Chương 40 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 40 CHA ĐÁNH CON!


Một cái tát chói tai.


lửa mặt Chương Đình sưng vù lên.


Nguyễn Tích Thời khẽ chậc một tiếng.


Chương Trấn Giang ra tay ác thật đấy.


Chương Đình bị tát ngu cả người.


Đến khi cơn đau rát ập đến, cô ta mới phản ứng lại, òa lên khóc: “Cha, sao cha lại đánh con?” “Mày còn có mặt mũi khóc nữa à?” Chương Trấn Giang quát.


Tiếng khóc đinh tai nhức óc của cô ta và tiếng quát mắng của Chương Trấn Giang đã khiến những người khác đang ở trong phòng tỉnh giấc.


Liễu Tương Tương còn chưa chải tóc, chỉ kịp khoác một chiếc áo khoác Tồi vội vã chạy xuống: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Mẹ ơi, cha đánh con!” Chương Đình chìa bên mặt bị đánh sưng vù ra cho Liễu Tương Tương xem, trên đó hiện rõ năm dấu ngón tay.


Liễu Tương Tương thấy thì hít một hơi khí lạnh, không kìm nổi đau lòng mà quay sang hỏi Chương Trấn Giang: “Lão gia, chuyện này là sao vậy?” “Em tự đi hỏi nó xem nó đã làm được chuyện tốt gì!” Chương Trấn Giang tức đến nỗi râu sắp dựng ngược hết cả lên.


Liễu Tương Tương nghi ngờ nhìn sang Chương Đình.


Chương Đình chỉ khóc.


“Khóc khóc khóc, con còn không biết ngại à mà khóc!” Chương Trấn Giang càng nghe càng thấy phiền, chỉ thẳng vào đống đồ trong lòng Nguyễn Tích Thời: “Con tự nhìn xem con đã làm ra chuyện tốt gì đi!” Lúc này Liễu Tương Tương mới nhìn thấy đống đồ rách rưới Nguyễn Tích Thời đang ôm.


Bà ta vừa nhìn đã nhận ra, mấy bộ lễ phục này là trước đây bà ta đưa sang cho Nguyễn Tích Thời, lúc đưa sang còn mới tỉnh, giờ đã thành một đống vải nát.


Liễu Tương Tương thấy thế thì mặt tối sầm.


Bà ta quay sang hỏi Chương Đình: “Là con làm hỏng mấy bộ đồ này sao?” Chương Đình bị tát ngu cả người, giờ mới biết tại sao cha lại đánh mình, lập tức nín khóc, không dám nói nữa.


Hôm qua cô ta nhân lúc Nguyễn Tích Thời xuống tầng ăn cơm đã lén lút vào phá đồ.


Dựa vào cái gì mà Nguyễn Tích Thời luôn may mắn như thế, không những có hôn sự với phủ Tổng tư lệnh mà lại còn được Tham mưu Tống ưu ái?


Cô ta muốn cắt nát những bộ đồ đẹp, không cho Nguyễn Tích Thời mặc đồ đẹp đến phủ Tổng tư lệnh!


Liễu Tương Tương thấy vẻ mặt trốn tránh của Chương Đình thì biết ngay kết quả, vừa tức vừa đau lòng: “Con dại thế hả con!” Mấy bộ lễ phục này là chi đống tiền mua từ cửa hàng bách hóa về, dù bà ta cũng không muốn cho Nguyễn Tích Thời mặc nhưng bà ta nghĩ sau này tống cổ được Nguyễn Tích Thời về quê rồi thì vẫn có thể lấy lại đồ.


Song, bà ta nào ngờ hôm nay lại bị Chương Đình cắt nát hế.


Nói cho cùng, Chương Đình là đứa con gái cưng Liễu Tương Tương yêu thương nhất, thấy cô ta bị đánh thế, bà ta vẫn thương hơn là tức.


Bà ta nuốt cơn tức xuống, thấp giọng nói với Chương Trấn Giang: “Lão gia, em nghĩ Đình Đình cũng không có ý gì đâu, chắc là giận vì lần trước chúng ta mua lễ phục mới cho Tích Thời nên nhất thời dại dột làm ra chuyện này.


Nó vẫn là trẻ con nên vẫn còn chút ghen ăn tức ở của bọn trẻ ấy mà.” Liễu Tương Tương nói dăm ba câu đã quy hành vi quá đáng của Chương Đình về trẻ con ghen ăn tức ở.


“Huống hồ, chuyện cũng đến bước này rồi, có bực con bé cũng vô ích, chuyện quan trọng nhất là lát nữa phải đi đến phủ Tổng tư lệnh.” Liễu Tương Tương hiểu lòng chồng: “Đợi chút nữa chúng ta đi luôn, phải đưa Tích Thời đi mua lễ phục mới trước rồi mới đi đến phủ Tổng tư lệnh.” Bà ta ngừng lại chút, quay đầu lại nói với Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời, chuyện hôm nay là Đình Đình không đúng, lát nữa về dì sẽ dạy dỗ con bé, con đừng có giận nhé!” Nguyễn Tích Thời cắn chặt môi dưới, nhìn sang Chương Trấn Giang vẫn đang chìm trong cơn thịnh nộ: “Con không có giận đâu, con chỉ đau lòng thôi, trước đây khi con ở nhà còn chưa từng được sờ những bộ đồ đẹp như thế này, còn chưa kịp mặc lần nào đã...” Vẻ tủi thân của cô khiến người khác nhìn vào mà đau lòng.


Thấy lửa giận của Chương Trấn Giang lại sắp bốc lên, ánh mắt nhìn Chương Đình thêm phần khó chịu, Liễu Tương Tương vội nói: “Đợi lát đến cửa hàng bách hóa, dì mua cho con thêm mấy bộ, mua hết về bù lại!” Bà ta nói xong thì hối hận.


Nhưng Nguyễn Tích Thời đã giương đôi mắt nai, một tầng sương nhàn nhạt xuất hiện nơi đáy mắt: “Thật sao ạ?” Liễu Tương Tương chỉ đành cắn răng chịu đựng, đau lòng gật đầu.


Nhiều lễ phục thế thì mất bao nhiêu tiền đây?


Chút tiền này thì bà ta ngại không muốn lấy tiền túi Chương Trấn Giang nên chỉ đành tự trả.


Bây giờ đến bà ta cũng muốn đánh cho Chương Đình một trận.


Chương Đình đứng bên cạnh, hai mắt đã đỏ hoe, vừa ghen vừa ghét Nguyễn Tích Thời.


Tại sao bao nhiêu chuyện tốt cứ là Nguyễn Tích Thời hết vậy?


Cắt nát đồ cũ cái là có ngay đồ mới, nhưng sao cô ta lại bị ăn một cái tát chứ?


Chương Đình nghiến răng ken két, giờ cô ta chỉ muốn xé nát Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời thầm hài lòng.


Cô vốn không định mặc đồ mà Chương Vi đã từng mặc, giờ nhờ ơn nhờ phước Chương Đình nên tự dưng kiếm được đồ mới.


“Thế cứ vậy đi.” Chương Trấn Giang nén giận nói, lại quay sang lườm Chương Đình một cái.


Chương Đình tức nhưng vẫn sợ, vô thức rụt cổ tay lại.


“Mọi người dậy hết rồi à?” Lúc này, giọng Chương Vi truyền từ trên tầng xuống, đúng lúc phá vỡ bầu không khí căng thẳng.


Cô ta như không hề nghe thấy cuộc cãi vã vừa rồi, mặc một bộ lễ phục màu xanh dương viền vàng không biết mới mua từ bao giờ, bước từ trên tầng xuống: “Chào buổi sáng cha, mẹ, em gái.” Cô ta nói xong mới như nhận ra có gì đó không đúng: “Mọi người sao thế?” “Không sao.” Liễu Tương Tương không muốn giằng co thêm chuyện này, làm Chương Trấn Giang tức thêm nữa: “Mau xuống ăn sáng đi rồi chúng ta xuất phát luôn.” “Em muốn đưa cả con bé đi sao?” Chương Trấn Giang liếc nhìn Chương Vị, hỏi.


Liễu Tương Tương gật đầu: “ÙỪm, em muốn đưa Vi Vi đi làm quen.” “Cũng được.” Chương Trấn Giang trầm giọng: “Thế ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng xuất phát đi.” Chương Vi không hỏi tại sao lại phải đi sớm thế, chỉ ngoan ngoãn đi ăn sáng.


Nguyễn Tích Thời cũng ngồi xuống, nhìn Chương Vi đang yên tĩnh ăn cơm.


Tiếng cãi nhau lớn thế, không có chuyện Chương Vi không hề hay biết, chỉ là cô ta không muốn nhúng chân vào vũng nước bùi này, sợ bị Chương Đình kéo xuống chung.


Xem ra tình cảm của hai chị em này không tốt đến thế.


“Mẹ, con cũng muốn đi...” Đến khi Chương Trấn Giang cũng đã ngồi xuống, Chương Đình mới kéo Liễu Tương Tương, nhỏ giọng nói.


“Giờ con đã thế này rồi thì làm sao mà đi đến phủ Tổng tư lệnh đây?” Liễu Tương Tương nói.


Chương Đình vô thức sờ mặt, đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.


Đúng thế, giờ cô ta mà vác cái mặt này đến phủ Tổng tư lệnh thì không phải sẽ thành trò cười cho người ta sao?


Là tại Nguyễn Tích Thời hết, nếu không phải cô ta mách lẻo thì mặt mình đâu có ra nông nỗi này?


Mối hận đối với Nguyễn Tích Thời trong lòng Chương Đình đã tăng thêm một bậc.


“Con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này vẫn còn cơ hội đi mà.” Liễu Tương Tương an ủi cô ta.


Dù sao sau này khi Chương Vi gả vào phủ Tổng tư lệnh thay cho Nguyễn Tích Thời thì nhà họ Chương và phủ Tổng tư lệnh là người nhà rồi, đến lúc đấy cứ thích đi là đi thôi.


Nhưng Chương Đình không hề biết chuyện này, cô ta cảm thấy mẹ chỉ đang qua loa lấy lệ với mình mà thôi.


Nếu là trước đây, chắc chắn cô ta sẽ giãy đành đạch đòi sống đòi chết đi, song cô ta vừa bị ăn một cái bạt tai nên giờ không dám nữa.


Cô ta chỉ đành dùng ánh mắt đầy không cam lòng và oán hận nhìn chằm chằm theo bóng lưng họ, tức tối bỏ về phòng, không thèm ăn cơm nữa.


Đến khi ăn cơm xong, Liễu Tương Tương lên tầng thay sang một bộ hào hoa lộng lẫy, sau đó đưa Nguyễn Tích Thời và Chương Vi ra ngoài.


Hôm nay Chương Trấn Giang cũng có mối làm ăn cần bàn bạc.


Họ vừa định ra cửa đã thấy quản gia chạy hộc tốc vào: “Lão gia, bên Tư lệnh Phó phái người đến rồi!” “Tư lệnh Phó?” Chương Trấn Giang cả kinh, bất giác quay lại nhìn Nguyễn Tích Thời.


Trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời mang theo vẻ mù mờ.


Cô không biết giờ này Phó Vân Đình phái người đến làm gì thật.


“Mời người vào đi” Chương Trấn Giang dời tầm mắt đi, nói với quản gia.


Quản gia vội quay người đi ra ngoài, không lâu sau đã đưa người vào trong.


Nguyễn Tích Thời vừa nhìn đã nhận ra người quen — Phó Nhất.


Trong tay Phó Nhất còn mang theo một chiếc hộp gỗ tinh xảo.


Chương Trấn Giang nhìn liếc qua hộp gỗ rồi mới khách khí nói: “Không biết Tư lệnh Phó phái cậu tới đây trước là có gì muốn dặn dò?” “Tôi chỉ đến đưa đồ thôi.” Phó Nhất nói chuyện rất đúng mực: “Hôm ở cửa hàng bách hóa, cô Nguyễn có để quên đồ, Nhị gia cố ý dặn dò tôi đưa tới giao tận tay cho cô Nguyễn.” Anh ta nói rồi bước đến trước mặt Nguyễn Tích Thời, hai tay dâng lên cho cô.


  • Trước
  • Sau