Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Rõ ràng khi cô khóc rất đơn thuần, yếu ớt tựa như một bé thỏ con khiến người khác tiếc thương, nhưng khi ôm cô vào lòng thì cô lại trở thành một yêu tĩnh có thể hớp hồn người ta bất cứ lúc nào.
Hơi thở của anh đần trở nên nặng nề, phải hít thở sâu mấy lần mới khống chế được.
Anh là một người có nguyên tắc, sẽ không bao giờ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, những gì anh muốn thì sớm muộn gì cũng là của anh.
Đêm nay dài đằng đẳng.
Nguyễn Tích Thời không còn gặp ác mộng nữa, đến khi cô tỉnh đã là sáng sớm hôm sau.
Cô mở mắt ra, lúc nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm thì ngớ người ra mất một lúc, sau đó ngồi bật dậy.
Cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa chiếu lên người anh, khiến sự ấm áp từ anh thêm phần dịu dàng.
*...
Phó Vân Đình?” Nguyễn Tích Thời ngây người vài giây mới nhớ ra chuyện hôm qua.
Đó không phải là một giấc mơ ư?
“Tỉnh rồi 4?” Phó Vân Đình nghe thấy tiếng cô thì quay người lại nhìn.
Hôm nay anh mặc quân phục, tôn lên vóc người cao ráo, vạm vỡ nhưng không thô ráp của anh, tựa như chim ưng khí thế áp bức người khác, chỉ đứng thế thôi mà cũng toát ra sự mạnh mẽ ngút trời.
“Ừm.” Nguyễn Tích Thời vô thức gật đầu, cô chợt nghĩ đến gì đó, vẻ mặt khẽ thay đổi: “Chết rồi, tôi đã ở đây một đêm sao?” “Ừ, em bị ngất” Phó Vân Đình đi đến bên giường: “Em vẫn còn chưa nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì?” “Hôm qua tôi bắt được một con ma nên hao tổn chút linh lực.” Nguyễn Tích Thời thành thật trả lời.
Phó Vân Đình nhướng mày: “Lại đi bắt ma?
Cô bé, sao em có duyên với ma thế?” Sao lại nói là có duyên chứ?
Đây là mối làm ăn cô tìm được đó!
“Tôi cũng mong là có duyên.” Nguyễn Tích Thời lầm bầm.
Nếu cô chỉ đi dạo bên đường mà vẫn đụng phải ma, vậy chuyện linh lực sẽ dễ như trở bàn tay, thế thì chắc cô cười đến chết luôn cũng nên.
Cô đang nói thì đầu bị gõ một cái, cô khẽ kêu “a”, tủi thân ôm đầu, ngước lên hỏi anh: “Anh làm gì thế?” “Ai bảo em suốt ngày cứ nghĩ chuyện gì đâu, đã thế này rồi mà vẫn muốn đi kiếm chuyện à?” Phó Vân Đình liếc cô: “Mau xuống giường, ra ngoài ăn sáng đi.” Anh nói rồi cài khuy quân phục lại, quay người đi ra ngoài.
“Trước đây mở miệng ra là vợ ơi vợ à, giờ thì dữ với mình!” Nguyễn Tích Thời xoa đầu càm ràm nhưng nghe thấy có ăn nên vẫn nhanh nhẹn bước xuống giường.
Tối qua cô chưa ăn gì, lại phải vật vã lâu thế, bụng cô đã kêu réo từ lâu rồi.
Cô vừa chạy từng bước nhỏ ra khỏi phòng Phó Vân Đình đã ngửi thấy mùi cháo thơm lừng gợi lên cơn thèm ăn của người ta.
Cô nuốt nước miếng, nhìn hai bát cháo nóng hôi hổi mà Phó Vân Đình bưng ra, trong bát cháo còn có khá nhiều thứ, trông đầy ăm ắp.
Nguyễn Tích Thời thử một miếng, phát hiện trong đó toàn là các dược liệu bổ khí: “Nhà anh còn có người hầu biết nấu đồ bổ à?” “Nhà tôi không có người hầu.” Phó Vân Đình húp một ngụm cháo, nói.
Không có người làm?
Nguyễn Tích Thời ngây người, đến khi phản ứng lại thì trợn tròn mắt: “Thế bát cháo này là...
Anh nấu à?” Phó Vân Đình chỉ bình thản đáp “Ùm”.
Nguyễn Tích Thời nhìn Phó Vân Đình, bỗng cảm giác cháo trong miệng trở nên ngọt ngào.
Thế là bát cháo này do Phó Vân Đình đặc biệt nấu bồi bổ cho cô sao?
Đôi mắt cô cong cong thành vắng trăng khuyết: “Cháo này ngon cực Chiếc thìa trong tay Phó Vân Đình khẽ khựng lại, ngước mắt lên liếc nhìn cô, thấy cô cười không thấy mắt đâu nữa thì khóe miệng bất giác cử động: “Ùm, trong bếp còn đấy.” “Thế tôi ăn thêm bát nữa!” Nguyễn Tích Thời húp hết cháo trong bát, lại đi lấy thêm một bát đầy ắp, ăn căng tròn cả bụng.
Không ngờ Phó Vân Đình không những giỏi đánh trận mà còn nấu ăn ngon đến thế, quả là toàn năng!
Song anh vẫn như kiếp trước, trong nhà chẳng có lấy một người hầu, rõ ràng là hơi buồn tẻ.
Nguyễn Tích Thời len lén nhìn quanh.
Đợi sau này cô gả vào đây, chắc chắn cô sẽ khiến nơi này náo nhiệt hơn.
“Ăn xong rồi thì tôi đưa em về.” Phó Vân Đình thấy cô đã ăn hết bát cháo thứ hai thì đặt thìa xuống nói: “Đúng lúc tôi muốn đến phủ Quân chính.” “À, được” Nguyễn Tích Thời hoàn hồn, ý thức được chưa gì mình đã nghĩ đến chuyện được gả vào đây thì hai má phiếm hồng, vội vã đứng dậy để che giấu: “Thế đi thôi.” Phó Vân Đình thấy dáng vẻ vội vã của cô cũng không nói gì, chỉ đưa cô Ta ngoài.
Lúc lên xe Phó Vân Đình mới hỏi cô: “Đêm qua em không về, em định giải thích với người nhà em thế nào?” Phụ nữ đều chú ý thanh danh, đương nhiên không thể nói cô đã ở chỗ anh cả đêm được.
Tất nhiên là anh không để ý những điều này, nhưng chắc cô sẽ để ý.
Phó Nhất ngồi ghế lái nghe thấy thì không kìm được lòng liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Trời đất, trước giờ Nhị gia lười không thèm quan tâm mấy chuyện phiền phức, sao lại chủ động quan tâm cô gái này thế?
Đã thế hôm nay vừa sáng sớm, cô gái này lại bước ra từ nhà Nhị gia, chẳng lẽ hai người họ...
“Đêm qua tôi đi cùng chị cả đến biệt thự nhà họ Tống chúc mừng sinh nhật cô Tống, tôi cứ nói tôi ở nhờ lại biệt thự nhà họ Tống là được rồi.” Nguyễn Tích Thời nói.
Phó Vân Đình nghe thế mới nói: “Được, nếu có vấn đề gì thì em có thể truyền tin đến biệt thự nhà họ Tống nhờ họ giúp đỡ.” Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ hưởng thụ thời gian yên ả hiếm có của buổi sáng.
Nguyễn Tích Thời quay sang nhìn trộm Phó Vân Đình.
May thật đấy, cô còn không ngờ được bây giờ hai người họ lại có thể yên lặng ngồi cùng nhau như này.
Lần này, cô sẽ bảo vệ sự tươi đẹp này thật tốt, tuyệt đối không khiến anh phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nguyễn Tích Thời nghĩ thế, lại nghĩ đến cha của Phó Vân Đình, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Cô rất muốn nói ngay với Phó Vân Đình, bảo anh hãy cẩn thận với cha mình.
Song cô biết, giờ cô không có bằng chứng, Phó Vân Đình lại vô cùng tôn sùng ông ta, cho đù cô có nói thì anh cũng không tin, nói không chừng giữa hai người sẽ xuất hiện hiềm khích.
Vẫn may bây giờ còn cách chuyện đó khá xa, chỉ cần kiếp này cô vẫn còn sống thì kiểu gì cũng tìm ra được lý do Tổng tư lệnh muốn hại Phó Vân Đình.
Nguyễn Tích Thời cứ ngồi suy tư, chiếc xe đã đến gần biệt thự nhà họ Chương tự lúc nào.
“Thế tôi đi trước đây.” Nguyễn Tích Thời lưu luyến nói, sau đó mở cửa xe bước xuống, chợt nghe thấy giọng Phó Vân Đình từ phía sau truyền đến.
“Chủ nhật này em có tới biệt thự nhà họ Phó không?” Bước chân Nguyễn Tích Thời chững lại, cô quay người lại, gật đầu thật mạnh: “Có!” Đôi mắt sâu thẳm của Phó Vân Đình rơi lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái và ngón trỏ chà mạnh vào nhau: “Được.” “Thế anh có ở đó không?” Nguyễn Tích Thời hỏi đầy trông mong.
Phó Vân Đình nhìn chằm chằm cô, khẽ “Ừm” coi như đáp lời.
Khóe miệng Nguyễn Tích Thời cong lên, dọc đường về, bước chân cô không khỏi nhanh hơn.
Phó Vân Đình nhìn theo bóng lưng cô nhóc vui vẻ rời đi, trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ mơ hồ; nhưng rất nhanh anh đã thu hồi lại, nói với Phó Nhất: “Lái xe đi.” Hôm qua, người của anh bắt được phó quan Lý, giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Đúng tồi, cậu bảo người sang chào hỏi với bên nhà họ Tống, nếu cô bé kia cần thì giúp cô ấy.” * Nguyễn Tích Thời ôm theo tâm trạng vui vẻ quay về nhà.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy người nhà họ Chương tụ tập đầy đủ trong phòng khách, ai nấy đều mặt nặng mày nhẹ nhìn cô.
Vẻ mặt Chương Trấn Giang mang theo lo lắng và tức giận, thậm chí còn pha chút sợ hãi, thấy Nguyễn Tích Thời về thì tức giận quát: “Con còn dám về à?”