Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 39 ĐỒ RÁCH HẾT RỒI!
Nguyễn Tích Thời lấy sáu con cá vàng mình kiếm được từ người nhà họ Tống ra khỏi túi.
Sáu con cá này có giá trị không nhỏ, đủ để mua đứt một cửa hàng, để chúng trong phòng thì cô không yên tâm lắm nhưng mang theo bên người cũng không an toàn, cô phải nghĩ ra cách gì đó.
Nguyễn Tích Thời nhớ đến két an toàn.
Cô lật tung chiếc túi đưa từ dưới quê lên, bên trong ngoại trừ một số quần áo để thay ra còn có đồ mẹ để lại cho cô.
Bên trong có con dấu, mẹ nói, con dấu này là của ông ngoại, ông ngoại làm ăn lâu năm nên mở một két an toàn ở Ngân hàng Nhân đân, sau này đổ hết tiền đi đầu tư nên két rỗng rồi, song con dấu thì vẫn còn giữ.
Có con dấu này là có thể mở két an toàn.
Nguyễn Tích Thời đặt cả cá vàng và con dấu lên chiếc khăn tay của đàn ông, sau đó gói lại cẩn thận, bỏ vào nơi sâu nhất trong tủ đồ.
Trước mắt thì đây là ba thứ quý báu nhất của cô.
Cô phải tranh thủ đi đến Ngân hàng Nhân đân một chuyến, gửi hết sáu con cá vàng này vào trong két an toàn, như thế thì cô có thể mua được pháp khí có giá trị cao hơn.
Xử lý xong xuôi mọi việc, cô mới ngồi xuống giường để thiền, điều hòa khí tức, chuyển hóa hết toàn bộ linh khí thu được từ con ma nam kia Rất nhanh sau đó, cô đã cảm nhận được linh khí mình đã mất đi được bổ sung trở lại, hơn nữa cơ thể còn khoan khoái hơn.
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được linh khí của mình đang du ngoạn khắp da thịt, xương cốt, cảm giác này thực sự rất thần kỳ.
Nguyễn Tích Thời nhắm chặt đôi mắt, tập trung hết toàn bộ tỉnh thần vào tu luyện.
Lúc này, trong căn phòng chính giữa tầng ba, Liễu Tương Tương với vẻ mặt khó coi đang ngồi trên giường Chương Vi.
Bà ta nói với Chương Vi: “Sao con dại thế con, tự dưng cho không con bé chết tiệt đó cơ hội lấy lòng nhà họ Tống?” “Con có ngờ đến đâu!” Chương Vi cũng buồn phiển không kém, cắn chặt môi dưới: “Con đâu có ngờ được là nó lại có mối quan hệ sâu xa như thế với bà Tống!” “Đúng đấy, con bé chết tiệt đó may mắn thật!” Sắc mặt Liễu Tương Tương trầm xuống: “Chắc chắn sau lần này nhà họ Tống sẽ có ấn tượng tốt với Nguyễn Tích Thời, lỡ như họ nói tốt về Nguyễn Tích Thời trước mặt Tổng tư lệnh thì con phải làm sao đây?” Bà ta vừa nghĩ đến việc Nguyễn Tích Thời sẽ một bước biến thành phượng hoàng, leo lên đầu mình ngồi thì tức đến nỗi đau ngực: “Nếu không phải là sau này cha con mới nói với mẹ chuyện muốn đón con bé đó về thì chắc chắn mẹ đã diệt nó từ lâu rồi, làm gì còn có chuyện hôm nay!” Nói đến đây, bà ta càng thấy khó chịu hơn.
Mặc dù bà ta tốn bao tâm tư, cuối cùng cũng trở thành nữ chủ nhân nhà họ Chương trên danh nghĩa, song Chương Trấn Giang vẫn như xưa, trừ việc qua đêm ở phòng bà ta ra thì không bao giờ nói cặn kẽ những chuyện khác cho bà ta biết, chuyện gì cũng đến bước cuối cùng mới thông báo cho bà ta.
Bà ta biết là do Chương Trấn Giang cảm thấy bà ta vô văn hóa, tận sâu trong thâm tâm luôn xem thường bà ta.
Nếu đổi lại là Nguyễn Sơ Vận thì e là sẽ không như vậy.
Liễu Tương Tương nghĩ vậy, sự chán ghét Nguyễn Tích Thời lại tăng thêm.
Chương Vi siết chặt hai tay: “Giờ ván đã đóng thành thuyền rồi, có nói mấy chuyện này nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng cho dù Tham mưu Tống có nhìn trúng Nguyễn Tích Thời đi nữa thì nơi thực sự có hôn ước vẫn là phủ Tổng tư lệnh!
Chỉ cần phủ Tổng tư lệnh không đồng ý thì có ai đi nữa cũng bằng không!” Cô ta quay đầu nhìn Liễu Tương Tương: “Ngày kia là Chủ nhật rồi, chỉ cần làm nó bẽ mặt ở phủ Tổng tư lệnh, đến lúc đó chắc chắn Tổng tư lệnh sẽ coi thường nó, đương nhiên sẽ không cho Tư lệnh cưới nó nữa!” “Con nói có lý.” Liễu Tương Tương suy nghĩ rồi nắm lấy tay con gái: “Chuyện này để mẹ nghĩ cách, con cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc nào đến phủ Tổng tư lệnh phải biểu hiện cho tốt, con phải phân rõ cao thấp với con nhỏ chết tiệt đó!” Chương Vi gật đầu, nơi đáy mắt có một tia oán hận xẹt qua.
Cô ta không tin lần nào Nguyễn Tích Thời cũng may mắn như thế!
* Ngày hôm sau, Nguyễn Tích Thời lại ngồi thiền thêm một ngày nữa, trừ buổi sáng ăn cơm ra thì thời gian còn lại cô ngồi lì trong phòng, giờ sức khỏe của cô đã được khôi phục hoàn toàn.
Liếc mắt cái đã đến Chủ nhật, là ngày phải đi đến phủ Tổng tư lệnh dự tiệc.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Nguyễn Tích Thời đã tỉnh dậy.
(Cô đứng dậy ngắm bầu trời xinh đẹp ngoài ô cửa sổ.
Chú chim đang đứng trên thành cửa sổ ngân nga khúc ca, tựa như tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.
Cứ nghĩ đến hôm nay lại có thể gặp được Phó Vân Đình là cô đã rất vui.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, tắm rửa xong thì mở tủ quần áo ra chuẩn bị thay đồ.
Song vừa mở cửa tủ ra thì thấy bộ lễ phục hôm qua vẫn còn treo yên ổn trong tủ nay đã bị kéo cắt vụn, từng mảnh rơi lả tả xuống.
Trong chốc lát, gương mặt Nguyễn Tích Thời như đóng một tầng băng.
Cô vội ngồi thụp xuống tìm chiếc bọc, may mắn chiếc bọc vẫn còn nguyên si, vàng và con dấu bên trong vẫn còn.
Chắc là đối phương khinh cái túi rách và mấy bộ đồ cũ nát trong túi cô nên không thèm nhìn.
Nguyễn Tích Thời gói ghém túi lại, lấy một chiếc chăn đè lên trên rồi mới đứng dậy, lấy bộ lễ phục định thay ở ngoài cùng ra.
Bộ lễ phục đã bị kéo cắt năm xẻ bảy, còn có những vết là bị xé, có thể thấy đối phương đã ôm bao nhiêu hận mới khiến bộ lễ phục thành ra như này.
Nguyễn Tích Thời lật tới lật lui thì thấy bên ngoài bộ lễ phục có một vết đỏ.
Cô giơ lên mũi ngửi thử, có mùi sơn móng tay thoang thoảng, có lẽ là do móng tay chưa khô hẳn nên bất cẩn quẹt lên.
Sơn móng tay này vẫn là đồ khá mới lạ, chỉ ở cửa hàng bách hóa mới bán, giá cả khá cao, chỉ có các cô chiêu mới dùng đến.
Nếu cô nhớ không nhầm thì sơn móng tay của Chương Vi là màu hồng nhạt, còn của Chương Đình là màu đỏ đậm.
Nguyễn Tích Thời nắm chặt bộ lễ phục bị cắt nát trong tay, đôi môi mỏng mím chặt, sau đó chợt quay ra hốt hết tất cả lễ phục trong tủ, ôm xuống tầng.
Chương Trấn Giang vừa mới bước xuống tầng, người làm đang bưng bữa sáng lên, ông ta còn chưa kịp ngồi vào bàn đã nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn đang ôm một núi quần áo xuống.
“Này là?” Ông ta nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Tích Thời cố nghiêng đầu sang, khó khăn lắm mới thò đầu ra được: “Cha ạ.” “Tích Thời?” Chương Trấn Giang kinh ngạc: “Con đang...
Làm gì đấy?” “Không hiểu sao đồ của con bị rách hết rồi, con đang định ra ngoài tìm thợ may xem có thể vá lại bộ nào không ” Mặt Nguyễn Tích Thời nhăn nhó, nhìn như tủi thân sắp òa khóc đến nơi: “Nếu không thì không kịp “Sao cơ?
Rách hết rồi á?” Chương Trấn Giang đứng dậy, vươn tay cầm lấy bộ y phục trong tay Nguyễn Tích Thời, lúc nhìn thấy nó đã nát bươm thì gương mặt chùng xuống như sắp vắt được ra nước: “Sao lại nát như này?” “Con không có biết” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Sáng nay con ngủ dậy định thay đồ đã thấy đồ trong tủ thế này rồi ” Cô nói rồi vươn tay chìa mấy bộ đồ trong tay đến trước mặt Chương Trấn Giang cho ông ta xem.
“Là ai làm đây hả?” Chương Trấn Giang tức giận vớ thêm một bộ, lật trước lật sau, cái này còn nát hơn cả cái hồi nãy nữa.
Trong lúc lật, ông ta nhìn thấy vết sơn móng tay màu đỏ.
Ánh mắt ông ta biến đổi ngay.
Ông ta nhận ra màu sơn móng tay này.
Đây là đợt trước Chương Đình đòi Liễu Tương Tương đưa đi cửa hàng bách hóa mua, lúc mua về còn tô cho ông ta xem nữa.
Là Chương Đình làm!
Vẻ mặt Chương Trấn Giang cứ như gió giật bão quét, đột nhiên ông ta nắm chặt bộ đồ trong tay, âm trầm nói với người hầu: “Đi gọi cô ba xuống đây ngay cho tôi!” Người hầu thấy biểu cảm Chương Trấn Giang thì sợ giật thót, chạy thẳng lên tầng gọi Chương Đình, không dám quay đầu lại lấy một lần.
Một lúc sau, Chương Đình mới lau mắt, chậm chạp đi từ trên tầng xuống, miệng còn lầm bầm: “Làm gì mà mới sáng bảnh mắt đã gọi con thế?” Cô ta nói xong thì thấy cha mình và Nguyễn Tích Thời đang đứng giữa phòng khách.
Cô ta nghĩ ngờ bước qua: “Cha ...” Cô ta còn chưa nói được thành câu, Chương Trấn Giang đã giơ tay, tức giận tát cô ta một cái.
“Chát!”?