Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//17851/72 DOANH TỬ KHÂM: HÀI LÒNG Lại )10y.V¿ C ổ võ giả ấn cô ta lên tường đánh chính là Doanh Tử Khâm!
Từ khi Doanh Tử Khâm trở thành tài năng mới nổi của viện Công trình, Leroy đã phái người tra tất cả tài liệu của cô.
Bao gồm cả quá trình trưởng thành khi còn ở nước Hoa nữa.
Sau khi gia tộc Lineger tìm lại về, Leroy điều tra cô lần nữa.
Song vẫn không có bất cứ manh mối nào chứng minh Doanh Tử Khâm có tu vi cổ võ cao như vậy.
Viện Hiền giả không thể điều tra ra được ai đã sáng tạo ra thứ thần kỳ như cổ võ nhưng cũng có thể chắc chắn tu vi cổ võ rất khó tăng lên.
Thời gian tu luyện lúc bé quá ngắn, có là thiên tài đến mấy cũng không thể có tu vi cổ võ quá cao.
Đây cũng là định lý của giới cổ võ.
Cho đến khi xuất hiện hai kẻ biến thái là Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm.
Leroy không thể tin nổi người đó là Doanh Tử Khâm!
Cô ta còn muốn Hi Lạc phế Doanh Tử Khâm nữa?
Giây phút này, Leroy cảm thấy bản thân như một trò đùa.
“Là tôi” Doanh Tử Khâm đỡ viện trưởng Norman lên: “Hài lòng chưa?” Leroy vẫn không thể tin nổi: “Sao có thể...” Vậy mà cô ta lại nhìn lầm, đặt một mối nguy hiểm lớn như vậy ở bên cạnh.
Phải kịp thời trừ khử!
Doanh Tử Khâm cũng mặc kệ Leroy, cô cúi đầu cẩn thận đánh giá viện trưởng Norman: “Thầy không sao chứ ạ?” “Khụ khụ, không...
không sao." Viện trưởng Norman cũng hơi hãi hùng: “Tôi không sao cả, viện Hiền giả chỉ mời tôi đến đây thôi, thực sự không có việc gì đâu.” Ông không muốn vì ông mà Doanh Tử Khâm đối đầu với viện Hiền giả.
Viện Hiền giả không chỉ có mỗi một hiền giả.
“Là một người nghiên cứu khoa học, nói dối không phải là một thói quen tốt đâu.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Đi thôi, em đưa thầy ra ngoài trước.” Viện trưởng Norman mấp máy môi, bị một cái liếc mắt của cô gái ngăn lại.
Ông chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Tốc độ lành vết thương của hiền giả rất nhanh, lúc này, Leroy đã hồi phục lại.
Ánh mắt cô ta sắc lạnh: “Đi?
Ai cho các người đi?” Dù Doanh Tử Khâm có là cổ võ giả có tu vi cao thì cũng không thể coi thường quyền uy của viện Hiền giả được!
Doanh Tử Khâm giơ tay.
“Rắc!” Một cú đánh móc trúng bụng của Leroy.
Mang theo tiếng xương nứt nhẹ.
Leroy lại ngã xuống đất, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Lần này Leroy ho ra máu.
Doanh Tử Khâm một tay đút túi, lạnh lùng: “Ai cho cô đứng dậy?” Viện trưởng Ñorman: “...” Đệch, ông đờ đẫn.
Hiền giả Nữ Hoàng cao cao tại thượng không chịu nổi một đòn của học trò ông.
Doanh Tử Khâm nắm vai viện trưởng Norman, thi triển nội kình, trực tiếp đưa ông ra khỏi viện Hiền giả, đáp xuống đất.
Viện trưởng Norman chưa từng bay cao như vậy, chân vẫn hơi run run.
“Trưởng quan” Doanh Tử Khâm mở cửa xe, ánh mắt sắc bén: “Chúng ta đến cổng thành tìm người tiếp ứng, đưa thầy của em đến căn cứ thí nghiệm của giáo sư Hickman.” Thành Thế Giới không an toàn nữa rồi.
“Ừm” Phó Quân Thâm ấn mấy nút: “Ngồi cho chắc.” “Bíp bíp bíp..." Tiếng cảnh báo vang lên.
“Hệ thống phòng thủ đã chuẩn bị hoàn tất!” “Hệ thống tấn công đã chuẩn bị hoàn tất!” Chiếc xe nhanh chóng vọt đi, hướng về phía cổng thành.
Mà cảnh này được hiền giả Tòa Tháp và hiền giả Người Treo Ngược đứng ở trên cao nhìn thấy.
“Hai người này như hình với bóng, đỡ cho chúng ta phải chia nhau ra hành động” Tòa Tháp mỉm cười: “Xem ra Dao Quang đoán không sai, quả nhiên Doanh Tử Khâm là cổ võ giả kia.” Có thể dễ dàng cứu viện trưởng Norman từ tay Leory thì phải có hơn 300 năm tu vi cổ võ.
Tòa Tháp chậc một tiếng.
Y còn tưởng Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm cả đời này không ra khỏi trang viên gia tộc Lineger cơ.
Tòa Tháp búng tay một cái: “Đi, Trú Ngôn, hành động bắt đầu, có điều đừng đả thương người khác trong thành Thế Giới đấy.” Trú Ngôn gật đầu, đi theo sau y.
Tiếng búng tay vang lên lúc này!
“Ầm ầm ầm...” Bầu trời đen cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp mây ùn ùn kéo đến, tụ lại thành những tia chớp xanh tím, giơ nanh múa vuốt ở trên bầu trời.
Tai họa giáng xuống lúc này.
“Rẹt!” Một tia chớp đánh xuống, trực tiếp bổ chiếc xe thể thao chiến đấu bản mới nhất của trang mạng W làm đôi.
Nhưng giây tiếp theo...
“Rẹt rẹt!” Lại có hai tia chớp đánh xuống.
Lần này đánh thẳng vào chỗ của viện trưởng Norman.
Vẻ mặt Doanh Tử Khâm hơi run, giơ tay lên, đỡ trước mặt viện trưởng Norman.
“Bốp!” Tiếng lốp bốp vang lên, âm thanh chói tai, còn có âm thanh da thịt bị cháy.
Nhưng không nứt da nứt thịt như trong dự liệu.
Vẻ mặt Doanh Tử Khâm thay đổi.
Dáng người mảnh khánh cao lớn của người đàn ông hơi cong xuống, gánh chịu tỉa chớp này.
Mà bây giờ da anh đã nứt toác ra!
Máu tươi chảy xuống dọc theo cánh tay, nhìn mà phát hoảng.
Song đây không phải là một đòn toàn lực của hiền giả Toà Tháp.
Chỉ là một tia chớp y tiện tay tạo ra mà thôi.
Phó Quân Thâm từ từ ngẩng đầu, ngón tay cong lại, mi mắt hơi động.
Với thực lực hiện giờ của anh, đối đầu với hiền giả thuần chiến đấu thì vẫn ở thế hạ phong.
Cổ võ giả suy cho cùng vẫn không thể so sánh với hiền giả có thọ mệnh dài đằng đăng.
“Toà Tháp đến rồi” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên: “Không, còn một người nữa.” “Ừm, là Người Treo Ngược” Phó Quân Thâm nhàn nhạt đáp một tiếng, tựa như không cảm nhận được đau đớn trên cánh tay: “Gã và Toà Tháp là đồng bọn với nhau.” Người Treo Ngược cũng là hiền giả chiến đấu.
Để trừ khử họ, hai hiền giả hệ chiến đấu đích thân đến đây.
Đến hiền giả khác cũng không có đãi ngộ thế này.
“Yếu Yểu, em đi trước đi.” Phó Quân Thâm: “Anh ngăn chúng lại.” Giọng nói của Doanh Tử Khâm trầm xuống: “Không, anh không cản được.” Hiền giả hệ chiến đấu quá đáng sợ, sức bộc phát có thể sánh ngang với đạn hạt nhân.
Đến cổ võ giả cấp bậc như Tạ Hoán Nhiên cũng có thể bị nghiền thành mảnh nhỏ.
“Đúng, anh không cản được” Phó Quân Thâm cười: “Vì em, anh có thể cản được.” Gió lớn thổi phần phật, viện trưởng Norman không thể chịu được, đã ngất đi từ lâu.
“Yểu Yếu, chúng nhắm vào chúng ta” Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm hơi híp lại: “Đi được ai thì hay người ấy.” Trong lúc hai người tiến thoái lưỡng nan.
“Rẹt rẹt ret!”