Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 34 CÁ VÀNG LẤP LÁNH CÔ nói xong thì buông tay, nhấc chân đá con ma nam ra xa.
Con ma nam lăn lộn trên đất la oai oái thêm hai tiếng, cơ thể đã bốc cháy, bị mấy tấm bùa bắt ma đốt cháy thành tro.
“Vẫn ngoan cường ra phết, lãng phí bao nhiêu là bùa bắt ma.” Dù sao cũng là bùa vẽ bằng linh lực nên Nguyễn Tích Thời vẫn thấy rất tiếc.
Nhưng không bao lâu sau, cô đã cảm nhận được một luồng linh lực tiến vào trong người mình, chỉ là bây giờ cô không có thời gian để ngồi thiền điều chỉnh khí tức.
Cô nhớ lại chuyện Tể Tể dặn mình phải mau chóng rời khỏi đây, không được chậm trễ, thế nên cô bước đến nói với Tống Ngọc Sương đang đần người ra: “Lần này đã giải quyết xong rồi, cô mau tỉnh lại đi.” Tống Ngọc Sương vội nhắm mắt lại: “Mình phải mau chóng tỉnh lại, tỉnh Khóc miệng Nguyễn Tích Thời khẽ giật, một lúc sau, cảm giác trời đất xoay vần lại ập đến, trước mắt cô tối thui, đến khi cô mở mắt lại lần nữa đã quay trở lại trong phòng ngủ của Tống Ngọc Sương.
“Cô cũng được phết đấy, giải quyết rất nhanh gọn.” Tể Tể lên tiếng, mặc đù nó không đi vào nhưng ở bên ngoài vẫn cảm nhận được linh lực nhập vào.
Nguyễn Tích Thời ngây người một lúc mới cúi thấp đầu “Ùm” một tiếng.
Tể Tể không chú ý đến sự khác thường của cô, nó nói xong thì đi ngồi thiền luôn.
Nguyễn Tích Thời vẫn chưa kịp điều chỉnh lại khí tức đã nghe thấy tiếng động từ trên giường truyền đến.
Tống Ngọc Sương ở trên giường ngồi dậy, đầu tiên là nhìn quanh căn phòng, sau khi xác định được mình đã quay về thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhìn sang Nguyễn Tích Thời: “Con ma trong mơ đã bị diệt trừ rồi sao?
Sau này gã sẽ không xuất hiện nữa đúng không?” “Yên tâm đi, không xuất hiện nữa đâu.” Nguyễn Tích Thời nói chắc nịch: “Tôi đã xử lý gã rồi.” “Thế thật thì tốt quá!” Tống Ngọc Sương cảm kích nhìn Nguyễn Tích Thời: “Lần này may có cô, nếu không tôi không biết mình còn bị con ma này làm phiền bao lâu nữa!” Cô ấy nói rồi lại lo lắng nhìn gương mặt hơi tái của Nguyễn Tích Thời: “Cô Nguyễn, sao trông sắc mặt của cô không được tốt lắm, cô có sao không?” “Thế sao?” Nguyễn Tích Thời sờ mặt mình, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tôi không sao đâu, chắc là hao tổn chút linh lực nên hơi mệt thôi.” “Hôm nay vất vả cho cô quá, chữa xong cho mẹ tôi lại còn phải bắt ma giúp tôi, tôi không biết làm sao để cảm ơn cô nữa...
À, đúng rồi!” Tống Ngọc Sương nhớ ra gì đó nên tụt xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ở phía dưới, lấy ra hai con cá vàng rồi quay người bước đến nhét vào trong tay Nguyễn Tích Thời.
“Đây là thù lao mà tôi đã hứa, cô nhận lấy đi!” Thấy hai con cá vàng nặng trĩu nằm trong lòng bàn tay mình, Nguyễn Tích Thời chợt cảm thấy bao mệt mỏi tan biến.
Không hổ là con gái của Tham mưu Tống, vung tay cái là hai con cá vàng, hào phóng ghê!
“Cô còn muốn gì nữa thì cứ nói với tôi.” Tống Ngọc Sương hào sảng nói.
Nguyễn Tích Thời nghĩ rồi nói: “Đúng là tôi có chuyện muốn nhờ cô.
Nếu sau này cô gặp được ai hoặc nghe nói ai gặp bệnh kỳ lạ thì có thể giới thiệu giúp tôi được không?” “Đương nhiên là được rồi.” Tống Ngọc Sương đồng ý không chút do dự, lại tò mò hỏi: “Cô định sau này bắt ma mưu sinh sao?” Nguyễn Tích Thời gật đầu: “Đúng là có ý đấy.” “Cô giỏi thật đấy, có thể tự mình kiếm được tiền!” Ánh mắt Tống Ngọc Sương thoáng tia khâm phục: “Sau này tôi sẽ để ý giúp cô.” Nguyễn Tích Thời cong môi: “Cảm ơn.” Trước đây cô đã từng nghe mẹ nói, mối làm ăn đều là do mình tự kiếm được, cũng như năm đó ông ngoại từ hai bàn tay trắng xây dựng nên Ngân hàng Hưng Thịnh vậy, đều phải xuất phát từ việc tạo lập các mối quan hệ.
Tống Ngọc Sương chính là một mối quan hệ rất mạnh.
“Cô yên tâm, tôi sẽ khắc ghi trong lòng.
Đi thôi, cha mẹ còn đang đợi chúng ta đấy.” Tống Ngọc Sương thấy biểu cảm của cô thì nhoẻn miệng cười nói, kéo tay Nguyễn Tích Thời đi ra ngoài.
Họ trở về phòng của bà Tống, thấy Tham mưu Tống và quản gia đang đứng trước cửa phòng nói gì đó, khi thấy hai người họ đến mới dừng lại.
Quản gia cung kính hành lễ: “Cô cả, cô Nguyễn.” “Cha, mẹ đâu ạ?” Tống Ngọc Sương hỏi: “Sao cha lại ra đây?” “Mẹ con đang ngủ rồi.” Tham mưu Tống nói xong thì nhìn qua Nguyễn Tích Thời: “Lần này may mà có cô Nguyễn, đã rất lâu rồi tôi chưa thấy vợ tôi ngủ ngon như vậy.” Ông ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không biết sau này bệnh tình của vợ tôi có tái phát nữa không?” “Cháu sẽ kê đơn thuốc cho phu nhân, chỉ cần dùng đúng giờ sẽ không có gì đáng ngại nữa.” Nơi đáy mắt Nguyễn Tích Thời thoáng qua một tia sáng: “Nếu ngài không yên tâm, cháu có thể đến kiểm tra định kỳ cho phu nhân để bảo đảm chắc chắn ” “Thế thì phiền cô Nguyễn rồi.” Tham mưu Tống thấp giọng nói, lại quay sang dặn dò quản gia: “Đưa đồ qua đi.” Quản gia bước lên trước, giơ chiếc khay trên tay lên.
Bên trên có bốn con cá vàng.
Ánh vàng lấp lánh như muốn chọc mù mắt Nguyễn Tích Thời.
“Đây là chút lòng thành của tôi và phu nhân nhà tôi.” Tham mưu Tống nhấc bốn con cá vàng lên, đưa đến trước mặt Nguyễn Tích Thời: “Tôi biết dăm ba con cá vàng này không thể thể hiện hết được sự cảm kích của tôi, nếu sau này cô Nguyễn cần tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ đốc toàn tâm toàn lực ra giúp đỡ.” “Vậy xin cảm tạ ngài Tống ” Nguyễn Tích Thời đồng ý ngay, sau đó vươn tay nhận lấy cá vàng, cẩn thận bỏ vào chiếc túi nhỏ bên người.
Sáu con cá vàng trong túi nặng trĩu.
Lòng Nguyễn Tích Thời như nở hoa.
Không ngờ chuyến đi này lại có thể thu hoạch được sáu con cá vàng, lời quá đi mất.
“Nếu vậy thì sau này đều là người một nhà rồi, lần này cháu còn cứu vợ của bác nên đừng xưng hô xa lạ thế nữa, sau này cứ gọi bác là bác Tống đi.” Tham mưu Tống nói: “Bác thấy trời đã muộn rồi, hay là cháu ở lại ăn tối nhé?” “Cảm ơn ý tốt của bác Tống, nhưng cháu ra ngoài lâu vậy rồi, chắc cha cháu đang lo lắm.” Thực ra cô chẳng thèm quan tâm Chương Trấn Giang có lo lắng hay không, chủ yếu là vì đầu cô cứ thấy nhức khó chịu, muốn về sớm để nghỉ ngơi.
“Cũng đúng, là do các bác không suy nghĩ chu đáo.” Tham mưu Tống nói: “Thế để bác đưa cháu về ” Ở thành Vân này không có mấy người được Tham mưu Tống đích thân đưa về.
Hơn nữa, ông ấy là bậc bề trên, Nguyễn Tích Thời cũng thấy ngại nên đến cổng phủ nhà họ Tống, cô bèn nói: “Bên ngoài trời lạnh lắm, xin bác Tống hãy đừng bước.” “Được, vậy hôm khác nếu cháu rảnh thì qua phủ tìm Sương Nhi chơi nhé!” Tham mưu Tống cười nói.
“Đúng đấy, bao giờ cô rảnh thì nhất định phải đến tìm tôi đấy nhé.” Tống Ngọc Sương kéo tay Nguyễn Tích Thời.
“Được ” Nguyễn Tích Thời tạm biệt với họ, đến khi ra khỏi phủ mới phát hiện bên ngoài không có chiếc xe nào.
Nguyễn Tích Thời chợt nhớ ra người nhà họ Chương đều xem thường cô, sau khi đánh xe đưa Chương Vi trở về, đương nhiên sẽ không quay lại đón cô nữa.
Người nhà họ Tống không biết thái độ nhà họ Chương với Nguyễn Tích Thời thế nên không nghĩ đến bước này, nếu không chắc chắn sẽ sai tài xế đưa cô về.
Mặt Nguyễn Tích Thời nhăn nhó.
Xem ra phải gọi xe kéo rồi.
Nguyễn Tích Thời ngó quanh.
Nơi này là khu nhà giàu, nhà nhà có xe riêng nên thường xe kéo không đến đây.
Cô chỉ đành loạng choạng đi bộ ra chỗ giao lộ.
Chưa đi được bao lâu, cô đã cảm thấy cơn chóng mặt càng nghiêm trọng hơn.
Cô phải dựa vào một thân cây, dừng lại một lúc.