Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 807 CHUYỂN THẾ CỦA HIỀN GIẢ HOÀNG ĐẾ ó là năm ông biến mất khỏi nhà họ Tu, cũng là lúc Tu Vũ đau lòng rời khỏi nhà họ Tu.
Năm đó, cô ấy còn chưa đầy 15 tuổi mà đã mất mẹ, còn mất cả bố.
“Quẻ bói xảy ra vấn đề.” Ngón tay cầm quyển sách của Doanh Tử Khâm siết lại: “Loại quẻ này vốn đã rất kỳ lạ, em vẫn luôn lo nó sẽ vướng mắc ở đâu đó, chẳng trách sau khi em vào thành, đã bói lại mấy lần, cũng vẫn cho ra kết quả như vậy.” Cả mấy quẻ bói đều chứng tỏ, Tu Thiếu Ninh không gặp nguy hiểm về tính mạng, nhưng tất cả những thứ khác thì đều mờ mịt.
Nói một cách đơn giản thì, quẻ bói trống trơn.
Cũng giống như lúc trước cô bói cho Norton ở Đại học Norton, ba lá bài Tarot đều trống trơn.
Trống trơn, đại biểu cho việc hiền giả Chính Nghĩa đã không còn trên thế giới này nữa.
Nếu Tu Thiếu Ninh chỉ là một người bình thường, vậy thì quẻ bói cô bói lúc đầu rất chuẩn xác.
Nhưng Tu Thiếu Ninh là chuyển thế của hiền giả Chính Nghĩa.
Lúc sức mạnh của cô chưa được khôi phục, không bói ra được những chuyện lớn có liên quan đến sinh tử của các hiền giả khác.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Hugh nói từ thế kỷ thứ 19 trở về sau thì không còn nhìn thấy hiền giả Chính Nghĩa và hiền giả Sức Mạnh nữa.
Mà thời điểm đám người Dao Quang bắt đầu đi săn chuyển thế của các hiền giả, tình cờ cũng là năm 1848.
Tất cả đều trùng khớp.
Xem ra, năm xưa không phải vật thí nghiệm trong dự án nghiên cứu trên đảo quan trọng mà là bởi vì trong số các nghiên cứu viên, có chuyển thế của hiền giả Sức Mạnh.
“Em và Chính Nghĩa trước đây từng làm việc chung?” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Anh ta ra sao?” Doanh Tử Khâm biết anh đang hỏi về thời điểm bọn họ cùng nhau lập nên diễn đàn NOK, mắt cô nhắm lại: “Giống như tên hiệu của mình, là một người rất chính nghĩa.” Cô cúi đầu xuống: “Nếu khi ấy em có thể ở lại thêm một khoảng thời gian thì tốt rồi.” Rất rõ ràng, Dao Quang và Tòa Tháp nhân lúc hiền giả Chính Nghĩa và hiền giả Sức Mạnh đối phó với kiếp nạn phải chuyển thế, bắt đầu ra tay với bọn họ.
Ánh mắt Phó Quân Thâm hơi tối đi: “Yểu Yểu, đây không phải là lỗi của em, đừng áp đặt chuyện này lên người mình.” Doanh Tử Khâm dựa vào tấm lưng rộng rãi, rắn chắc của anh, ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh ban mai ló rạng, nơi đường chân trời đã xuất hiện một vùng sáng trắng.
Ngày mới sắp bắt đầu.
Mặt trời mọc lên, thế gian lại chìm trong ánh sáng.
Doanh Tử Khâm nhìn ngôi sao xuất hiện đầu tiên, ánh mắt hơi tối đi.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, cô khẽ cất tiếng: “Em chỉ đang nghĩ, em nên báo tin này cho Tiểu Vũ thế nào.” “Trước tiên đừng nói với cô ấy vội.” Phó Quân Thâm nói: “Thành Thế Giới quá loạn, cô ấy lại bồng bột, chúng ta không thể mất thêm bất kỳ ai nữa.” Vào khoảnh khắc trở thành hiền giả, anh đã biết, một ngày nào đó trong tương lai, anh chắc chắn sẽ vì đối phó với kiếp nạn mà chết.
Hiền giả Chàng Khờ và hiền giả Tiết Chế đã ra đi như thế.
Nhưng hiền giả Chính Nghĩa và hiền giả Sức Mạnh, lại chết trong tay người của mình.
'Thật mỉa mai làm sao.
“Anh nói đúng, hiện giờ vẫn chưa thể nói, đằng sau vẫn còn một trang” Doanh Tử Khâm day day huyệt Thái dương, hít thở chậm lại: “Xem tiếp đi.” Trang cuối cùng có bốn chữ lớn...
Hiền giả Hoàng Đế.
Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại: “Bọn họ đã đi săn chuyển thế của hiền giả Hoàng Đế từ rất sớm.” Bắt đầu từ thế kỷ 12.
Trang này toàn bộ đều là tên người châu Âu.
Mà mỗi một cái tên, đều là tên của một vị hoàng đế thật sự trong lịch sử châu Âu.
Nhưng dòng cuối cùng lại không điền bất kỳ thông tin gì.
Đầu lâu đen vẫn chưa tìm thấy lần chuyển thế cuối cùng của hiền giả Hoàng Đế.
“Cũng may, Hoàng Đế vẫn còn sống” Doanh Tử Khâm hơi cau mày: “Nhưng em cũng không thể bói ra được là anh ta đang ở đâu.” “Không cần lo lắng” Phó Quân Thâm thản nhiên nói: “Ba người bọn chúng đã bị anh phế rồi, trong thời gian ngắn còn không có sức để hành động” “Chỉ cần em khôi phục lại, thì có thể biết được Hoàng Đế đang ở đâu.” Mỗi cánh cửa của thành Thế Giới đều có người của anh phái đi, canh phòng nghiêm ngặt.
“Không tồi, nhưng còn một vấn đề.” Doanh Tử Khâm đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Sao Tòa Tháp và Người Treo Ngược đã liên thủ lại với nhau, mà anh không chỉ thoát được còn phế bỏ bọn họ, vậy mà vẫn bình an vô sự?” Lúc cô bị anh cưỡng ép đưa ra ngoài, anh đã mình đầy thương tích.
Phó Quân Thâm không nói ra chuyện Tòa Tháp đã đâm xuyên qua xương bả vai của mình như thế nào, anh mỉm cười, nói qua loa: “Không cẩn thận biến thành hiền giả.” “Không cẩn thận?” Doanh Tử Khâm khoanh tay trước ngực, cô nhướng mày: “Devil, trợn mắt nói láo không phải một thói quen tốt đâu.” Cách xưng hô quen thuộc này, giọng điệu quen thuộc này, đột nhiên kéo anh về rất nhiều năm về trước.
Cô bé mở to đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người nhìn anh: “Devil, anh đã nói dối” “Sao em có thể đoán ra ngay lập tức vậy?” Phó Quân Thâm cúi đầu xuống, ôm lấy cô: “Em không xem bói được cho anh mà phải không?” “Chuyện rất đơn giản." Doanh Tử Khâm lườm anh một cái: “Tiểu thư Sức Mạnh và ngài Chính Nghĩa đã ra ải, Norton lại đang ở gia tộc Lineger, em nghĩ chắc anh ta sẽ không rời khỏi đó.” “Vậy anh nói xem trong số hai mươi hai vị hiền giả, còn có ai có thể chặn được sự kết hợp của hai người đó?” “Được” Phó Quân Thâm nhận thua, trong giọng nói ẩn chứa ý cười: “Doanh tiểu thư, chúng ta thương lượng nhé, đừng đánh vào mặt.” “Anh đừng gọi em là Doanh tiểu thư” Doanh Tử Khâm hất tay anh ra, ánh mắt lạnh nhạt: “Nghe giống như đang tán tỉnh ấy, em vẫn còn đang tức giận.” Cô phát hiện, bất kể là cách xưng hô nào, từ miệng anh thốt ra thì đều trở nên thiếu đứng đắn.
“Được” Phó Quân Thâm nghe theo răm rắp: “Bạn nhỏ, bạn gái, vợ chưa cưới, em thích cái nào?” Doanh Tử Khâm xoay người bỏ đi.
Phó Quân Thâm nắm lấy tay cô từ đằng sau: “Giận thật à?” “Không phải, em muốn đến châu Âu một chuyến” Ánh mắt Doanh Tử Khâm chăm chú: “Em vẫn thấy không yên tâm, muốn đi sắp xếp cho thầy của em.” “Ừm, đi thôi” Phó Quân Thâm không nói gì nữa: “Anh đưa em đi” x.* Châu Âu, căn cứ thí nghiệm của Hickman.
Licinius đã đưa viện trưởng Norman đến nơi an toàn.
Dự án thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ lại có thêm một mãnh tướng đắc lực, tất nhiên Hickman hoan nghênh hết mình.
Viện trưởng Norman đã tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Ông hoàn toàn không rõ mình đã ra khỏi thành như thế nào, rồi đã đến đây ra Sao.
Nhưng khi ông nhìn thấy những máy móc thiết bị dày đặc trước mặt, ông đã vứt hết mọi thứ ra đằng sau.
Cả đời này viện trưởng Norman chưa rời khỏi thành Thế Giới bao giờ, cũng không biết khoa học kỹ thuật bên ngoài thành đã đạt đến trình độ nào.
Bây giờ nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Không tồi, hết sức không tồi!” Chẳng trách Doanh Tử Khâm lại nhiều lần nhắc đến Hickman với ông, nói năng lực của Hickman tuyệt đối không thua kém Simon Brand năm xưa.
“Viện trưởng Norman.” Hickman đẩy gọng kính: “Ông cũng cho rằng vật lý rất đẹp đúng không?” “Đúng, không sai!” Viện trưởng Norman khẳng định chắc nịch: “Vật lý chính là thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian này!
Gặp phải chuyện khó, đã có cơ lượng tử lo!
Có vấn đề nan giải nào mà vật lý không giải quyết được chứ?” Vẻ mặt ông kiêu ngạo, trên mặt như thể viết mấy chữ “Vật lý là đỉnh nhất”.
Hai mắt Hickman sáng ngời, giống như đã tìm thấy tri âm: “Hân hạnh, hân hạnh, ngài Norman, ngài đúng là tri âm của tôi.” Nói rồi, ông ấy lại cảm thán một tiếng: ˆÀi, lần trước tôi gặp được một cô bé đến từ cùng một nơi với ngài, cô bé rất giỏi vật lý, nhưng kết quả cô bé lại nói mình ghét nhất là vật lý, thật làm tan nát trái tim tôi.” Viện trưởng Norman: “...” Sao nghe có vẻ giống những lời mà học trò lớn của ông nói ra thế nhỉ?
Doanh Tử Khâm vừa đến căn cứ thí nghiệm: “...” Cô không muốn vào trong nữa rồi.
Cùng lúc đó, viện Hiền giả.
Leroy thấp thỏm sợ hãi cả một đêm, chỉ sợ hiền giả Ác Ma sẽ đánh thẳng vào.
viện Hiền giả.
Cho đến khi mặt trời mọc, một ngày mới bắt đầu.
Bởi vì Tòa Tháp đã bị Phó Quân Thâm đánh phế, năng lực đặc biệt của y cũng không thể thi triển được nữa, bầu trời của thành Thế Giới khôi phục lại nguyên trạng.
Tất cả đều khiến Leroy rất bồn chồn.
Cô ta phát hiện, càng ngày càng có nhiều việc vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
ta.
“Tòa Tháp đâu?
Dao Quang đâu?” Leroy nhíu mày: “Sao hai người đó đều không thấy đâu?” Ma Thuật Sư cũng rất thắc mắc.
Tối qua, Tòa Tháp mới đến tìm bọn họ, nói muốn đi giết người.
Có điều trước giờ Tòa Tháp, Dao Quang và Trú Ngôn hành tung bất định, thỉnh thoảng lại biến mất một khoảng thời gian.
Anh ta cũng không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ tùy tiện đáp lại một câu: “Có thể là có việc gì đó, cô quản bọn họ làm gì” Anh ta chỉ phụ trách luyện thuốc, những việc khác đều không thuộc thẩm quyền của anh ta.
“Ý của cậu là, tôi không quản được bọn họ?!” Leroy bùng nổ ngay tức khắc, thét lên the thé: “Cho nên ai cũng có thể làm trái ý tôi, sỉ nhục tôi?!” Ma Thuật Sư bị phản ứng của cô ta làm cho giật thót: “Tôi đâu có ý đó, cô kích động như thế làm gì?” Chập mạch à.
Ma Thuật Sư chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiếp tục quay về luyện thuốc.
Anh ta chẳng có thì giờ đâu để lãng phí với Leroy ở đây.
“Báo...” Mà lúc này, quản sự lại vội vã tiến vào: “Thưa Nữ Hoàng đại nhân, đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc lại gửi đơn xin được rời thành, người xem, có cho phép hay không?” “Đại gia trưởng gia tộc họ Ngọc” Trên môi Leroy hiện ra một nụ cười nham hiểm: “Muốn ra khỏi thành chứ gì?
Rất tốt, dẫn vào đây” Muốn rời khỏi thành thì phải trả giá.
Phế bỏ võ lực, xóa bỏ ký ức.