Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Nguyễn Tích Thời có thể nghe thấy được tiếng tim thình thịch của mình bên tai, máu huyết cứ dâng trào trong lồng ngực, cô thở hắt ra một hơi, quyết định tìm một nơi ít người chú ý để ngồi xuống.
Mặc dù vừa nãy lúc diệt con ma nam trong giấc mơ của Tống Ngọc Sương trông cô rất ngầu nhưng thực ra là cô suýt thì bị mê hoặc ở trong đó, lĩnh lực của cô đã bị dao động lớn, thêm vào đó bước vào giấc mơ cũng mất kha khá linh lực, cô lại vừa tu luyện nên không chống đỡ được.
Cô vội nhắm mắt ngồi thiền điều hòa khí tức, dung hợp lại linh lực vừa lấy được từ con ma nam kia.
Vừa bình tĩnh lại thì cảnh tượng trong mơ cứ bất giác xuất hiện trong đầu cô.
Gương mặt đau thương khi gã hóa thành Phó Vân Đình cứ như liên tục phóng to trước mắt cô: “Lần này em đừng bỏ rơi anh nữa được không?” “Em đã bỏ lại anh một lần rồi, đừng bỏ rơi anh thêm lần nữa...” Ngón tay Nguyễn Tích Thời khẽ siết chặt.
Gương mặt anh và cảnh tượng đó cứ không ngừng biến đổi, cuối cùng biến thành Phó Vân Đình ôm xương cốt cô trong lòng, cẩn thận bảo vệ cô.
Anh ôm lấy xương cốt cô, cứ như nâng niu một báu vật trân quý.
“Em yên tâm, lần này anh sẽ không để em phải chịu nỗi đau khổ như thế nữa đâu.” Cô nghe thấy Phó Vân Đình nói thế, sau đó anh địu dàng đặt xương cốt cô xuống, đứng thẳng người dậy đi thẳng về phía trước.
Phía trước là giá xích tay.
Nguyễn Tích Thời hoảng hốt phản ứng lại, anh định làm gì thế!
“Đừng mà!” Nguyễn Tích Thời cảm thấy cơ thể mình như bị một luồng sức mạnh trói chặt, cô liều mạng muốn thoát khỏi.
Cô không muốn thêm một lần nữa trơ mắt nhìn anh chết, bị từng nhát dao tùng xẻo, cô muốn cứu anh.
“Nguyễn Tích Thời?” Đột nhiên phía trước vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cơ thể cô chợt cứng đờ.
“Này cô bé, em không sao chứ?” Giọng nói đó lại vang lên.
Là giọng của Phó Vân Đình!
Luồng sức mạnh trói buộc Nguyễn Tích Thời chợt biến mất, cô đột ngột mở mắt ra.
Gương mặt tuấn tú quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
Anh cong người, cúi thấp đầu nhìn cô.
Nguyễn Tích Thời hốt hoảng.
Không phải anh đã nghe lời tên thiên sư chết tiệt đó, bị xẻo thịt róc xương rồi sao?
“Phó Vân Đình, anh...” Cô chậm rì rì mở miệng, đôi mắt trong veo như thủy tỉnh cong cong nhìn chằm chằm anh.
Phó Vân Đình không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ cảm thấy trạng thái của cô gái này không được đúng lắm.
Vừa nãy lúc ngồi trên xe, anh nhìn qua bên này thì thấy cô ngồi một mình ở đây, hai mắt nhắm chặt, không biết là đang làm gì.
Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì tà môn rồi sao?
Phó Vân Đình nghĩ thế nên bước đến muốn nghe cho rõ, không ngờ cô lại đột ngột vươn tay ra ôm chặt lấy eo anh.
Phó Vân Đình không ngờ cô lại bất chợt bổ nhào đến, thế nên cơ thể hơi loạng choạng, trong vô thức muốn kéo cô ra xem là có chuyện gì.
Không ngờ anh vừa kéo tay cô thì cô càng dùng sức ôm chặt anh hơn, cả người cứ như dán chặt vào lòng anh: “Đừng!
Anh đừng đi!
Anh đừng tin ông ta!” Giọng cô mang theo sự nức nở và tuyệt vọng, cánh tay định đẩy cô ra của Phó Vân Đình khựng lại.
“Anh đừng đi mà, Phó Vân Đình, anh đừng đi...” Anh chưa từng nghe một ai khóc tuyệt vọng đến nhường này, cứ như tim bị vỡ tan vậy, nghe đến nỗi không hiểu sao trong lòng anh cũng buồn bực vô duyên vô cớ.
Bàn tay to lớn của anh cứng đờ giữa không trung, sau đó đặt lên lưng cô: “Đừng khóc nữa.” “Phó Vân Đình, anh đừng đi...” Cô vẫn khóc, cả người run lên bần bật.
“Được, tôi không đi.” Phó Vân Đình nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đáp theo lời cô nói.
“Anh đừng tin ông ta...” “Được, tôi không tin ông ta, tôi chỉ tin em thôi.” “Phó Vân Đình, anh đừng chết được không, em xin anh đấy, anh...
đừng chết...” Nguyễn Tích Thời dùng hết tất cả sức lực bấu víu vào áo anh, nước mắt cứ tuôn như mưa.
“Tôi sẽ không chết đâu, mạng tôi lớn lắm, không ai giết được tôi đâu!” Dù Phó Vân Đình không biết tại sao cô lại tự dưng nói ra những lời đó nhưng anh vẫn thuận theo cô.
“Đúng, anh sẽ không chết, anh sẽ không chết đâu...” Nguyễn Tích Thời lặp lại.
Trí óc cô hỗn loạn, ký ức kiếp trước với kiếp này cứ như lẫn hết vào nhau, khiến đầu cô căng cứng.
Trong phút chốc, nỗi đau và sự tuyệt vọng chôn sâu trong lòng bộc phát ra hết.
Cô giãy giụa trong cơn đau đớn cùng cực, cuối cùng không thể chịu được nữa, trước mắt cô tối sầm, chìm vào hôn mê.
Phó Vân Đình cảm nhận được cơ thể cô mềm nhũn ngã vào trong vòng tay mình, anh vội đỡ lấy cô.
Anh nhíu mắt nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, sau đó vẫy tay gọi người đánh xe tới rồi quay người bước lên xe.
Phó Nhất nhìn thấy Phó Vân Đình bế Nguyễn Tích Thời lên xe thì kinh ngạc: “Nhị gia, cô Nguyễn...?” “Cô ấy bất tỉnh rồi.” Phó Vân Đình nói.
“Thế có cần đưa cô ấy về nhà họ Chương không?” Phó Nhất hỏi: “Hay là đưa đến bệnh viện?” Phó Vân Đình cụp mắt.
Ngón tay anh lướt qua gương mặt non nớt của Nguyễn Tích Thời, anh nhìn cô nằm trên đùi mình, dường như đang suy nghĩ gì đó, tiếp đó trầm giọng nói: “Về nơi tôi ở đi, để bác sĩ xem cho cô ấy.” Phó Nhất ngây người: “Nhưng không phải anh nói là hôm nay có chuyện cần đến tìm Tham mưu Tống sao?” “Hôm khác rồi nói.” Phó Vân Đình lạnh nhạt đáp lời.
Phó Nhất không dám nhiều lời, mau chóng quay người khởi động lại xe, quay xe về nơi Phó Vân Đình ở.
Hiện tại Phó Vân Đình không ở trong nhà họ Phó, từ khi lên chức Tư lệnh, anh đã chuyển ra ở riêng.
Anh bế Nguyễn Tích Thời vào trong nhà, đưa thẳng vào trong phòng ngủ mình, đặt cô lên trên giường.
Nguyễn Tích Thời vẫn chưa tỉnh, đầu lông mày cô nhíu chặt, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.
Ngón tay cô vẫn nắm chặt áo anh, trên áo đã xuất hiện dấu vết do bị nắm quá chặt.
Phó Vân Đình không rời đi được, chỉ đành ngồi bên giường, cúi đầu nhìn cô.
Nước mắt cô vẫn còn vương nơi đuôi mắt, vành mắt thì phiếm hồng.
Anh sống với đám đàn ông quanh năm, đây là lần đầu tiên có cảm giác thương tiếc một cô gái.
Nhất là những giọt nước mắt của cô là rơi vì anh.
Ngón tay thô ráp của Phó Vân Đình lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Mặc dù anh không biết tại sao cô lại nói những lời đó, vì sao lại khóc vì anh, nhưng một nơi nào đó trong trái tim anh như đang chuyển động, gợn lên chút bọt sóng.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra thì nói cô không có vấn đề gì, chỉ là sức khỏe quá yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Phó Vân Đình nhớ đến những điều tra về cô của Phó Nhất, trong đáy mắt có một tia tức giận xẹt qua.
Người nhà họ Chương cứ để cô ở nông thôn, không hỏi không rằng, chắc chắn bao năm nay cô đã sống rất vất vả, giờ họ đón người về rồi cũng không chịu đối xử tốt với cô sao?
Anh nhìn cơ thể căng cứng cứ như đang chống lại thứ gì đó, không thể ngủ yên được của cô.
Anh đứt khoát nằm xuống cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Không biết có phải vì trong lòng anh rất ấm áp hay là vì tư thế ôm này khiến cô thấy yên tâm mà sau khi Phó Vân Đình ôm cô, cơ thể vốn đang căng thẳng của cô dần mềm ra, hàng lông mày cũng thả lỏng.
Nhưng Phó Vân Đình lại cảm thấy hơi khó khăn.
Cơ thể mềm mại của cô dán chặt lên bờ ngực rắn chắc của anh, cánh tay thanh mảnh thì đang đặt bên bông anh, mùi hương nhàn nhạt độc nhất của thiếu nữ cứ ập vào trong khoang mũi anh.
Người anh nóng ran, rục rịch không yên.