Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 32 VẤT VẢ NỬA NGÀY, THẬT SỰ CÓ MA!
Xem biểu cảm của Nguyễn Tích Thời, Tống Ngọc Sương mới ý X thức được lời nói của cô ấy có hơi mơ hồ nên nhanh chóng giải thích.
"Thật ra bắt đầu từ khoảng thời gian trước, mỗi ngày tôi đều mơ thấy ác mộng, lúc sáng tỉnh lại thì không có tĩnh thần, hơn nữa cảm thấy đầu cũng choáng váng, không có năng lượng." Tống Ngọc Sương nói đến ác mộng, sắc mặt không khỏi hơi khó coi: "Tôi cũng đã hỏi bác sĩ nhưng họ đều nói do thể chất suy nhược, họ kê đơn thuốc cho tôi, tôi cũng uống rồi nhưng không có cải thiện gì." Đương nhiên không có cải thiện rồi, nhìn gương mặt đầy khí đen, bao trùm cả gương mặt, sao uống thuốc có thể giải quyết được?
Nguyễn Tích Thời vừa thẩm nhổ nước bọt trong lòng vừa nói: "Nên cô đăng thông báo ở chợ linh khí sao?" "Sao cô biết?" Tống Ngọc Sương kinh ngạc.
"Bởi vì tôi đã xé tờ thông cáo." Nguyễn Tích Thời rút tờ thông báo từ trong ngực ra.
"Cô..." Tống Ngọc Sương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong sáng của Nguyễn Tích Thời: "Cô là đạo sĩ à?" "Cũng không hẳn, nhưng tôi biết huyền thuật." Nguyễn Tích Thời mở tờ thông báo: "Nhưng tôi thấy trên thông cáo cô viết là bắt ma cho mẹ chứ không phải nói là chính cô!" "Bởi vì mẹ tôi bị bệnh đã lâu, các bác sĩ đều nói không chữa được, tôi thấy có phải trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ hay không nên nghĩ tới việc tìm thiên sư tới xe cho mẹ tôi." Tống Ngọc Sương nói.
"Vậy trước kia cô chưa từng tìm người tới xem thử hả?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
"Thật ra...
cũng tìm rồi." Tống Ngọc Sương cắn môi: "Nhưng cha tôi không tin mấy chuyện này, sau khi tôi tìm đạo sĩ tới thì đã bị cha tôi đuổi Ta ngoài, sau đó còn nói không có bất kỳ đạo sĩ hay thiên sự nào vào cửa nên tôi cũng không còn cách nào.
Sau đó, tôi nghe một người hầu nói rằng người thân của anh ta có biết chút đạo thuật, nếu gặp chuyện gì không làm được thì sẽ đăng thông báo trên chợ linh khí sẽ mời được thầy bắt quỷ lợi hại, thế nên tôi nhờ họ hỗ trợ dán thông báo ở chợ linh khí." Cô ấy hơi do dự rồi hỏi: "Cô thật sự biết...
bắt ma ư?" "Nếu như tôi không biết bắt ma thì sao có thể đi vào chợ linh khí rồi thấy tờ thông báo của cô chứ?" Nguyễn Tích Thời lắc lắc tờ thông cáo trên tay: "Nhưng trên người mẹ cô không có âm khí, bà ấy chỉ bị bệnh mà thôi." Tống Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi." Cô ấy nói xong thì nhìn Nguyễn Tích Thời chằm chằm, căng thẳng: "Vậy tôi thì sao?" "Tôi phải xem kỹ một chút." Nguyễn Tích Thời vừa nói vừa đi vòng Tống Ngọc Sương để quan sát rồi bắt mạch cho cô ấy.
Kiếp trước cô nhớ là không lâu sau thì Tống Ngọc Sương ngã bệnh, không biết có liên quan tới âm khí này không hay thật sự có bệnh, nên phải xem xét tỉ mỉ.
Tống Ngọc Sương căng thẳng tới cứng cả người.
Nhưng trên thực tế, Nguyễn Tích Thời đang lén nói chuyện với Tể Tể bằng suy nghĩ: "Tể Tể, sao trên người cô ấy có âm khí nhưng không nhìn thấy ma nhỉ?" "Thường thì tình huống này sẽ có hai khả năng " Tể Tể nói bằng giọng trẻ con lười biếng: "Nếu như không phải tiếp xúc với người có âm khí nặng thì chính là có ma bám trên người cô ấy; nhưng con ma này không đi theo bên cạnh cô ấy mà chỉ thỉnh thoảng tới quấy rầy cô ấy thôi." Nguyễn Tích Thời: "...
Còn có thao tác như vậy nữa hả, định làm gì vậy?" Tể Tể ngáp một cái: "Thì có mấy con ma buồn chán hoặc coi trọng cô nhóc này ở mặt nào đó." Coi trọng Tống Ngọc Sương cái gì nhỉ?
Nguyễn Tích Thời quan sát Tống Ngọc Sương.
"Cô...
Sao lại nhìn tôi như vậy?" Tống Ngọc Sương bị cô nhìn mà thấy Nguyễn Tích Thời đứng thẳng, điểu chỉnh biểu cảm: "Tôi thấy trên người cô có âm khí." Nói xong cô lấy một tấm bùa từ trong lòng ngực ra rồi dán lên người Tống Ngọc Sương.
Không có ma ra khỏi từ cơ thể cô ấy.
Xem ra con ma kia không ở đây.
Nguyễn Tích Thời sờ cằm.
Vậy rốt cuộc con ma đó ở đâu...
Cô nhìn chằm chằm Tống Ngọc Sương, bỗng nghĩ tới câu Tống Ngọc Sương vừa nói: "Cô vừa nói, tối nào cô cũng gặp ác mộng hả?" Tống Ngọc Sương gật đầu.
"Vậy cô gặp ác mộng thế nào, ngày nào cũng giống nhau sao?" Nguyễn Tích Thời vừa hỏi thì thấy gương mặt Tống Ngọc Sương trở nên khác thường.
Cô ấy cắn chặt môi, dáng vẻ như rất khó mở miệng, một hồi sau mới lên tiếng: "Đều...
Không khác nhau là mấy." "Vậy cô mơ thấy gì, ma sao?" Nguyễn Tích Thời càng thêm chắc chắn với phỏng đoán của mình.
Nói không chừng con ma này tiến vào trong mộng của cô ấy nhưng bây giờ Tống Ngọc Sương đang tỉnh nên cô mới không thấy nó.
"Là...
Ừm..." Tống Ngọc Sương cũng không dám khẳng định: "Tôi chỉ nhìn thấy một người đàn ông, lớn tuổi hơn tôi..." "Người đàn ông...
Đôi khi ma có thể biến thành hình người." Nguyễn Tích Thời nói: "Vậy con ma đó làm gì với cô trong mộng?" Cô vừa hỏi xong thì thấy mặt Tống Ngọc Sương đỏ vô cùng.
Tống Ngọc Sương ấp úng: "Cái này...
Có liên quan gì tới ma sao?
Dù anh ta làm gì thì chẳng phải chỉ cần bắt được ma là được rồi còn gì..." "Nếu bị ma quấn thân thì chắc chắn nó muốn có điểu gì đó, ví dụ như năng lượng từ con người.
Tôi muốn biết tại sao nó tiến vào giấc mơ của cô thì mới tìm được biện pháp." Nguyễn Tích Thời nói.
Tống Ngọc Sương: "..." Cô ấy xoắn hai tay lại với nhau, đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức, gương mặt đỏ ứng, hồi sau mới quyết tâm nói: "Thật ra, mỗi buổi tối con ma kia đều sẽ vào giấc mơ của tôi sau đó...
Quấn lấy tôi ở trong mơ." Cô ấy nói xong thì ngại ngùng nhìn Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời: “..” Vất vả nửa ngày thì ra là một ma háo sắc.
Mặt của cô cũng nóng lên.
Tuy kiếp trước cô từng ngủ chung với Phó Vân Đình nhưng đây cũng là việc sau khi cô chết, lúc còn sống cô vẫn là một cô gái trong trắng.
Một sự im lặng đáng sợ tràn ngập không khí.
Một lúc sau, Nguyễn Tích Thời ho khan: "Khụ...
Vậy tôi biết rồi.
Con ma kia xuất hiện trong mộng của cô, e rằng phải đợi tới lúc cô ngủ thì mới có thể nhìn thấy nó được.
Bây giờ cô có thể ngủ luôn không?" "Bây giờ sao?" Tống Ngọc Sương do dự nói, cô ấy có vẻ rất kháng cự việc đi ngủ, rÕ ràng là con ma nam trong mộng đã khiến cô ấy bị ám ảnh rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến những dằn vặt phải chịu mỗi tối, cô ấy vẫn lấy hết dũng khí nói: "Tôi thử xem." Cô ấy nói xong thì tới giường, cởi giày nằm xuống, nhắm chặt mắt, cố gắng để mình mau chóng ngủ.
Nhưng càng muốn ngủ càng không ngủ được.
Lúc cô ấy đang định từ bỏ thì trên đầu bỗng có cảm giác đau do kim đâm.
Ngay sau đó, cô ấy chìm vào giấc ngủ.
Trên giường nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tống Ngọc Sương.
Ban đầu cô ấy ngủ khá an ổn nhưng không lâu sau, biểu cảm trở nên đau khổ và kháng cự.
Gương mặt cô ấy đỏ lên, hai tay không ngừng quơ quàng phía trước như đang từ chối thứ gì đó.
Nguyễn Tích Thời nhìn cô ấy rồi hỏi Tể Tế: "Chắc hiện giờ cô ấy mơ thấy con ma kia, tôi phải làm thế nào để kéo nó ra ngoài?" "Cái này thì không có cách, nó ở trong mơ thì chỉ có thể vào trong mơ để tiêu diệt nó." Tể Tể nói: "Bùa đi vào mộng có thể mang linh hồn của cô vào trong giấc mộng của người khác." Trong đầu Nguyễn Tích Thời bỗng hiện lên cách vẽ bùa vào giấc mộng.
Nguyễn Tích Thời vội vàng lấy một tờ bùa trống trong ngực ra rồi vẽ theo những thứ hiện trong đầu.
Dưới ánh mặt trời, nét vẽ trên bùa hơi lóc lên.
"Sau đó đán lên người cô ấy là được à?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
"Đúng vậy." Tể Tể dừng lại: "Nhưng căn cơ của cô còn thấp, đi vào giấc mộng rất nguy hiểm.
Mọi thứ bên trong mộng đều bị con ma thao túng, nếu cô bị con ma đó mê hoặc tâm trí, giữ ở trong mộng thì không thể ra ngoài được!
Nên cô có chắc là muốn đi vào đó không?" "Nguy hiểm vậy sao..." Nguyễn Tích Thời hơi do dự: "Nhưng tôi đã xé thông báo, nếu không giải quyết, bị truyền đi thì sao tôi có thể nhận được mối khác nữa..." Cô hơi mấp máy môi, xiết chặt nắm đấm: "Không được, tôi phải vào đó!" "Vậy cô cẩn thận chút, lúc cô vào mộng, chưa chắc tôi có thể vào chung." Tể Tể nói: "Cô phải nhớ, đù đối phương có nói gì làm gì cũng là giả cả!
Còn nữa, không được ở trong mộng quá lâu, phải mau ra ngoài." "Được!" Nguyễn Tích Thời gật đầu, như thể phát hiện ra điều gì, cô lại mỉm cười: "Tể Tể, cậu đang lo lắng cho tôi à?" "Cô, cô nói gì đấy!" Tể Tể nổi cáu gắt lên: "Ông đây mới không thèm lo lắng cho cô..." Chưa đợi nó nói xong, Nguyễn Tích Thời đã dán bùa vào mộng lên người Tống Ngọc Sương.
Một giây sau, cô cảm thấy linh hồn của mình bị một hút ra bởi một sức lực rất lớn.