Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 31 CÔ XEM CÓ PHẢI TÔI CŨNG BỊ BỆNH KHÔNG?
Nguyễn Tích Thời chưa bắt được ma, đang lo tìm lý do gì để ở lại, không ngờ Tống Ngọc Sương đã lên tiếng trước nên cô lập tức gật đầu.
Chương Vi nhìn Nguyễn Tích Thời.
Tống Ngọc Sương giữ cô lại chắc chắn là muốn dạy dỗ cô đã mạo phạm bà Tống rồi.
Cô ta hận không thể ở lại nghe nhưng mọi người đều đi, người ta cũng không giữ cô ta lại, cô ta không thể mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.
Cô ta đi về cùng mọi người, nghe thấy họ xì xào bàn tán.
“Quả nhiên lời đồn đều là giả, tớ thấy bà Tống chỉ là sức khỏe hơi yếu chứ đâu có mắc bệnh nặng gì!" "Đúng vậy, hơn nữa Tham mưu Tống cũng rất tốt với bà ấy, vừa nghe có việc đã lập tức chạy tới." "Không biết cô Tống gọi người tên Nguyễn Tích Thời kia ở lại làm gì?" "Tớ đoán chắc cô ta quấy rầy bà Tống nên muốn trị tội cô ta đấy!" "Thật đáng sợ..." Chương Vi nắm chặt hai tay.
Không, trước đó cô ta đã tới nhà họ Tống, lúc đi nhà vệ sinh đã từng thấy cảnh tượng bà Tống phát bệnh.
Cô ta có thể xác định bà Tống mắc bệnh điên.
Nhưng vừa rồi tinh thần của bà Tống bình thường, không hề có vấn đề.
Sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ bệnh của bà ấy đã được chữa trị?
Sao vận may của Nguyễn Tích Thời lại tốt như thế?
Nhưng mình cô xông vào phòng của bà Tống chắc chắn không tránh khỏi việc bị chất vấn, trở về cô ta sẽ nói vài câu trước mặt cha với bà nội, đến lúc đó xem họ dạy dỗ Nguyễn Tích Thời thế nào?
* Nguyễn Tích Thời thấy mọi người đều rời đi, người hầu cũng lui ra ngoài và đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Bà Tống vẫy tay với Nguyễn Tích Thời: "Cô bé, cháu qua đây." Nguyễn Tích Thời đi tới.
Bà Tống nhìn cô dịu dàng: "Dì nghe Sương Nhi nói cháu họ Nguyễn à?" "Vâng, cháu tên Nguyễn Tích Thời." Tống Ngọc Sương nói với Tham mưu Tống: "Cha, mẹ, cô ấy là cô Nguyễn, người đã giúp mẹ tỉnh táo lại." "Vậy sao?" Tham mưu Tống nhìn Nguyễn Tích Thời.
Cô gái này nhìn chỉ khoảng mười sáu tuổi, sao có thể chữa khỏi bệnh điên?
Tham mưu Tống cố thể hiện vẻ hiển hòa, dễ gần: "Cháu tên là gì?" "Cháu tên Nguyễn Tích Thời." "Cháu là bạn học của Sương Nhi à?" Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Chị cả của cháu cùng trường với cô Tống, cháu chỉ theo chị tới đây thôi." Tham mưu Tống nhìn con gái, thấy con gái gật đầu mới nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời: "Vậy sao cháu lại tới phòng vợ của tôi?" "Quần áo của cháu bị rượu đổ vào nên tới phòng khách thay đổ, kết quả lại đi nhầm phòng " Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói.
Tham mưu Tống nghe vậy thì nhìn quần áo của cô, quả nhiên bị ướt rồi, phía trên còn có những chấm rượu, lúc này sắc mặt ông ấy mới hòa hoãn lại: "Thì ra là vậy, cô Nguyễn đây biết y thuật ạ?" "Biết một ít ạ!" Nguyễn Tích Thời khiêm tốn nói.
"Cô Nguyễn khiêm tốn rồi." Tham mưu Tống lắc đầu: "Bệnh của vợ tôi đã có từ lâu, tôi cũng đã tìm rất nhiều bác sĩ nhưng chỉ toàn là cho uống thuốc trì hoãn." "Thật ra bệnh của bà Tống không cần đến y thuật phức tạp." Nguyễn Tích Thời nói: "Nhưng thuốc chỉ có thể khống chế hoặc trì hoãn bệnh chứ không chữa khỏi được.
Phải châm cứu kích thích các huyệt vị của phu nhân mới giúp phu nhân tỉnh được." Nghe cô nói như thể rất đơn giản nhưng không phải ai cũng học được liệu pháp châm cứu chính xác như vậy.
Đương nhiên Tham mưu Tống cũng biết, nên ông ấy rất cảm kích: "Nhờ có cô Nguyễn mà vợ tôi mới có thể tỉnh táo lại, tôi và vợ thật sự không biết nên báo đáp cô Nguyễn như thế nào!" "Không sao ạ, cháu chỉ cố hết sức thôi." Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Phu nhân còn là bác gái của Vân Đình, bọn cháu cũng có duyên với nhau." "Vân Đình sao?" Tham mưu Tống ngạc nhiên: "Cháu có quan hệ gì với Vân Đình?" "Bà ngoại cháu và bà cụ Phó đã đính hôn cho chúng cháu từ trước, lần này cháu về cũng vì lý do này." Lúc Nguyễn Tích Thời nói lời này thì mặt đỏ lên.
"Đính hôn?" Tham mưu Tống chưa từng nghe việc này nhưng nhìn Nguyễn Tích Thời không giống nói dối, xem ra đúng là thật rồi.
Ông ấy nhìn vợ mình, hỏi: "Không biết cha của cô Nguyễn đây là?" "Cha cháu là Chương Trấn Giang." Nguyễn Tích Thời nói.
"Chương Trấn Giang..." Tham mưu Tống cau mày, rõ ràng không thấy thân quen gì với cái tên này.
Nguyễn Tích Thời đúng lúc nói: "Ông ấy là chủ của Ngân hàng Hưng "À, thì ra là con rể của ông cụ Nguyễn." Tham mưu Tống có chút ấn tượng với Ngân hàng Hưng Thịnh, cũng khá bất ngờ: "Cha cháu là người buôn bán, sao cháu lại biết y thuật vậy?" "Khi còn nhỏ cháu luôn ở nông thôn nên học chút y thuật của thầy thuốc ở nông thôn ạ!" Nguyễn Tích Thời nói qua loa.
"Thì ra là vậy." Tham mưu Tống gật đầu: "Mặc dù sau này có trở thành người thân đi nữa thì vẫn không thể thiếu thù lao, không thì hai vợ chồng tôi không biết phải cảm ơn thế nào!" Thù lao?
Là tiền sao?
Nguyễn Tích Thời mở to mắt: "Nếu ngài Tống đã nói vậy, cháu sẽ không khách sáo nữa!" "Ha ha ha, tốt lắm, đừng khách sáo làm gì!" Tham mưu Tống cũng là một người sảng khoái, rất thích thái độ hào phóng tự nhiên của cô, nên lập tức cười lớn: "Để tôi kêu người đi lấy!" Bà Tống ở bên cạnh cũng nở nụ cười theo.
Tống Ngọc Sương lại như có tâm sự, không biết cô ấy nghĩ gì mà vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời đã chú ý tới ánh mắt của cô ấy nên nhìn về phía cô CA Trên người Tống Ngọc Sương vẫn có âm khí rất dày, gần như là bao trùm cả người cô ấy.
Ban đầu cô còn tưởng âm khí này là từ trên người bà Tống nhưng bây giờ trên người bà Tống không hề có âm khí, chỉ là bị bệnh điên thôi, rõ ràng âm khí trên người Tống Ngọc Sương không phải từ bà Tống.
Chẳng lẽ âm khí này đến từ chính Tống Ngọc Sương?
Hai người nhìn nhau, Tống Ngọc Sương cắn môi như đang đưa ra quyết tâm nào đó, cô ấy bỗng nói: "Cha, mẹ, con thấy quần áo của cô Nguyễn còn bẩn, hay con dẫn cô ấy đi thay quần áo nhé?" "Ô; đúng vậy!" Tham mưu Tống chỉ lo nói chuyện mà quên mất việc này: "Đừng để bị lạnh, Sương Nhi mau dẫn cô Nguyễn đi thay quần áo đị" Tống Ngọc Sương gật đầu, đứng đậy đi tới trước mặt Nguyễn Tích Thời: “Cô đi theo tôi." Nguyễn Tích Thời tưởng Tống Ngọc Sương định đưa cô tới phòng khách, không ngờ lại dẫn cô tới phòng ngủ của cô ấy.
Vừa vào phòng, Tống Ngọc Sương đã đóng cửa lại, cô ấy cầm một bộ váy đưa cho Nguyễn Tích Thời thay.
Nguyễn Tích Thời cởi quần áo bẩn thì bỗng nghe Tống Ngọc Sương nói: "Cô thật sự là đi nhầm tới phòng mẹ tôi sao?" Nguyễn Tích Thời dừng lại, nhìn Tống Ngọc Sương.
Trong mắt cô ấy như thể biết rõ mọi chuyện, Nguyễn Tích Thời cũng không lừa cô ấy: "Không phải, là Chương Vi nói muốn dẫn tôi tới phòng khách thay đồ nhưng lại đẩy tôi vào phòng phu nhân." Tống Ngọc Sương như sớm đoán được đáp án này: "Cậu ấy không phải chị cô sao, vì sao lại làm vậy?" Lông mi Nguyễn Tích Thời run lên: "Thật ra tôi cũng không biết, mấy năm qua tôi luôn ở nông thôn với mẹ, đợt trước mẹ tôi qua đời nên tôi mới được đón về" "Thì ra là vậy." Tống Ngọc Sương lớn lên trong một gia tộc lớn nên trưởng thành hơn những cô gái cùng tuổi, mấy thứ vòng vo này cô ấy vừa nghe đã hiểu.
Chẳng qua là con gái của mẹ kế không muốn đồ mình thích bị chia ra Tên ra tay mà thôi.
Bình thường cô ấy cũng không hay xuất hiện cùng Chương Vị, chỉ là trong mấy người cô ấy quen có một người có quan hệ khá tốt với Chương Vi nên có dẫn Chương Vi đến chỗ tụ họp mấy lần.
Cô ấy thấy chẳng sao cả dù sao cũng là bạn cùng lớp.
Nhưng không ngờ Chương Vì lại là người như vậy!
"Chương Vi này!" Tống Ngọc Sương cười giễu: "Dám tính kế lên mẹ tôi!" Nguyễn Tích Thời thấy sự chán ghét trong mắt cô ấy thì hơi nhếch môi.
Bây giờ, ấn tượng của Tống Ngọc Sương với Chương Vi rất không tốt nhưng lại có ấn tượng tốt với Nguyễn Tích Thời.
Dù sao Nguyễn Tích Thời cũng cứu mẹ cô ấy, hơn nữa gương mặt trong sáng của cô nhìn cũng như người hiền lành.
Tống Ngọc Sương nhìn đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Tích Thời thì hơi do đự nhưng vẫn nói: "Cô Nguyễn, tôi mạo muội hỏi một câu, thật sự là cô dùng y thuật để cứu mẹ tôi sao hay dùng cách nào khác?" Nguyễn Tích Thời sửng sốt: "Sao cô lại nói thế, đương nhiên là tôi dùng y thuật rồi!" "Vậy..." Tống Ngọc Sương mấp máy môi rồi quyết định nói ra: "Cô Nguyễn, vậy cô xem tôi có phải cũng bị bệnh không?" Nguyễn Tích Thời: ?