Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 795 ĐỨNG CŨNG CHẲNG ĐỨNG NỔI, HIỀN GIẢ TỚI ất cả âm thanh đều đột ngột dừng lại, ngay cả bình luận trong phòng | phát sóng trực tiếp cũng trống không.
Hiện trường vô cùng yên lặng.
Có rất nhiều máy quay xung quanh võ đài, ngay cả những lỗ chân lông trên gương mặt của Hi Lạc cũng được quay lại rất rõ ràng.
Nhưng vẫn không một ai có thể thấy được Hi Lạc đã bị đánh bay ra ngoài như thế nào.
Cô gái đứng yên tại chỗ, thậm chí chẳng hề nhúc nhích, tư thế đứng uể oải.
Cô ngáp một cái, đôi mắt phượng bị sương mù che mờ, nhan sắc trong trẻo, xinh xắn.
Giang Nhiên mặt không chút cảm xúc.
Bây giờ vừa nhớ lại chuyện lần đầu tiên Doanh Tử Khâm bước vào lớp A19, cậu ta đã khăng khăng đòi đánh nhau với cô, cậu ta chỉ muốn xuyên không quay về và bóp chết bản thân của ngày xưa.
Rốt cuộc làm sao cậu ta lại có can đảm như vậy nhỉ?
“Đại tiểu thư lợi hại quá!” Trên lầu hai, quản gia vui vẻ vẫy tay: “Đại tiểu thư cố lên!” Trö êm đEi mất chị (in ciến- EỀ 6y IÄtÔnn Di vần dồi qưểm gi đã li sấi gội iẩh động.
Doanh Tử Khâm lại nói: “Bò dậy” Trong tai của Hi Lạc, hai từ đó là một sự sỉ nhục triệt để.
Cô ta chống hai tay trên mặt đất, khó nhọc uống một viên thuốc, nghiến răng nghiến lợi cười khẩy: “Bò dậy?
Đương nhiên là tôi có thể đứng lên được, không cần cô phải nói!” Trên người Hi Lạc có rất nhiều loại thuốc trị thương, tất cả đều do Ma Thuật Sư đích thân chế tạo, lên mạng W cũng không thể mua được chúng.
Sau khi uống một viên thuốc, tất cả các vết thương đều nhanh chóng hồi phục chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Đám đông bùng nổ.
[Vãi nồi, đây là hành động gian lận nhỉ?] [Quy tắc có bảo là không được dùng thuốc đâu, sao tính là gian lận được?] [Tiêu rồi, lần này Doanh Tử Khâm thê thảm rồi.] Thuốc do Ma Thuật Sư luyện chế ra, cả Trái đất này còn ai có thể so sánh được nữa?
Thế nhưng, ngay sau đó tất cả các cư dân đều chứng kiến cảnh tượng như thế này.
Hi Lạc đứng dậy, bị đá bay, đứng dậy rồi lại bị đá bay.
Văng tới văng lui giữa tấm chắn bảo vệ và mặt đất, phát ra tiếng “phành phành”.
Tất cả mọi người: “...” Hóa ra là đang chơi bóng cao su đấy hả?
“Ầm!” Hi Lạc ngã sõng soài trên đất chẳng biết đã bao nhiêu lần, khắp cơ thể toàn là vết thương.
Lần này cô ta không thể đứng dậy ngay được.
Cô ta nằm rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu óc gần như ngừng hoạt động.
Rõ ràng Doanh Tử Khâm đến từ nước Hoa và chưa trải qua quá trình cải tạo gen, dù cho có biết cổ võ thì cũng không thể mạnh như vậy được.
Tu vi của các cổ võ giả tăng tiến cùng với tuổi tác, đó là định lý đã được viện Hiền giả công nhận.
Hi Lạc đến thở cũng khó khăn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Doanh Tử Khâm chẳng thèm bận tâm, cô hơi ngẩng đầu lên.
Theo phản ứng bản năng của cơ thể, cô nhìn về hướng Phó Quân Thâm.
Ngay sau đó, cô thấy một bảng đèn tiếp ứng màu xanh tím xuất hiện chỗ cửa số.
Bên trên là một câu như thế này.
[Đại tiểu thư, điên vì người, cuồng vì người, đụng đổ tường ầm ầm vì người.] Vẻ mặt của Doanh Tử Khâm hơi sượng sùng, ngay cả bước chân của cô cũng.
khựng lại.
Và ngay đúng lúc đó, trong mắt Hi Lạc lóe lên một tia nham hiểm.
Cơ hội tốt!
Cô ta uống viên thuốc cuối cùng, nhân lúc Doanh Tử Khâm mất tập trung, lần nữa tung ra đòn công kích.
“Ầm!” “Á..
Cùng với một tiếng hét thảm thiết, Hi Lạc lại bay ra ngoài thêm lần nữa.
“Răng rắc..” Lần này là xương sườn bị gãy.
Nghe thôi đã thấy đau đớn.
Doanh Tử Khâm từ từ thu khuỷu tay của mình lại, nhìn về phía tầng hai một lần nữa.
Bảng đèn tiếp ứng vẫn chưa được gỡ xuống.
Cô xoa xoa đầu, ánh mắt lạnh lùng, nói một câu không thành tiếng.
Bốn chữ, Phó Quân Thâm đã hiểu.
Anh tiêu đời rồi.
Sau đó Phó Quân Thâm mới cúi đầu xuống, nhìn dòng chữ trên bảng đèn tiếp ứng, rồi nhíu mày.
Thảo nào.
Đến cô gái nhà anh cũng không thể chịu nổi.
Phó Quân Thâm siết chặt nắm đấm, bụm miệng cười khẽ một tiếng, lần này anh lấy ra một chiếc máy tính bảng, viết vào đó bảy chữ rồi giơ lên.
[Đại tiểu thư ơi, anh sai rồi.] Bảng đèn tiếp ứng kia được đặt sang một bên, quản gia đang phấn khích liếc mắt qua là nhìn thấy ngay.
“Cô gia, tôi sai rồi, tôi vô cùng sai trái” Ông cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa là quỳ sụp xuống: “Đây là bảng đèn tiếp ứng mà tôi phải cầm, ôi chao, lẫn lộn hết HỎNG “Hả?” Phó Quân Thâm đặt máy tính bảng xuống, ngước mắt lên: “Không sao, tôi cảm thấy cũng không tệ, hiếm khi thấy được biểu cảm như thế của cô ấy, sẽ có phần thưởng.” Quản gia: “???” [Chậc, H¡ Lạc đúng là vô dụng, lợi dụng lúc Doanh tiểu thư mất tập trung để tấn công, kết quả vẫn không địch lại được.] [Mà kể ra, khi nãy Doanh thần nhìn thấy cái gì thế nhỉ, tôi thật sự nhìn thấy dòng chữ “không còn gì luyến tiếc” trên gương mặt của cô ấy???] [Không biết nữa, đó là góc mà máy quay không thể quay được.] Không chỉ cư dân mạng theo dõi buổi truyền hình trực tiếp ngơ ngác khó hiểu mà những cư dân có mặt tại hiện trường cũng không nhìn thấy gì.
Lần này Hi Lạc thật sự không thể đứng dậy nổi nữa.
Cô ta cũng đã uống hết số thuốc trị thương đang mang theo, không còn cách nào để phục hồi vết thương.
Ngay khi Hi Lạc cố gắng đưa tay lên, tiếng “răng rắc” vang lên, một bàn chân đã giẫm xuống cổ tay cô ta.
Xương cốt nứt vỡ ra theo tiếng rắc.
Hi Lạc đau đớn hét lên: “Á!!!” Nhưng vẫn chưa dừng lại tại đó.
Bàn chân kia lại dời đi, sau đó giẫm xuống tay trái của cô ta.
Cả hai tay đều gãy.
Cả hai chân đều què.
Hiện trường lại càng yên ắng hơn.
Giang Nhiên không nhịn được mà quấn quần áo của mình lại chặt hơn, run rẩy không thôi.
“Tôi nói cậu đấy, cậu đi theo lão đại của tôi cũng không phải thời gian ngắn, đúng không?” Xander bày ra dáng vẻ của một người sành sỏi: “Tại sao vẫn còn sợ hãi như vậy hả?
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy lúc cô ấy thật sự tàn nhẫn à?” Giang Trừng sụp đố: “Thế này vẫn chưa được tính là thật sự tàn nhẫn hả?” “Chưa được tính” Xander nhún vai và mỉm cười: “Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn nhìn thấy lúc cô ấy thật sự tàn nhẫn đâu.” Trên võ đài, lớp chắn bảo vệ đã xuất hiện vết nứt.
“Đã học được chưa?” Doanh Tử Khâm rũ mi xuống, mỉm cười khẽ: “Đây mới là phế tay phế chân thực thụ, cuộc làm ăn này cô có hài lòng không?” Hi Lạc khó khăn ngẩng đầu lên, máu tươi men theo khóe miệng chảy xuống: “Doanh Tử Khâm, mày, mày..." Cô ta còn chưa kịp nói dứt lời, vị tanh tưởi và ngòn ngọt đã trào lên trong cổ họng, “phụt” một tiếng, cô ta lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.
Cơn đau dữ dội khiến Hi Lạc trực tiếp ngất xỉu.
Cảnh tượng này cũng được truyền đến phòng phát sóng trực tiếp một cách rõ nét thông qua máy quay.
Bên trong viện Hiền giả, Leroy đột nhiên híp mắt lại, sát khí lập tức tỏa ra khắp bốn bề.
Không phải vì chuyện Hi Lạc bị đánh què, mà là vì những chiêu trước đó của Doanh Tử Khâm khiến cô ta nhớ lại đêm hôm đó.
Tuy nhiên gương mặt lại hoàn toàn không khớp nhau.
Đó là một cổ võ giả có tu vi rất cao, tuổi tác ắt hẳn cũng rất lớn.
Leroy chậm rãi thở ra một hơi, cô ta đa nghĩ quá rồi.
“Trận thi đấu kết thúc, đã đến lúc rồi” Leroy cầm lấy quyền trượng, đứng lên: “Đi tới gia tộc Lineger thôi.” “Cô ta đã như thế này rồi, cô vẫn định chọn cô ta ư?” Tòa Tháp liếc nhìn tình cảnh thê thảm của Hi Lạc một cái rồi mỉm cười: “Cô không sợ gây ra phẫn nộ cho dư luận à?
Cô phải nhìn cho rõ ràng vào, tỉ lệ ủng hộ của vị Đại tiểu thư này trên mạng W cao tới mức nào.” “Đối với chúng ta, đánh mất lòng dân không phải là chuyện tốt đâu” Khi Hi Lạc bị Doanh Tử Khâm hạ gục lần đầu tiên, tỷ lệ ủng hộ của Hi Lạc trực tiếp giảm xuống còn 1%.
Vẫn còn lại được 1%, đó là bởi vì các quản sự của viện Hiền giả và thuộc hạ của Hi Lạc đã cố tình đăng ký tài khoản của mạng W và bình chọn cho cô ta.
Ngoài ra, các vụ cá cược trên mạng W cũng bị lỗ nặng.
Tiền cược đã được đặt ra trước cuộc lựa chọn đại gia trưởng, hoàn toàn không có cách nào thay đổi, tỷ lệ cược thấp nhất của Doanh Tử Khâm cũng là 40.4.
Tức là, đặt cược 1000 có thể thắng được 40400.
Bởi vì Hi Lạc có xuất thân từ viện Hiền giả, cho nên hầu hết cư dân đều đặt cược vào Hi Lạc.
Trước đây ngưỡng mộ bao nhiêu thì bây giờ lại căm hận bấy nhiêu.
[Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi, nếu biết trước Hi Lạc vô dụng thế này, tôi thà vứt tiền của mình đi còn hơn là cược cho cô ta.] [He he he, tôi đã cược cho Đại tiểu thư, chỉ đặt cược có mười nghìn thôi nhưng cũng kiếm bộn rồi.] [Các người đần độn hết rồi hả, phải cược theo phòng đấu giá Laurent chứ, bọn họ yêu tiền, chẳng lẽ lại để tiền của bọn họ đi đời nhà ma sao?] [Cảm ơn nhé, theo chân ngài Xander kiếm được mục tiêu nhỏ là một trăm triệu.] Tòa Tháp lướt xem những bình luận trong khu cá cược rồi tặc lưỡi một tiếng: “Leroy này, tôi không thể không nói là vị Đại tiểu thư này lợi hại thật đấy, cô ấy có một sức hút khiến cho người khác phải tin phục bản thân.” “Nếu không nhờ việc cô ấy không phải là một hiền giả, Leroy, địa vị của cô sẽ không giữ được đâu.” Ngay cả các hiền giả cũng cần phải tích lũy theo thời gian để đạt được lòng đểm,nimnpdirtarzniroiDbenih1f6:i4fần [ki e8(fSiBmn dirgcdindiôrmiie4sb dễ như trở bàn tay.
“Đương nhiên tôi biết chuyện này có ảnh hưởng đến lòng dân, nhưng tôi đã dự tính tới kết cục xấu nhất từ lâu rồi” Leroy lạnh lùng đáp lời: “Nâng đỡ một gia tộc mới quá phiền phức, đại gia trưởng của gia tộc Lineger chỉ có thể là Hi Lạc.” Cô ta cần thông qua Hi Lạc để nắm quyền kiểm soát toàn bộ gia tộc Lineger.
“Được rồi, được rồi” Tòa Tháp vuốt tay áo: “Vậy tôi đi cùng cô một chuyến, tôi nhất định sẽ bình chọn cho học sinh của tôi, mặc dù cô ta khá vô dụng.” Leroy xoay người, rời khỏi đại sảnh: “Gọi Ma Thuật Sư và Nữ Tư Tế tới đó luôn đi” Phía bên này, trong buổi tuyển chọn của gia tộc Lineger.
Khi trọng tài xác nhận rằng Hi Lạc không thể đứng dậy được nữa, tất cả các cư dân có mặt tại hiện trường đều đứng dậy và bắt đầu hoan hô.
“Doanh thần!” “Đại tiểu thư!” Tỷ số cuối cùng...
4:0!
“Đại phu nhân, Đại tiểu thư lợi hại quá” Quản gia ra sức vỗ tay: “Nếu như sau này cùng với cô gia sinh ra một tiểu thư nhỏ hoặc một thiếu gia nhỏ thì chắc chắn sẽ lại là một quái vật khác nữa.” Tố Vấn: “..
Ông đừng nói chuyện với tôi nữa.” Đúng lúc toàn thể cư dân đang mừng rỡ như điên thì đột nhiên một tiếng quát vang lên.
Nó không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Âm thanh khiến lỗ tai ù đi, áp lực lan tràn.
“Im lặng!” Hiền giả Nữ Hoàng, tới rồi!