Chương 37 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 37 MAU TỐNG CHỊ TA VỀ QUÊ ĐI Nguyễn Tích Thời ngây người mất một lúc, liếc mắt thì thấy nơi đáy mắt Chương Vi có một tia đắc ý lướt qua, cô phản ứng lại ngay.


Chắc chắn là sau khi Chương Vi về nhà đã nói xấu gì cô trước mặt người nhà họ Chương.


Nhưng đáng tiếc là Chương Vi đã tính toán sai rồi.


Nguyễn Tích Thời giả bộ không biết gì hết, trên mặt đầy vẻ vô tội: “Cha nói thế là có ý gì ạ?” “Chị đừng có giả vờ nữa!” Chương Trấn Giang còn chưa kịp nói gì, Chương Đình đã hắng giọng quát trước: “Mọi người đã nghe chị cả kể rồi, chị làm loạn ở nhà họ Tống, đã thế còn xông thẳng vào phòng bà Tống, đọa bà Tống sợ!” Hàng mi Nguyễn Tích Thời khẽ chớp.


Quả nhiên Chương Vi đã đổi trắng thay đen, rõ ràng là Chương Vi tự đưa cô đến trước cửa phòng bà Tống, còn đẩy cô vào trong, giờ lại thành cô làm loạn rồi.


Nhưng cô biết cho dù bây giờ cô nói gì đi nữa thì người nhà họ Chương cũng không thèm tin.


“Nguyễn Tích Thời, nhà họ Tống giữ con lại, họ đã nói gì?” Chương Trấn Giang nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, không còn giả bộ cha con tình thâm như mọi ngày, vẻ mặt khó coi đến cùng cực: “Có phải Tham mưu Tống rất tức giận không?” Nguyễn Tích Thời mở miệng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Chương Đình chõ mõm vào: “Này thì cần gì hỏi nữa, xúc phạm đến phu nhân nhà mình thì tức là cái chắc rồi!


Hơn nữa chị cả nói rồi còn gì, sức khỏe bà Tống yếu trước giờ, nhà họ Tống giữ chị ta lại chắc chắn là để xem bà Tống có mệnh hệ gì không, nếu có thì bắt chị ta đền mạng!” Chương Đình càng nói càng thấy mình đoán hợp lý, lại sợ sệt nhìn sang cha mình: “Cha ơi, có khi nào nhà họ Tống bắt chúng ta đền mạng theo không?” Cơ mặt Chương Trấn Giang co quắp.


Biểu cảm Chương Vi cũng không ổn.


Cô ta chỉ nghĩ làm sao để dạy dỗ Nguyễn Tích Thời chứ không hề nghĩ đến nước này.


Thấy vẻ mặt cha mình không đúng lắm, Chương Đình hoảng ngay, quay đầu sang nhìn Liễu Tương Tương: “Mẹ!” Liễu Tương Tương nắm lấy tay con gái, giả bộ bình tĩnh: “Chắc là không đâu, gia tộc quyền quý như nhà họ Tống chắc sẽ nói lý lẽ thôi, chúng ta không làm chuyện này, chắc chưa đến nỗi liên lụy đến chúng ta đâu.” Liễu Tương Tương ngoài miệng thì nói thế nhưng thực ra lại không chắc chắn lắm.


Cả thành Vân này đều biết trong nhà Tham mưu Tống chỉ có duy nhất một vị phu nhân, mặc dù sức khỏe phu nhân luôn yếu ớt, cũng không có con trai nhưng ông ấy không cưới thêm vợ bé, có thể thấy được tình vợ chồng hai người họ mặn nồng đến nhường nào.


Nếu bà Tống xảy ra chuyện thật thì...


Bà ta rùng mình, không dám tưởng tượng thêm.


Phải biết người của phủ Quân chính toàn là người có thủ đoạn tàn nhẫn, ngang ngược, nếu muốn trừ khử họ thì chỉ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.


Chương Đình thấy vẻ không chắc chắn của mẹ mình thì vô cùng sợ hãi, vừa tức vừa sợ mà lườm Nguyễn Tích Thời: “Tại chị hết!


Là tại chị hại hết!” Cô ta xông lên trước định giơ tay tát Nguyễn Tích Thời.


Ngay lúc bàn tay cô ta sắp đáp xuống, cổ tay cô ta đã bị Nguyễn Tích Thời nắm lấy.


Nom Nguyễn Tích Thời thì có vẻ không có chút sức nào nhưng chỉ là một cái nắm, các ngón tay siết chặt cổ tay cô ta, chỉ khẽ siết thêm chút, Chương Đình đã cảm thấy xương cốt mình như đứt đoạn, kêu ré lên vì đau, vội vàng hất mạnh tay cô ra.


Chương Đình ôm lấy cổ tay, hai mắt lừ lừ nhìn Nguyễn Tích Thời, còn định động tay động chân nhưng rồi lại không dám.


Cô ta đã chịu thiệt hai lần rồi.


“Con quái vật!


Con gây chuyện!” Cô ta ré lên: “Mày cút ra khỏi nhà họ Chương cho tao!” Nguyễn Tích Thời lạnh nhạt lau giọt nước bọt bắn lên mặt mình, cảm thấy hơi ghê tởm.


“Đình Đình!” Liễu Tương Tương vội giơ tay kéo con gái mình lại, sau đó quay sang nhìn Chương Trấn Giang: “Lão gia, chuyện này phải làm sao đây?” Chương Trấn Giang nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, đột nhiên hỏi: “Nếu nhà họ Tống đã thả con ra, nghĩa là bà Tống không sao đúng không?” Giọng điệu ông ta mang theo tia hy vọng, đáy mắt Nguyễn Tích Thời thoáng tia mỉa mai, cong môi nói: “Ừm, đã không sao rồi ” “Không sao thì tốt rồi!” Người nhà họ Chương nghe thấy thế, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.


“Mặc dù là bà Tống không sao nhưng chắc chắn chuyện cô ta làm loạn xông vào phòng bà Tống đã đắc tội nhà họ Tống.


Nếu cô ta vẫn tiếp tục ở lại đây, nói không chừng nhà họ Tống sẽ ghi thù chúng ta!” Chương Đình nguýt Nguyễn Tích Thời, nói: “Cha à, con thấy là cha phải tống cổ chị ta về quê đi!” “Đúng đấy, còn để nó ở lại đây thì không biết còn xảy ra tai họa gì nữa đâu!” Bà cụ Chương vốn ngồi yên không nói gì chợt lên tiếng.


Bà cụ nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời với vẻ đầy chán ghét.


Con gái của Nguyễn Sơ Vận đúng là khiến bà cụ ghét hệt như mẹ của nó.


Dù bà cụ không nỡ mối hôn sự với bên phủ Tổng tư lệnh nhưng chuyện này liên lụy đến cái mạng già của bà ta, nói gì đi nữa thì mạng vẫn quan trọng hơn.


“Mẹ thấy vẫn là tống nó về quê đi, sau này còn có lời giải thích cho nhà họ Tống ” Bà cụ lại nói thêm.


Vẻ mặt Chương Trấn Giang xuất hiện tia do dự.


Liễu Tương Tương biết ông ta đang suy nghĩ gì, vội nhỏ giọng nói: “Lão gia, hôn sự với phủ Tổng tư lệnh cũng không nhất định chỉ có thể là Tích Thời mà.” Chương Trấn Giang ngớ người nhìn Liễu Tương Tương, thấy ánh mắt bà ta nhìn sang con gái lớn Chương Vì thì động lòng.


Đúng thế, mặc đù năm đó hứa hôn với phủ Tổng tư lệnh là bà ngoại của Nguyễn Tích Thời, song giờ Nguyễn Tích Thời đắc tội với nhà họ Tống, nếu Tham mưu Tống nói chuyện này trước mặt Tổng tư lệnh thì e là phủ Tổng tư lệnh sẽ không bằng lòng cho Nguyễn Tích Thời bước vào cửa nữa.


Tuy nhiên, hôn ước vẫn còn đó, phủ Tổng tư lệnh không thể giở trò chơi xấu được, đến lúc đó ông ta sẽ nhân cơ hội giới thiệu Chương Vi cho Tư lệnh Phó, chắc phủ Tổng tư lệnh sẽ không nói gì.


Dù sao cũng là con gái ông ta, chỉ cần có thể được gả vào phủ Tổng tư lệnh, mang lại lợi ích cho ông ta thì đứa nào cũng được cả thôi.


Ông ta đã nghĩ thông suốt điều này, ánh mắt nhìn Nguyễn Tích Thời nhiều thêm một tỉa hối hận.


Sớm biết thế thì lúc đó ông ta đã nói với phủ Tổng tư lệnh là đứa con gái này chết rồi, sau đó đưa Chương Vi sang bên đấy luôn thì đã không xảy Ta chuyện này.


Nguyễn Tích Thời nhìn thấy cảnh nhà họ Chương đồng lòng đối phó với người ngoài thì trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.


Quả nhiên là người nhà họ Chương đồng lòng nhất trí, khiến người ta ghê tởm buồn nôn.


Không biết lúc họ biết được sự thật thì sẽ có biểu cảm thế nào.


“Chuyện là, Tích Thời à...” Chương Trấn Giang ho nhẹ: “Lần này là con làm không đúng thật, đắc tội với nhà họ Tống, cha thấy hay là con tạm thời về...” Ông ta còn chưa nói hết đã thấy quản gia vội vã đi vào, nói: “Ông chủ, quản gia của nhà họ Tống đến.” “Sao cơ?” Mặt Chương Trấn Giang tái nhợt.


“Chẳng lẽ là đến hỏi tội?” Bà cụ Chương hoảng hồn đứng bật dậy.


Chương Trấn Giang bất mãn lườm Nguyễn Tích Thời: “Mau, mau mời người vào đây!” Ông ta vừa nói vừa siết chặt hai tay lại với nhau, đi tới đi lui trong phòng khách.


Một lúc sau thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài đi vào.


Nguyễn Tích Thời nhớ ông ấy là quản gia của nhà họ Tống.


“Ông chủ Chương ” Quản gia khách sáo chào hỏi.


“Quản gia Tống.” Chương Trấn Giang không hổ là người làm ăn, trong lúc đang thấp thỏm như thế vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Không biết hôm nay quản gia Tống đến đây là tham mưu có chỉ đạy gì sao?” “Chỉ dạy thì không có.” Quản gia nhìn một vòng, ánh mắt khóa lên người Nguyễn Tích Thời: “Là bà chủ nhà tôi bảo tôi đến tìm cô Nguyễn ” Tim của nhà họ Chương đồng thời trật nhịp.


Rồi xong, xong rồi, quả nhiên là đến hỏi tội!


Chương Trấn Giang vội nói: “Thực ra nó vừa mới về, chúng tôi đã trách mắng nó rồi, đang định đưa...” “Tôi xin phép thay ông bà chủ qua chào hỏi cô Nguyễn, bà chủ nói cô Nguyễn đi gấp quá nên quên hỏi, tháng sau, bao giờ cô rảnh thì xin mời đến tham gia tiệc gia đình cùng nhà họ Tống chúng tôi?” Quản gia Tống cất tiếng cùng lúc.


Người nhà họ Chương: ?


  • Trước
  • Sau