chiếc dương cầm, nhất là Chương Vi, người chỉ từng nhìn thấy dương cầm trong tủ kính.


Cổ cô ta đã sắp dài ra đến nơi nhưng lại cố kìm chế bản thân, trong lòng như có chú mèo đang cào loạn.


Mọi người chăm chú nhìn cây đàn, bỗng nhiên phu nhân Tổng tư lệnh đứng đậy, cất tiếng gọi “lão gia”.


Nguyễn Tích Thời quay đầu, nhìn theo ánh mắt bà ta thì thấy Tổng tư lệnh đang bước vào trong.


Thấy Tổng tư lệnh, Nguyễn Tích Thời vô thức nhìn ra phía sau lưng ông ta; nhưng cô không nhìn thấy bóng dáng thân thuộc kia.


Nguyễn Tích Thời thoáng thất vọng, rõ ràng hôm đó cô đã hẹn Phó Vân Đình gặp nhau rồi, chắc anh sẽ không lỡ hẹn đâu nhỉ?


Nói đến đây, hình như kiếp trước Phó Vân Đình không đến thật, trong thoáng chốc cô thấy hơi mất mát.


Cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía Tổng tư lệnh đang bước vào trong.


Tổng tư lệnh đã hơn bốn mươi, đã bước ra khỏi cái tuổi anh tuấn, lẫm liệt, nhiều hơn chút trầm lắng của năm tháng, trông có vẻ là một người rất uy phong.


Ông ta vừa bước vào đã cởi chiếc áo khoác màu nâu đậm xuống, trên người mặc chiếc áo lông lạc đà màu xanh ngọc.


Phu nhân Tổng tư lệnh bước đến, theo thói quen nhận lấy chiếc áo khoác từ trong tay ông ta, đưa cho người hầu cầm, sau đó kéo cánh tay ông ta, cười dịu dàng: “Sao hôm nay anh về sớm thế?” “Xử lý xong việc sớm nên về luôn.” Tổng tư lệnh nói, lại quay ra liếc nhìn mọi người.


Phu nhân Tổng tư lệnh như nhìn ra được suy nghĩ của ông ta, bà ta bước sát lại gần rồi thì thầm: “Người mặc váy đỏ tươi ngồi ở phía sau chính là vợ chưa cưới của Đình Nhi.” Tổng tư lệnh nghe thế, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Tích Thời một giây.


Thấy Nguyễn Tích Thời, Tổng tư lệnh có hơi kinh ngạc.


Trước đây ông ta đã từng điều tra, biết Nguyễn Tích Thời ở dưới quê từ bé nhưng không ngờ lại là một cô nhóc trắng trẻo, xinh đẹp thế này.


“Nhìn có vẻ là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa ” Tổng tư lệnh nói, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời vội cụp mắt, giấu đi sự hận thù trong mắt mình.


Tổng tư lệnh nói: “Chỉ là hình như hơi ít nói.” “Chắc là con bé chưa từng thấy cảnh tượng thế này, cũng chưa từng được thấy người có thân phận như lão gia nên hơi sợ thôi.” Phu nhân Tổng tư lệnh nói: “Thế nên em mới mời thêm mấy phu nhân và tiểu thư quen biết đến, người nhiều thì náo nhiệt hơn, cho đỡ căng thẳng ” Tổng tư lệnh gật đầu hài lòng: “Em nghĩ rất chu đáo.” Ông ta dừng lại một lúc, nói: “Thế mọi người nói chuyện đi, anh vào phòng làm việc trước đây.” “Bọn em đang định dùng bữa, lão gia còn chưa ăn cơm đúng không?


Nếu đã về rồi thì không bằng ăn cơm cùng nhau luôn đi.” Phu nhân Tổng tư lệnh nói.


“Thôi, anh còn muốn xem chút đồ.” Rõ ràng Tổng tư lệnh thấy ở đây toàn phụ nữ, không định ở lại dùng cơm cùng họ.


“Thế em bảo người đưa cơm đến phòng làm việc.” Phu nhân Tổng tư lệnh quan tâm: “Nhưng mà cơm canh còn chưa nấu xong, hay là lão gia đợi thêm chút, tiện thể nghe dương cầm đời mới, anh thấy sao?” “Dương cầm đời mới à?” Tổng tư lệnh có phần hứng thú.


“Vâng, dương cẩm này là mẫu mới nhất được đưa từ nước ngoài về, nghe nói chất âm đều là tuyệt phẩm.” Phu nhân Tổng tư lệnh nói: “Sáng nay vừa đến, vẫn còn chưa thử âm nữa.” Bà ta vừa nói vừa kéo Tổng tư lệnh ngồi xuống.


Bà ta nhìn người xung quanh một lượt, ánh mắt lướt qua Nguyễn Tích Thời, sau đó lại dừng lại ở Tống Ngọc Sương.


“Ngọc Sương.” Phu nhân Tổng tư lệnh cười nói: “Trước đây dì nghe cha cháu nói, cháu đàn dương cầm rất hay, không biết có thể làm phiền cháu thử âm giúp dì được không?” “Được ạ!” Tống Ngọc Sương rất hào phóng, đứng dậy bước đến trước cây đàn.


Tiếng dương cầm du dương tựa như nước chảy lan tràn khắp căn phòng, dù chỉ là một đoạn ngắn ngủi nhưng cũng nghe ra được Tống Ngọc Sương có trình độ chơi đàn.


Mặc dù nơi này, trừ nhà họ Chương ra thì toàn là các tiểu thư gia đình giàu có, ai cũng từng học dương cầm nhưng toàn là học qua loa và học các bản nhạc đơn giản chứ muốn dùng nó để chứng minh địa vị bản thân “Âm thanh rất hay.” Tống Ngọc Sương dừng tay, quay đầu nói với phu nhân Tổng tư lệnh.


“Ngọc Sương nói hay thì dì yên tâm rồi.” Phu nhân Tổng tư lệnh cười nói: “Cháu đàn hay thật đấy, e là khó mà tìm được đối thủ ở thành Vân.” “Dì chê cười cháu rồi.” Tống Ngọc Sương đứng dậy.


“Dì nói thật lòng đấy.” Phu nhân Tổng tư lệnh nói, lại như sực nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Tổng tư lệnh, thốt lên: “Đúng rồi, suýt thì quên nhân vật chính của hôm nay!


Sao anh không nhắc em một tiếng, sao lại để Ngọc Sương lên trước thế chứ, phải để cho nhân vật chính mới đúng ” Nguyễn Tích Thời nghe thế thì khẽ nhướn mày.


Đến rồi.


Cảnh tượng quen thuộc, lời thoại quen thuộc.


Tiếp theo chắc chắn phu nhân Tổng tự lệnh sẽ mời cô lên.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, phu nhân Tổng tư lệnh nhìn về phía cô.


Chỉ là lần này phu nhân Tổng tư lệnh còn chưa kịp cất lời đã nghe Tống Ngọc Sương nói: “Dì nói rất đúng, phải để nhân vật chính lên biểu diễn mới đúng.


Nhưng mà...” Cô ấy chuyển mục tiêu, nhìn sang Chương Vi: “Lúc cháu học ở trường cứ nghe người ta nói là chị của Nguyễn Tích Thời, cô Chương Vĩ là người tài đức vẹn toàn, từ nhỏ đã tỉnh thông cầm, kỳ, thi, họa.” Chương Vi không ngờ Tống Ngọc Sương lại đột ngột khen cô ta trước mặt Tổng tư lệnh và phu nhân, nhất thời kích động đỏ cả mặt.


Chẳng lẽ là Tống Ngọc Sương đã nhớ đến những ngày tháng cô ta niềm nở với cô nên giờ nói giúp cô ta sao?


“Thực ra mấy lời đó toàn nói quá lên” Chương Vĩ tỏ vẻ ngại ngùng, nhưng giọng điệu lại không mảy may ghét bỏ.


Nơi đáy mắt của Tống Ngọc Sương lóe lên tia trào phúng, lại nói tiếp: “Hay là để cô cả Chương lên đàn một bài trước cho chúng ta nghe, cô Chương thấy sao?” Trong giây lát, vẻ đắc ý cứng đờ trên mặt Chương Vi.


Đàn dương cầm sao?


Không ngờ Tống Ngọc Sương lại bảo cô ta lên đàn dương cầm?


Cô ta nào biết đàn chứ!


Vẻ mặt Chương Vi rất khó coi, cơ thể cứng đờ ngồi đần ra trên ghế.


Nguyễn Tích Thời liếc nhìn Chương Vĩ.


Kiếp trước cô chưa kết bạn với Tống Ngọc Sương thế nên không có chuyện này.


Tống Ngọc Sương làm thế này là đang muốn trút giận giúp cô.


Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Tống Ngọc Sương, trong lòng thấy ấm áp.


Người này xứng đáng làm bạn!


“Sao thế?


Chẳng lẽ là cô Chương không muốn thể hiện trước mặt mọi người?” Thấy Chương Vi không nhúc nhích, gương mặt như băng tuyết của Tống Ngọc Sương xuất hiện vẻ lạnh lẽo.


Ngón tay Chương Vi siết chặt, nhìn sang cầu cứu mẹ.


Liễu Tương Tương vẫn là trải đời hơn cô ta, sau khi kinh ngạc thì rất nhanh đã bình tĩnh lại, vội nói: “Hôm nay Tích Thời mới là nhân vật chính, suy cho cùng thì chúng tôi cũng không thể khách lấn át chủ được, huống hồ Vi Vi thân là chị cả, càng không thể cướp cơ hội biểu diễn của em gái.


Vẫn là để Tích Thời đàn trước đi!” Bà ta nói rồi quay người sang đẩy Nguyễn Tích Thời một cái, ý là Nguyễn Tích Thời mau lên đi.


Nguyễn Tích Thời lạnh nhạt liếc nhìn bà ta.


Liễu Tương Tương là đang muốn dùng cô làm đệm lưng.


Tống Ngọc Sương không ngờ Liễu Tương Tương vô liêm sỉ đến vậy, thế mà lại đẩy hết lên đầu con kế, còn luôn miệng là muốn tốt cho Nguyễn Tích Thời.


Thật khiến người khác buồn nôn!


Cô ấy nhìn sang Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời lớn lên ở dưới quê, làm sao mà biết chơi đương cầm chứ?


Cô ấy không muốn Nguyễn Tích Thời phải chịu chê cười, đang định tìm thêm cớ khác để cứu cô thì đã nghe phu nhân Tổng tư lệnh lên tiếng: “Bà Chương nói có lý, Tích Thời, cháu đừng từ chối nữa.” Bà ta gọi “Tích Thời” cứ như hai người quen thân lắm không bằng.


Nhưng Nguyễn Tích Thời biết, bà ta muốn đẩy cô vào con đường cùng.


Một tia u ám nhàn nhạt khẽ lướt qua đáy mắt cô, cô không nói gì, chỉ đứng đậy đi đến ngồi trước cây dương cầm.


Tống Ngọc Sương nhường chỗ, lo lắng nhìn cô: “Cô...” Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu lên cười với cô ấy, dành cho cô ấy một ánh mắt trấn an.


Lúc này Tống Ngọc Sương mới quay lại chỗ ngồi.


Nguyễn Tích Thời nhìn cây dương cầm màu đen trước mắt.


Kiếp trước, cô cũng bị phu nhân Tổng tư lệnh yêu cầu đàn dương cầm trước mặt mọi người, lúc đó cô rất không muốn kết hôn với bên phủ Tổng tư lệnh nên đã cố ý đàn linh tỉnh khiến Tổng tư lệnh rất thất vọng.


Bây giờ cô muốn vào phủ Tổng tư lệnh, giúp Phó Vân Đình, đương nhiên không thể làm thế được nữa.


Thấy cô cứ đờ đẫn nhìn dương cầm, Tổng tư lệnh nhíu mày nói với phu nhân: “Đứa nhỏ này lớn lên ở dưới quê, nói không chừng là không biết đàn dương cầm.” “Dương cầm không khó, chỉ là mấy cái phím thôi mà.


Con gái thành Vân có ai mà không biết ít nhạc cụ đâu.


Nhà họ Chương bồi dưỡng hai đứa con gái như thế, thiết nghĩ nếu Tích Thời đồng ý học thì cũng không tệ lắm, tối thiểu vẫn có thể đàn được mấy bài đơn giản.” Phu nhân Tổng tự lệnh nói thế, nhưng ánh nhìn Nguyễn Tích Thời lại thoáng chút xảo quyệt.


Tổng tư lệnh là người thô lỗ, không hiểu biết gì về mấy cái đàn dương cầm này.


Nhưng phu nhân Tổng tư lệnh lại hiểu rõ, dương cầm không phải là thứ cứ đàn bậy đàn bạ là được.


Bà ta đang đợi Nguyễn Tích Thời sẽ mất mặt trước tất cả mọi người.


Hai mẹ con Liễu Tương Tương và Chương Vi thì thẩm cười nắc nẻ trong lòng.


Vậy mà phu nhân Tổng tư lệnh lại bảo một con nhỏ từ dưới quê lên như Nguyễn Tích Thời đàn dương cầm?


E là con nhỏ này còn chưa được sờ dương cầm lấy một lần!


Nguyễn Tích Thời cũng không tự biết mình biết ta, còn dám bước lên đấy thật!


Đợi đến khi Nguyễn Tích Thời bị cười chê, mất mặt trước bao nhiêu người thế này, chắc chắn Tổng tư lệnh sẽ không chấp nhận đứa con dâu này.


Có ánh mắt chê cười, có ánh mắt chờ xem kịch hay, tất cả đều hội tụ trên người Nguyễn Tích Thời.


Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đôi tay trắng nõn, thon dài chậm rãi đặt lên trên phím dương cầm.


  • Trước
  • Sau