Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 33 NGƯỜI ĐẸP ĐẾN ĐÂY NÀO, ANH THƯƠNG Một cơn chóng mặt như say rượu truyền đến.
Ô vô thức nhắm mắt lại, không ngừng thầm lẩm nhẩm “Là giả hết thôi”.
Phải mất một lúc sau, cơn chóng mặt mới biến mất.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Trước mắt cô là một căn phòng trắng tinh, có một cô gái đang nằm trên giường, rõ ràng đó là Tống Ngọc Sương.
Có một ma nam đứng bên cạnh cô ấy, cơ thể gần như là dán sát lên người Tống Ngọc Sương.
Tống Ngọc Sương hốt hoảng, vùng vẫy không ngừng: “Đừng qua đây!” Nhưng mà cánh tay như khúc giò heo muối của con ma kia đã sắp chạm đến người cô ấy rồi.
Nguyễn Tích Thời thì thẩm gọi Tể Tể nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào.
Quả nhiên là nó không đi theo cô thật.
Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân cô rồi.
Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng sải bước, định bụng âm thầm tiếp cận đối phương.
Tuy nhiên, cô vừa đi được hai bước, con ma kia đã cảnh giác quay sang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Nguyễn Tích Thời: “...
Ởm, ngại quá, làm phiền chút.” Con ma nam cũng không ngờ rằng trong giấc mơ mình tạo nên lại xuất hiện một người khác, thế nên giật thót: “Cô là aï?
Sao cô lại vào đây được hả?” “Tôi cũng có biết đâu, tôi đến nhà bạn chơi, ngủ một giấc đã đến đây rồi.” Nguyễn Tích Thời đầy vẻ vô tội, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn con ma nam mang theo sự quyến rũ mê người: “Anh có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?” Cái chớp mắt này của cô đã hút mất hồn con ma.
Chiêu này là cô học của cô năm, trước khi cô năm về thôn ở ẩn đã là một ca nữ nghìn vàng khó gặp của một lầu ca kỹ, một cái nhấc tay thôi cũng là phong tình vạn chủng, Nguyễn Tích Thời hay đi theo xem nên học được không ít.
Vừa nãy, trước khi cô bước đến đã nghĩ rồi, nơi này là địa bàn của gã, chắc chắn cô không thể đánh bậy đánh bạ được, mà nếu đây là một con ma háo sắc, vậy thì cô có thể dùng nhan sắc để dụ dỗ.
Chỉ cần con ma nam này lại gần cô là cô có thể dùng bùa bắt ma để bắt gã lại.
Nước miếng con ma nam đã nhỏ ra đến nơi rồi.
Mặc kệ làm sao cô đến được nơi này, dù sao những gì trong giấc mơ này cũng là gã tạo ra, người phụ nữ này chính là đồ của gã.
Rồi sẽ có hai người phụ nữ đồng thời hầu hạ gã, cái cảm giác đó...
Hai mắt con ma nam nhìn chòng chọc Nguyễn Tích Thời, bước từng Tống Ngọc Sương đã ngồi dậy khỏi giường, căng thẳng nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời quay sang nhẹ nhàng lắc đầu với cô ấy, ngón tay đang đút trong cổ tay áo khẽ cử động, tấm bùa bắt ma đã được vẽ xong trượt từ trong cổ áo xuống lòng bàn tay.
Cô nắm chặt tấm bùa, thấy con ma nam đã đến trước mặt mình, trên gương mặt kinh tởm kia lộ ra vẻ thèm thuồng nhỏ dãi, ánh mắt tràn đầy dục vọng suồng sã: “Người đẹp lại đây nào, anh thương.” GGã vừa nói vừa vươn cánh tay như chân giò ủ muối về phía Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời tóm lấy cổ tay gã, sau đó nở nụ cười với gã.
Con ma nam đần thối người ra, gã chưa kịp phản ứng gì, cơ thể đã truyền đến một cơn đau tê tái.
Gã cúi đầu nhìn thì thấy không biết tự lúc nào trên người mình đã dính một tấm bùa bắt ma.
“ÁP Gã hét lên một tiếng thảm thiết.
Tấm bùa bắt ma trên người gã tỏa ra ánh sáng vàng, điên cuồng hút lấy lĩnh lực trên người gã.
“Aaaaaal?
Gã càng kêu càng thảm khiến Tống Ngọc Sương rúm ró ngồi trên giường sợ run.
Cô ấy kéo chặt áo mình, ngồi dậy nhìn con ma nam đang kêu rên trong thống khổ.
Con ma nam nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, gương mặt tràn ngập phẫn nộ, vươn tay về phía cô: “Mày!
Mày dám lừa tao!
Sao mày lại nỡ làm thế hả?” Nguyễn Tích Thời nhanh chân lùi về sau một bước, bàn tay gã vùng vẫy trong khoảng không, sau đó ngã phịch xuống đất, lăn lộn vì đau đớn.
Ngay sau đó, gã kêu lên một tiếng, hóa thành một đám khói xanh rồi biến mất.
“Kém ghê.” Nguyễn Tích Thời cảm thán rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Sương đang tái mặt vì sợ: “Cô Tống, không sao nữa rồi.” “Sau này gã sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa đúng không?” Tống Ngọc Sương căng thẳng hỏi.
Nguyễn Tích Thời gật đầu.
“Tốt quá!” Tống Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nở nụ cười cảm kích, bước xuống giường, nhanh chóng đi về phía Nguyễn Tích Thời.
Nhưng đi được nửa đường cô ấy lại biến mất, cả chiếc giường kia cũng mất tăm.
Nguyễn Tích Thời ngây người.
Chẳng lẽ là Tống Ngọc Sương tỉnh rồi sao?
Thế tại sao cô vẫn còn ở trong mơ vậy?
Nguyễn Tích Thời đứng tại chỗ xoay một vòng thì thấy trước mặt trắng xóa, không còn lại bất cứ thứ gì nữa.
Đừng bảo là cô bị nhốt trong giấc mơ của Tống Ngọc Sương rồi nhé?
Con tim bé nhỏ của Nguyễn Tích Thời giật thót.
Thế cô thoát ra kiểu gì?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mắt cô, cô như đang bị một làn sương trắng bao quanh nên không tài nào nhìn thấy rõ người đó nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ là bóng một người đàn ông.
Chẳng lẽ là con ma nam đó vẫn chưa chết?
Nguyễn Tích Thời vội lấy ra thêm một tấm bùa bắt ma, cẩn thận lại gần bóng người đó.
Càng lại gần, gương mặt của người đàn ông đó dần rõ ràng hơn.
Khi nhìn thấy gương mặt người đó, Nguyễn Tích Thời ngây người.
“Phó...
Vân Đình?” Cô còn tưởng mình gặp ảo giác.
Phó Vân Đình nghe thấy cô gọi mình thì lên tiếng: “Là anh.” Giọng anh là chất giọng trầm ấm, quyến rũ độc nhất.
Trong những ngày tháng cô còn là cô hồn vất vưởng, cô luôn nằm bên cạnh anh, nghe anh không ngừng nói chuyện với thi thể của mình.
Thế nên cô sẽ không bao giờ nhầm lẫn giọng của anh.
Nhưng tại sao anh lại ở đây?
Lẽ nào cô cũng đang nằm mơ sao?
“Cuối cùng anh cũng gặp lại em rồi.” Anh mỉm cười bước lại gần cô.
Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu nhìn anh.
Gương mặt tuấn tú cứ thế xuất hiện trước mắt cô, dùng ánh mắt dịu dàng và thâm tình nhìn cô đắm đuối.
“Anh là Phó Vân Đình thật sao?” Nguyễn Tích Thời cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên.” Phó Vân Đình trầm giọng: “Lần này em đừng bỏ rơi anh nữa được không?” Nguyễn Tích Thời: “...” Thấy Nguyễn Tích Thời không nói gì, ánh mắt anh chợt trở nên đau thương: “Em đã bỏ lại anh một lần rồi, em sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi anh thêm lần nữa đâu đúng không?” Nguyễn Tích Thời nhìn thấy vẻ đau khổ trên gương mặt tuấn tú ấy thì trái tim khẽ nhói đau.
Cứ như có một bàn tay đang siết chặt lấy trái tim cô, mỗi lần hít thở là mỗi lần đau đớn.
“Vân Đình...” Cô thì thầm.
Phó Vân Đình nhìn cô say đắm, nơi đáy mắt lóe lên một tia sáng, vươn tay về phía cô: “Xin em hãy ở lại bên anh...” Ngón tay anh vừa chạm vào cổ tay Nguyễn Tích Thời, đột nhiên bị một luồng sức mạnh bắt lấy.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì nơi cổ tay đã truyền đến cơn đau tê dại, cơ thể như bị hút hết sức lực, trong thoáng chốc lộ ra gương mặt thật.
Khung cảnh xung quanh cũng thay đổi theo, chiếc giường trước đó xuất hiện trở lại, Tống Ngọc Sương vẫn đứng ở chỗ đó, kinh hãi nhìn cảnh tượng này.
“Muốn lừa tôi à?” Vẻ đau buồn trên mặt Nguyễn Tích Thời biến mất, cô tung một cú đá khiến con ma nam quỳ rạp xuống sàn.
“Không thể nào!” Con ma nam quỳ trên đất, vẫn gào mồm lên: “Rõ ràng tao đã biến theo trí nhớ của mày, không thể nào có sơ hở được!” “Đúng là anh bắt chước giống thật” Nguyễn Tích Thời cười một tiếng: “Nhưng mà anh ấy sẽ không bao giờ nói cái câu như “Xin em” gì đó đâu.
Nếu là anh ấy thì chỉ có cứng rắn ép tôi ở lại bên cạnh anh ấy, không được phép đi đâu hết!” Con ma nam: “...” Sao nghe ả này nói còn có vẻ tự hào ghê thế!
Con ma nam vẫn muốn xin tha: “Thế cô không muốn gặp anh ta nữa sao?
Chỉ cần cô tha cho tôi một mạng, tôi cam đoan hôm nào cũng giúp cô gặp được anh ta trong mơ!” GGã còn chưa kịp nói hết, Nguyễn Tích Thời đã dán liên tiếp mấy tấm bùa bắt ma lên người gã.
“Không cần đâu, người tôi muốn gặp, tôi sẽ tự đi gặp!”