Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Ô ng vừa nói gì cơ??
Chương Trấn Giang nghi ngờ tai mình nghe nhầm: “Ông vừa nói bà Tống mời Nguyễn Tích Thời sao?” “Đúng.” Quản gia Tống vừa nói vừa nhìn Nguyễn Tích Thời: “Không biết cô Nguyễn có thời gian không?” Vẻ mặt người nhà họ Chương như bị sét đánh.
Sao lại thế được!
Nguyễn Tích Thời xông thẳng vào phòng bà Tống, bà Tống không những không sao mà còn mời cô tham dự tiệc?
“Đương nhiên là tôi có thời gian rồi.” Trong không gian lặng như tờ, Nguyễn Tích Thời bước lên nói: “Làm phiển chuyển lời cho bà Tống giúp tôi, cảm ơn phụ nhân đã cất nhắc.” “Thế tôi về truyền lời cho bà chủ đây.” Quản gia Tống rất cung kính với Nguyễn Tích Thời.
Chương Đình không thể nhịn được nữa, cất lời: “Không phải cô ta làm loạn xông vào phòng bà chủ của các người sao?
Sao bà chủ của các người lại không tức giận vậy?” Hơn nữa chị cả còn nói, sức khỏe bà Tống không được tốt còn gì, bị dọa thế mà không bị sao cả à?
Chương Đình vừa hỏi xong, Liễu Tương Tương đã vươn tay dùng sức kéo cô ta một cái.
Chương Trấn Giang cũng bực bội quay lại lườm cô ta.
Con nhỏ này lại nói đến chuyện không nên nói!
Quản gia Tống nghe thế thì hơi khựng lại, quét mắt sang nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của Nguyễn Tích Thời, nói: “Đúng là cô Nguyễn có vào phòng của bà chủ chúng tôi; nhưng mà làm sao mà cô ấy lại vào phòng phu nhân thì các người phải hỏi cô cả Chương mới đúng.” “Chị cả sao?” Chương Đình mù mờ nhìn sang Chương Vĩ.
Chuyện này thì liên quan gì đến chị cả?
Ánh mắt mọi người đổ đồn lên người Chương Vi.
Chương Vi không ngờ quản gia Tống lại đột ngột chuyển chuyện này sang người cô ta, cũng không biết Nguyễn Tích Thời đã nói gì với bà Tống, thế nên cô ta hoảng loạn, sốt sắng giải thích: “Tích Thời làm bẩn đồ, con đưa em ấy đi thay đồ nhưng em ấy nói đau bụng nên đi vệ sinh, còn con quay về trước, ai ngờ em ấy lại xông thẳng vào phòng bà Tống!” Giọng điệu cô ta rất gấp gáp.
Suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, tâm lý chưa đủ vững nên giọng nói mang theo hoảng loạn và lắp bắp, vừa nghe là biết có gì đó giấu diếm.
Chương Trấn Giang biến sắc.
Ông ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nên không thể không có chút đầu óc nào được, vừa nghe đã nhận ra ngay, e rằng tất cả là do Chương Vì giở trò quỷ.
Ông ta hốt hoảng nhìn sang quản gia Tống thì thấy ông ấy tươi cười nói: “Không sao, cho dù là duyên cơ thế nào thì đây cũng là một cái duyên, bà chủ nhà tôi và cô Nguyễn vừa gặp đã thân, cứ thấy cô Nguyễn là tỉnh thần tốt hơn hẳn.
Hơn nữa, cô chủ nhà tôi cũng đặn dò tôi truyền lời, mong cô Nguyễn có rảnh thì đến chơi với cô ấy.” Mặc dù quản gia Tống không bắt bẻ lại lời Chương Vĩ, song chỉ một vài câu nói đơn giản đã thể hiện là bà Tống không sao, hơn nữa người nhà họ Tống biết rõ ai là kẻ đầu sỏ chuyện này nhưng vì nể tình Nguyễn Tích Thời nên không tiếp tục truy cứu.
Hơn nữa, có vẻ cô cả nhà họ Tống rất thích Nguyễn Tích Thời.
Chương Trấn Giang thầm thấy may mắn, nhưng bàn tay cũng đổ mồ hôi như mưa.
Nếu không phải như thế thì Chương Vi dám tâm cơ giở thủ đoạn hèn hạ ngay trước mặt Tham mưu Tống, sợ là họ còn không biết mình sẽ chết như thế nào, rồi nhà họ Chương cũng bị liên lụy theo.
Ông ta nghĩ vậy, siết chặt nắm đấm, quay đầu tức giận lườm Chương Vi.
Chương Vi cắn môi, trong lòng sợ hãi không thôi nhưng vẫn không cam tâm liếc sang nhìn Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời thầm cảm thấy ấm áp.
Những người khác nghe không hiểu nhưng Nguyễn Tích Thời lại biết rõ, quản gia Tống cố ý chạy đến đây một chuyến không phải là vì chuyện quên mất nói với cô việc tham gia tiệc mà là vì Tống Ngọc Sương bảo ông ấy đến.
Tống Ngọc Sương, người như tên, thanh khiết, thông minh, chắc là sau khi nhận được tin tức của Phó Vân Đình, sợ cô về nhà họ Chương sẽ bị bắt nạt nên bảo quản gia Tống sang đây.
Không ngờ Tống Ngọc Sương này lại nghĩa khí thế.
Nguyễn Tích Thời mỉm cười, nói với quản gia Tống: “Giúp tôi cảm ơn sự quan tâm của bà Tống và cô Tống, nếu tôi rảnh thì nhất định sẽ sang nhà họ Tống thăm hỏi.” “Chắc chắn bà chủ và cô chủ nghe thấy sẽ rất vui mừng.” Quản gia Tống nói: “Vậy tôi xin phép cáo lui.” “Quản gia Tống đi thong thả ” Chương Trấn Giang bảo người đưa quản gia Tống ra ngoài.
Đợi đến khi người đi hẳn, ông ta quay người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ông ta nhìn Chương Vi, nhìn đến nỗi tim Chương Vì giật thót.
Vẫn may giờ ông ta không rảnh để nổi giận với Chương Vì, ông ta quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời, lật mặt như lật sách, nở ra một nụ cười mà bản thân ông ta tự thấy là hòa nhã nhất: “Tích Thời à, vừa nãy là cha hiểu nhầm con, con nhìn con đi, cũng không chịu nói rõ cho cha nghe!” Khóe miệng Nguyễn Tích Thời khẽ giật.
Một nhà các người kẻ ca người xướng, có cho tôi cơ hội mở miệng đâu?
Đương nhiên cô sẽ không nói câu này ra, cô bày ra vẻ mặt dịu dàng, nhẹ giọng, chậm rãi nói: “Là con không tốt.” “Chậc, chuyện này không thể trách con được.” Chương Trấn Giang rất hài lòng với “thái độ” này của con gái: “Con nói cho cha biết, rốt cuộc là con và bà Tống đã xảy ra chuyện gì thế?” “Con cũng không biết nữa, bà Tống nói vừa gặp con đã như quen thân, nói con trông giống với người quen cũ của bà ấy.” Nguyễn Tích Thời nói bừa.
Chương Trấn Giang lại xem là thật.
Tim ông ta giật nảy.
Người quen cũ?
Chẳng lẽ là trước đây Nguyễn Sơ Vận có quen biết bà Tống?
Chuyện này cũng không lạ, dù sao năm đó ông cụ Nguyễn rất có tiếng về cả tiền tài lẫn sự nghiệp, nghe nói nhà cha đẻ của bà Tống cũng làm bên ngân hàng, quen biết chẳng có gì là lạ.
Nghĩ thế, Chương Trấn Giang càng hối hận hơn, năm đó sao ông ta lại mu muội mà bỏ Nguyễn Sơ Vận thế chứ?
Nếu không giờ thì mấy quan hệ đó đều nằm trong lòng bàn tay ông ta rồi!
Nhưng mà không cần phải hoảng, giờ tối thiểu vẫn còn Nguyễn Tích Chương Trấn Giang nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, giờ ông ta càng nhìn cô con gái này càng thấy vừa mắt.
Chương Vi đứng bên cạnh, hai tay bấu chặt vào nhau.
Nếu biết trước Nguyễn Tích Thời và nhà họ Tống có quan hệ sâu xa vậy thì cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng nhà họ Tống, chắp tay tặng không cho Nguyễn Tích Thời như thế.
“Hóa ra còn có cơ đuyên thế nữa à?” Liễu Tương Tương đứng bên cạnh nở nụ cười: “Mọi người còn tưởng con đắc tội Tham mưu Tống nên sợ gần chết, còn định đưa con về quê tránh nạn, giờ thì cha mẹ và bà đều yên tâm rồi.” “Đúng đấy, đúng đấy.” Bà cụ Chương cũng nói giúp: “Cháu không sao thì tốt rồi.” Cả nhà tỏ vẻ quan tâm Nguyễn Tích Thời cứ như đã quên mất vài giây trước họ còn định đuổi người ta đi, để Chương Vĩ cưới thay như thế nào.
Nguyễn Tích Thời thầm cười khẩy trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ ngượng ngùng: “Con không sao, chỉ là hơi mệt thôi.” “Mộệt sao?
Thế con mau lên tầng nghỉ ngơi đi!” Chương Trấn Giang vội nói: “Con cũng vất vả rồi, lát nữa cha sẽ bảo người làm nấu cho con bát cháo nóng, nào con dậy thì ăn.” “Cảm ơn cha ạ!” Nguyễn Tích Thời nói xong thì đi lên tầng.
Cô quay về phòng, nụ cười nhàn nhạt trên môi đã biến thành sự lạnh lẽo trong tích tắc.
Cô còn chưa kịp đóng chặt cửa, đã nghe thấy dưới tầng truyền lên tiếng la hét bất mãn của Chương Đình: “Cha!
Không phải cha sẽ nói tống cổ Nguyễn Tích Thời về quê sao?
Cha không thể nói lời không giữ lời thế được!” “Có ai nói chuyện với cha mình như thế không hả?
Đúng là chiều hư con mất rồi!” Chương Trấn Giang lạnh giọng: “Sau này chị hai con còn phải gả cho phủ Tổng tư lệnh, về quê cái gì mà về, từ giờ trở đi không được nói mấy lời như thế này nữa!” “Cha!” Chương Đình sốt ruột gào lên nhưng Chương Trấn Giang không thèm để ý đến cô ta, ngược lại nói với Chương Vi: “Vi Vi, cha mong sau này con có thể ra dáng chị cả” “Vâng...” Trong giọng Chương Vi mang theo tia không cam lòng và tủi thân.
Tuy nhiên cô ta cũng không dám nói gì, lần này Chương Trấn Giang không phạt cô ta đã là tốt lắm rồi.
Nguyễn Tích Thời đang hóng chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân lên tầng, đến tầng hai là dừng lại, chắc là Chương Trấn Giang về phòng.
Ngay sau đó lại có tiếng bước chân bình bịch lên tầng ba, nghe tiếng giậm chân đầy tức giận này cũng không biết là Chương Vi hay Chương Đình.
Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Người nhà họ Chương muốn tống cổ cô về quê nhưng đâu dễ thế.
Lần này Chương Vi trộm gà không được còn mất nắm thóc, không những khiến nhà họ Tống có cái nhìn khác về cô ta mà còn khiến Chương Trấn Giang càng coi trọng cô hơn.
Ngược lại, giờ Chương Vi đã để lại một ấn tượng rất xấu trong mắt nhà họ Tống và Chương Trấn Giang.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.