Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[W/1/49//17821/E1 HIỀN GIẢ CHÍNH NGHĨA!
ét lại điên cuồng giáng xuống, cả mặt đất cũng rung động lắc lư.
S Xa xa, nước biển dâng cao, vọt tới mười mét.
Tai họa, động đất!
Tai họa, sóng thần!
Tai hoạ, lốc xoáy!
Tất cả dồn dập xuất hiện.
Vào lúc này, hiền giả Tòa Tháp cuối cùng đã thể hiện được sức mạnh của mình.
Nhưng Phó Quân Thâm còn chưa thực sự ra tay thì một tia sét khác lại đánh xuống.
“Rắc rắc!” Lúc này xương tay của anh đã bị chặt đứt.
Vẻ mặt Phó Quân Thâm thờ ơ, không chút thay đổi, anh đưa tay, nối xương, tiến lên phía trước.
Doanh Tử Khâm được anh bảo vệ trong vòng tay.
Dựa vào xác thịt của mình, anh đã mở ra một con đường an toàn tuyệt đối cho.
cô gái.
Mặc dù hiện giờ anh đang thương tích đầy mình, máu chảy ròng ròng.
Doanh Tử Khâm còn dìu viện trưởng Norman.
Khứu giác của cô luôn nhạy cảm, cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
“Dừng lại!” Vẻ mặt cô thay đối, lần đầu tiên giọng nói của cô trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị: “Anh đỡ thầy đi, đổi chỗ với em, anh không chống đỡ được đâu” Phó Quân Thâm cúi đầu thật sâu, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Sắp đến sồi cmineSdbnibpmiipiEf Cảnh tượng này cũng bị hiền giả Tòa Tháp nhìn thấy rõ ràng.
“Sức mạnh của cổ võ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Sức mạnh của anh ta mạnh hơn hẳn những hiền giả loại hình phụ trợ.
Tôi đã đánh nhiều sét như vậy nhưng anh ta vẫn không chết” Hiền giả Tòa Tháp rất ngạc nhiên.
Hiền giả loại hình phụ trợ có giá trị võ lực không cao, tuy nhiên, cái sự không cao này chỉ là để so với hiền giả loại hình chiến đấu.
Còn đối với người phàm thì hoàn toàn vượt xa.
Thế nhưng, cổ võ lại có thể đưa người phàm lên ngang hàng với hiền giả.
Người sáng tạo ra cổ võ thật sự là một thiên tài.
Trú Ngôn thản nhiên nói: “Chỉ đến thế mà thôi.” “Đúng vậy, chỉ đến thế mà thế thôi.” Hiền giả Tòa Tháp khẽ liếc nhìn cô gái rồi mỉm cười: “Cứ để anh ta đưa cô gái ra ngoài đi, bắt người ta từ từ thất vọng thế mới càng vui.” “Tòa Tháp, không cần tấn công anh ta.” Trú Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Trực tiếp tấn công Norman, chỉ cần bọn họ có người muốn bảo vệ, bọn họ sẽ có điểm yếu.” Hiền giả Tòa Tháp búng tay một cái: “Ý kiến hay” Cũng vào lúc này, tia chớp trên bầu trời đột nhiên ngừng lại.
Mặt đất bắt đầu nứt ra, tiếng gầm rú vẫn tiếp tục.
Dưới sự khống chế của hiền giả Tòa Tháp, bùn đất cuộn lại không ngừng tấn công về phía của viện trưởng NÑorman và Doanh Tử Khâm.
Mà cửa thành lại gần ngay trước mắt.
Ánh mắt Phó Quân Thâm lạnh lùng, lại một lần nữa nối liền xương, anh dùng lòng bàn tay đẩy cô gái về phía sau.
Trong tích tắc, cô bị đẩy ra ngoài cổng thành.
Doanh Tử Khâm quay đầu lại thật mạnh: “Phó Quân Thâm!” Bọn họ chỉ cách nhau năm mươi mét, nhưng dường như là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Người đàn ông vẫn đứng thẳng, đẹp trai như một vị thần.
“Không phải em hỏi anh đã nói gì với bố của em hay sao?” Phó Quân Thâm quay đầu, cười rất nhẹ: “Anh nói với ông ấy rằng, anh dùng sinh mệnh của mình để thề chỉ cần em sống, anh sẽ sống.” “Trước khi anh chết, anh sẽ không để cho ai làm em bị thương,” Sắc mặt của Doanh Tử Khâm hơi thay đổi, lập tức hiểu được anh định làm gì.
Cô lại lần nữa hét lên cả họ tên anh, lạnh lùng nghiêm nghị: “Phó...
Quân...
Thâm!
Em không cho phép!” Doanh Tử Khâm để viện trưởng Norman xuống, nội kình cũng bùng nổ.
Nhưng cô vừa di chuyển được mười mét, còn chưa kịp đi tới, Phó Quân Thâm đã giơ tay lên, mỉm cười: “Yếu Yếu.
Đây là lời hứa của anh.” Nội kình tuôn trào, nhắm về phía cổng thành.
“Uỳnh”" Cổng thành này ngay lập tức bị đóng lại, vĩnh viễn ngăn cách thành Thế Giới với bảy lục địa và bốn đại dương.
“Hừ, tưởng thành Thế Giới chỉ có một cánh cổng sao?” Hiền giả Tòa Tháp nhìn thấy vậy, nhún vai: “Được rồi, tạm thời tha cho tiểu tình nhân của mày, đợi giải quyết xong mày, tao và Trú Ngôn sẽ giải quyết cô ả đó.” Y giơ tay lên và tạm dừng cuộc tấn công bão tố.
Y lại đáp xuống từ trên không, đi tới trước mặt người đàn ông.
Phó Quân Thâm dựa người vào gốc cây, xương quai xanh cũng phập phồng theo nhịp thở gấp gáp.
Rõ ràng là bị thương nặng.
Ngón tay khẽ run, anh lấy ra một viên thuốc, bỏ vào trong miệng.
Nhưng tốc độ hồi phục vết thương vẫn không thể bằng nổi tốc độ tăng thêm.
của vết thương mới.
“Lợi hại, đúng là lợi hại” Hiền giả Tòa Tháp từ trên cao nhìn xuống anh, vỗ tay: “Với cơ thể của một người phàm mà vẫn có thể chống cự đến bây giờ, tao rất bội phục.” “Tao và Trú Ngôn liên thủ, dù là hiền giả Chính Nghĩa cũng không chống cự được thời gian dài như vậy.” Phó Quân Thâm khẽ quay đầu lại, thậm chí còn mỉm cười: “Hiền giả Chính Nghĩa đã chết rồi?” “Đương nhiên là chết rồi.” Lúc này, hiền giả Tòa Tháp không ngại nói thêm vài câu, dường như y đang nghiêm túc nhớ lại, nhíu mày nói: “À, lần cuối cùng chuyển thế của hắn có tên là gì nhỉ?” “Xin lỗi, thời gian lâu quá, tao quên mất rồi, nhưng cũng giống như mày, là một người nước Hoa.” Trong vòng luân hồi, sức mạnh của hiền giả sẽ liên tục bị suy yếu.
Nếu trong lần chuyển thế cuối cùng mà bị giết thì vị hiền giả đó không còn trên thế giới này nữa.
Hiền giả Tòa Tháp mỉm cười: “Thật luôn, khi nhìn thấy hắn, tao còn không thể tin được người này chính là hiền giả Chính Nghĩa từng kề vai chiến đấu cùng với hiền giả Sức Mạnh.” “Hoàn toàn không khác gì một người bình thường, thật là yếu ớt.” Nói xong câu đó, y đột nhiên đưa tay, đánh vào bụng của Phó Quân Thâm.
“Bốp!” Phó Quân Thâm chậm rãi phun ra một ngụm máu tươi, anh đưa tay lau đi, nhưng sắc mặt lại không có bất kỳ một sự thay đổi nào.
Hiền giả Tòa Tháp nhìn anh từ trên cao một cách trịch thượng: “Đáng tiếc, mày thậm chí còn không phải là chuyển thế của hiền giả.” Phó Quân Thâm không nói gì.
Anh nhắm lại mắt, một lần nữa chậm rãi ngưng tụ nội kình.
Cổ võ giả có rất nhiều biện pháp để đồng quy vu tận cùng với kẻ địch.
“Còn cố chấp kháng cự hay sao?” Hiền giả Tòa Tháp mỉm cười, thở dài một hơi: “Tao thừa nhận, mày quả thực là một đối thủ làm người ta kính nể, có điều cần nhhữihếiithifzGdftyngi Y giơ tay lên tiếp tục chém một đao xuyên qua xương bả vai của người đàn ông.
Máu tươi ào ạt tuôn ra.
Cơn đau quét qua cơ thể anh giống như một cơn thủy triều đen, anh gần như đau đến mất trí.
Lúc này, những hình ảnh vụn vặt, đứt quãng đó nối thành một đường thẳng rõ ràng.
Giống như một bộ phim, không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Trước mắt anh là những bóng người hỗn loạn còn bên tai là những giọng nói ồn ào huyền náo.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên, tỉa sáng trong đôi mắt đào hoa xua tan đêm tối.
Năm tháng dài dằng dặc, những khoảng thời gian đã bị lãng phí.
Lịch sử là một dòng sông vô tận, mọi người cũng chỉ là khách qua đường vội vàng.
Nhưng anh không giống vậy.
Anh đã nhìn thấy tất cả những thay đổi thăng trầm của cuộc sống, nhìn rõ sự Zimfãpwàanihifirmefatiezfei, Và cuối cùng, anh cũng nhớ được cái tên đầu tiên của mình.
Không, không phải là tên, chỉ là một phong hiệu.
Hiền giả thứ mười sáu trong số hai mươi hai vị hiền giả, hiền giả Ác Ma.
The Devil.