Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 781 DOANH TỬ KHÂM: LEROY, CÔ NGHĨ CÔ LÀ AI?
li lền giả đã ra đời mấy chục thế kỷ, có lẽ thời gian còn dài hơn.
Ngoại trừ những hiền giả kiểu hỗ trợ như Ẩn Giả không thích hợp ngăn cản tai họa thì những hiền giả khác, ví dụ như Mặt Trăng hay Mặt Trời đều từng chết mấy lần, hoặc ít hoặc nhiều.
Nhưng duy nhất chỉ có hiền giả Tòa Tháp là chưa từng chết một lần nào.
Cùng lắm chỉ bị thương nặng.
Bởi vì y có thể khống chế tai họa.
Đương nhiên, cũng chỉ trong một mức độ nhất định.
Tai họa mà Tòa Tháp tạo ra không thể nào so sánh được với tai họa từ tự nhiên.
Nếu gặp phải tai họa như từ trường cực Nam cực Bắc đảo lộn hay hành tỉnh nhỏ đâm vào Trái đất thì kể cả có là hiền giả Tòa Tháp cũng sẽ chết.
Nhưng dù vậy, đối phó với những hiền giả hệ hỗ trợ khác hay người phàm thì y có thể làm được rất dễ dàng.
Một cơn động đất tiện tay tạo ra cũng có thể phá hủy một thành phố chỉ trong nháy mắt.
Đây còn là lần đầu tiên hiền giả Tòa Tháp tự tay tạo ra tai họa.
Lối vào thành Thế Giới là một vùng biển không người, là địa điểm tuyệt vời để sóng thần và gió lốc trên biển hoành hành.
Thành phố và thị trấn gần nhất cũng cách nơi này hàng cây số mét, không hề thu hút sự chú ý của người khác.
Hiển nhiên, hiền giả Tòa Tháp muốn khiến toàn bộ mấy chục chiếc máy bay ở lại đây.
“Anthony, ổn định tất cả máy bay.” Phó Quân Thâm giơ tay lên, che hai tai, bình thản nói: “Ngay cả cấp độ gió này mà cũng không chống đỡ được, về tôi sẽ cách dicgân” Trong buồng lái, Anthony nghe thấy câu này không khỏi giật mình.
Anh ta lập tức ngồi ngay ngắn người lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Vâng, thưa trưởng quan.” IBI quanh năm bảo vệ hòa bình thế giới nên đương nhiên máy bay chiến đấu đều là chế tạo đặc biệt, có thể ứng phó với các loại tai họa.
Cộng thêm kỹ thuật của Đại học Norton nên những máy bay chiến đấu này có thể chống đỡ với gió lớn cấp 17.
Quả thực hiền giả Tòa Tháp có thể tạo ra bão và sóng thần nhưng bão và sóng thần y tạo ra không thể nào mạnh bằng thiên tai thực thụ.
Phó Quân Thâm giơ tay lên, ôm lấy eo Doanh Tử Khâm rồi lao thẳng xuống bên dưới.
Hai người đều đã dịch dung.
Trong cơn cuồng phong, nội kình trong cơ thể Phó Quân Thâm bùng phát, thoáng chốc cuốn lên.
“Uỳnh!” Nội kình mạnh mẽ trong cơ thể anh hình thành một tấm bình phong che chở, ngăn không cho cuồng phong xâm nhập.
Bên này, Doanh Tử Khâm cũng dùng nội kình của mình để trấn áp sóng biển đang cuộn trào.
Hai người phối hợp ăn ý, mở ra một con đường ổn định cho máy bay.
Ngoài ngoại lệ là Giang Nhiên, tông sư cổ võ mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi cũng không sao, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhị trưởng lão nhìn đến đờ cả người.
Vốn dĩ ông ấy chỉ từng thấy lão tổ tông của ba nhà Lâm Tạ Nguyệt có năng lực như vậy, nhưng cũng phải có tu vi cổ võ ba trăm năm trở lên.
Kết quả giờ mới ba tháng không gặp, lại thấy tu vi của hai kẻ biến thái này đã tăng lên đến mức độ này?!
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, híp mắt nói: “Hắn ta ở góc Tây Nam, hướng bảy giờ” Phó Quân Thâm nhìn theo hướng cô nói nhưng chỉ thấy một màn đêm đen kịt.
Nhưng Doanh Tử Khâm đã nói ở đó thì sẽ ở đó.
“Không dễ tiếp cận” Phó Quân Thâm lấy ra một khẩu súng laser, nhắm thẳng về hướng Doanh Tử Khâm chỉ.
Doanh Tử Khâm lại lên tiếng một lần nữa: “Cách chiếc máy bay đầu tiên 384,34 mét.” Uy lực, độ chính xác của Thần toán cũng cực kỳ khủng khiếp.
Phó Quân Thâm trực tiếp bóp cò.
“Pằng!” Một tia laser lập tức bắn ra, tiếng nổ inh tai vang lên giữa không trung.
Tia laser chiếu thẳng vào người đàn ông tóc đen mặc áo choàng hiền giả.
Mặc dù vết thương nhanh chóng liền lại nhưng sắc mặt hiền giả Tòa Tháp vẫn thay đổi.
Ai có thể nhắm chuẩn mục tiêu trong cơn cuồng phong bão táp như thế này?
Dường như y nghĩ tới điều gì, buột miệng thốt lên: “Chẳng lẽ là...
Bánh Xe Số Mệnh đã chết, chẳng lẽ là người bạn cũ Thần Toán kia của Hugh?
Tòa Tháp cảnh giác, lập tức đổi phương hướng.
Thoắt cái y đã đi xa khoảng mấy trăm mét.
Nhưng Doanh Tử Khâm chỉ nhìn một cái đã chậm rãi cất lời: “Trưởng quan, góc Đông Nam, hướng năm giờ, cách anh 798,34 mét.” Vẻ mặt Phó Quân Thâm rất thản nhiên, anh phát động tấn công một lần nữa.
“Đằng!” Lại một phát súng trúng mục tiêu.
Vẻ mặt Tòa Tháp trở nên dữ tợn: “Chết tiệt.” 'Vết thương của hiền giả đều lành lại rất nhanh, chỉ vài giây đã khỏi hoàn toàn.
Mặc dù súng laser không đả thương được y nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng với y.
Đối phương là ai?
Y cười khẩy một tiếng, gia tăng uy lực của gió bão.
Cùng lúc đó, tiếng sấm cũng rền vang.
“Đùng đoàng..." Một tia sét đánh thẳng xuống một chiếc máy bay chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt Anthony thay đổi, định ấn nút dự phòng.
Nhưng đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện phía trên máy bay, dùng tay không hứng trọn lấy tia sét này.
“Uỳnh!” Hiền giả thứ hai mươi trong số hai mươi hai hiền giả, hiền giả Mặt Trời.
Năng lực đặc thù là bảo vệ!
Dụ Tuyết Thanh buông tay xuống, khẽ cười một tiếng: “Đừng lo lắng, chúng tôi tới kịp rồi.” “A Doanh, chuyện còn lại cứ giao cho tôi và Tuyết Thanh.” Sắc mặt Tần Linh Du lạnh như băng: “Hiền giả, đương nhiên phải để hiền giả đối phó.” Nói đoạn, cô ấy chăm chú nhìn Phó Quân Thâm một cái, khẽ lắc đầu.
Dụ Tuyết Thanh đã nói cho cô ấy biết chuyện của Phó Quân Thâm.
Cô ấy không biết nguyên nhân Thánh chiến năm đó.
Nhưng kiếp này, Phó Quân Thâm là bạn của Dụ Tuyết Thanh.
Bọn họ chỉ đứng về phía bạn bè.
Dụ Tuyết Thanh cúi đầu, dùng khẩu ngữ nói một câu: “Cẩn thận bị phát hiện.” Nếu không đến lúc đó, không chỉ có một mình hiền giả Tòa Tháp ra tay đâu.
Tòa Tháp không hề nhìn thấy mấy người trao đổi.
Nhưng y biết là ai đã ngăn cản đòn tấn công của y: “Mặt Trời!” Mặc dù hiền giả Mặt Trời không phải là hiền giả chiến đấu nhưng khả năng phòng ngự của anh ta quá mạnh mẽ.
Hơn nữa có hiền giả Mặt Trăng giúp sức thì đến cả y cũng không thể nào địch nổi.
Tòa Tháp cười lạnh một tiếng, thu lại quyền kiểm soát tai họa, xoay người bỏ đi.
Y muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được.
Món nợ này cứ để tính sau.
“Soạt...” Ánh trăng xuyên thủng mây đen, mưa gió tan đi, tất cả quay về vẻ yên bình vốn có.
Anthony lau mồ hôi trên trán, chậm rãi hít thở, cơ thể vẫn đang run bần bật.
Giờ phút này, anh ta mới ý thức được trên thế giới vẫn còn sự tồn tại của những sức mạnh vĩ đại như thế này.
Còn mạnh hơn cả cổ võ giả.
Thật sự giống như thần thánh.
Không có sự ngăn cản của hiền giả Tòa Tháp, mấy chục chiếc máy bay vượt qua cửa thành tiến vào thành Thế Giới, sau đó vững vàng dừng lại.
“Aaaa, sao thế, động đất à, hay là hỏa hoạn?” Giang Nhiên đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn cảnh tượng đổ nát bên ngoài, vô cùng hoang mang: “Chúng ta đã tới thành Thế Giới rồi à?” Nơi này không giống với vùng đất có công nghệ cao và nền văn minh phát triển mà cậu ta đã hình dung.
Xấu quá đi.
Lăng Miên Hề đập cho cậu ta một phát: “Chẳng biết ngày nào mày ngủ đến chết.
đâu ema.” Đêm hôm qua, bất kể máy bay có bay chúc xuống hay vọt lên không trung, Giang Nhiên cũng không tỉnh lại.
Kết quả máy bay vừa đáp xuống đất, cậu ta đã tự động tỉnh.
Thể chất kiểu gì không biết?
Sức tàn phá của hiền giả Tòa Tháp quá mạnh mẽ, ngay cả bên trong thành Thế Giới cũng bị ảnh hưởng.
Khu vực này đều đã sụp đổ.
“Chị...” Giang Nhiên tức gần chết, nhưng lại sợ Lăng Miên Hề nên chỉ có thể quay đầu, mách tội với Nhiếp Diệc: “Nhiếp công tử, anh có thể quản chị ấy một chút không?” “Anh nhìn chị ấy đi, chị ấy bạo lực thế này thì ngày tháng sau này anh biết sống thế nào?” Cậu ta thật sự không thể hiểu nổi, tại sao chị họ của cậu ta cũng có người yêu được nhỉ?
Nhiếp Diệc cất giọng trầm ấm: “Không sao, anh thích, anh cam tâm tình nguyện.” Lăng Miên Hề liếc nhìn Giang Nhiên một cái: “Chẳng biết ai đến bây giờ vẫn.
chưa có bạn gái đâu.” Giang Nhiên: “...” Tại sao người chịu tổn thương luôn là cậu ta?
Bên ngoài máy bay.
“Chạy rồi” Tần Linh Du cau mày: “Leroy không ra lệnh được cho Tòa Tháp, hắn ta cũng không bao giờ bán mạng cho Leroy, chỉ làm ra vẻ chút thôi.” Dụ Tuyết Thanh nghiêng đầu: “Leroy sẽ không bỏ qua, cô ta sẽ không để Devil và ba vị hiền giả khác phát động Thánh chiến lần hai đâu.” “Phong hiệu là Nữ Hoằng, cô ta cũng nghĩ mình là Nữ hoàng thật.” Tân Linh Du giễu cợt: “Chỉ ở viện Hiền giả phát hiệu lệnh, sao không đích thân tới?” “Giáo Hoàng cũng coi mình là Giáo hoàng rồi.” Dụ Tuyết Thanh cười một tiếng: “Không biết nếu Hoàng Đế trở lại, có phải Hoàng Đế cũng nghĩ như vậy không.” Niổïđbzm,enihtalisiidReusiiindieirniit (Đưển Trtểnndficmibfnilfl, “A Doanh, tôi biết cô có năng lực mạnh hơn hiền giả.” Vẻ mặt Tần Linh Du rất nghiêm túc: “Chỉ là vẫn chưa khôi phục, cô đã bảo vệ tôi rất nhiều lần, tôi cũng muốn bảo vệ cô.” “Ừ” Doanh Tử Khâm day trán, trong đầu có vô số hình ảnh vỡ vụn không ngừng hiện lên: “Cô giúp tôi chuyển lời cho cô ta.” “Leroy Victoria?” Tân Linh Du gật đầu: “Nói gì cơ?
Chắc chắn tôi sẽ chuyển lời cho cô ta.” Gương mặt cô gái rất lạnh lùng, cô cất giọng hờ hững: “Cô nghĩ, cô là ai?” “Chậc, chắc cô ta phải tức chết mất, cô ta không cho phép người khác khiêu khích quyền uy của cô ta đâu.” Tần Linh Du bật cười, nhún vai: “Tôi và Tuyết Thanh đưa mọi người về trước.
Bọn họ không động được đến hai người nhưng những người này vẫn rất nguy hiểm.” Doanh Tử Khâm ừ một tiếng rồi quay đầu.
Vóc dáng người đàn ông rắn rỏi, dong dỏng cao.
Ánh trăng chiếu lên người anh, phủ thêm một lớp màu vàng nhàn nhạt càng làm tôn lên gương mặt tuấn tú, khiến người khác không thể dời mắt của anh.
Anh đứng cong một chân, thân hình vô cùng hoàn mỹ.
Có hình ảnh vỡ vụn lại điên cuồng hiện lên một lần nữa, chỉ có điều nó rất mơ ñồ,ñi@mnniônnaiBi.
Doanh Tử Khâm khẽ lẩm bẩm: “Sao Mai Rực Rỡ...” Sao Mai Rực Rỡ, đứa con của quang vinh...
Phó Quân Thâm vừa nói chuyện với Dụ Tuyết Thanh xong, quay ra thì thấy cô gái đang nhìn mình đến thất thần, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Anh lại gần, cúi người véo má cô một cái: “Sao thế?
Kinh hãi đến đơ người luôn rồi à?” “Thì tự nhiên...” Doanh Tử Khâm dừng một chút, nhíu mày: “Cảm thấy gương mặt anh rất đẹp trai, cảnh đẹp ý vui, ngắm là đủ rồi” “Vừa đánh nhau xong đã trêu ghẹo anh luôn được?
Học thói xấu ở đâu ra thế?” Phó Quân Thâm nhướng mày, cong môi nói: “Chỉ để anh ôm là không xong đâu, em không thể chỉ châm lửa mà không dập lửa được.” “Anh muốn làm gì cũng được, nhưng em đề nghị anh..” Doanh Tử Khâm dựa vào người anh, nói không nhanh không chậm: “Đừng giở trò lưu manh trước mặt con trai.” Nghe được câu này, nét mặt Phó Quân Thâm hơi khựng lại, anh nghiêng đầu.
Cặp mắt đào hoa đẹp đẽ của anh hờ hững lướt qua nhưng mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Giang Nhiên: “...” Cậu ta chỉ là một con chó độc thân len lén đi ngang qua thôi, chẳng có ác ý gì hết.
Giết chó rồi!
= Viện Hiền giả.
Tòa Tháp trở lại tầng cao nhất, khoanh tay trước ngực: “Leroy, sau này có việc gì cô tự làm đi, tôi không làm nữa đâu.” Dáng vẻ y trông khá chật vật, quần áo đều bị tia laser xé rách.
Leroy quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, hoàn toàn không thể tin nổi: “Tòa Tháp, cậu mà cũng thất bại ư?” Sức chiến đấu của hiền giả Tòa Tháp gần như có thể so sánh với Chiến Xa.
Cũng vì Norton mặc kệ bàng quan nên Leroy mới mời Tòa Tháp ra.
Cho dù hiền giả Người Tình đã khôi phục sức mạnh và ký ức thì cũng không thể nào đối chọi cứng rắn với Tòa Tháp.
“Tôi?” Tòa Tháp nhìn từ trên cao xuống: “Có phải cô mong đợi quá nhiều ở tôi nên đã quên mất tôi không phải là hiền giả mạnh nhất không?” Bàn tay Leroy bỗng nhiên siết chặt.
Vốn dĩ hiền giả có năng lực đặc biệt là vì phải ứng phó với các loại tai họa lớn nhỏ.
Sắp tới xảy ra một trận đại nạn, tất cả hiền giả đều sẽ được gọi về.
Chỉ trừ những người đã hoàn toàn chết đi.
Đúng là hiền giả Tòa Tháp không phải là người mạnh nhất.
Tòa Tháp chậm rãi phủi áo choàng hiền giả, giọng điệu không rõ là mỉa mai hay tức giận: “Vả lại, làm sao mà tôi so được với vợ chồng đồng lòng.” Leroy quay phắt lại.
Bên ngoài điện, hai bóng người đang đứng song song với nhau.
Nét mặt Leroy lập tức sa sầm: “Mặt Trăng, Mặt Trời.” Quả nhiên, lúc nào cũng sẽ có người làm hỏng việc.
“Leroy, cô cảnh cáo tôi, tôi cũng cảnh cáo cô.” Tần Linh Du mỉm cười: “Tôi và Mặt Trời không cho phép cô làm tổn thương người vô tội để giết chết Người Tình” Đừng nói là trên máy bay có Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm, cho dù là những người không quen biết, bọn họ cũng không thể ngồi yên mặc kệ.
Họ là hiền giả, họ có trách nhiệm bảo vệ công dân thế giới.
Vậy mà Leroy lại đảo lộn hết cả, chủ động ra tay với dân chúng bình thường.
Tần Linh Du nhìn thẳng vào cô ta: “Có phải cô ở thành Thế Giới lâu rồi nên cho rằng mình có thể ra lệnh cho tất cả mọi người không?” Leroy nắm chặt quyền trượng, lạnh giọng: “Vì vậy các người định trơ mắt nhìn Thánh chiến bùng nổ một lần nữa ư?
Đến lúc đó, không chỉ người vào thành bị liên lụy mà cả thế giới cũng sẽ gặp tai họa đấy!” “Chẳng ai biết nội tình chuyện Thánh chiến” Dụ Tuyết Thanh cất giọng lạnh nhạt: “Leroy, cô không cần phải lo lắng như vậy đâu.” Leroy lạnh mặt không nói gì.
Tần Linh Du bỗng nhiên bật cười: “Đúng rồi, có một cô gái rất xinh đẹp, rất giỏi giang nhờ tôi chuyển lời đến cô.” Leroy thay đổi sắc mặt: “Ai?” Trong đầu cô ta bắt đầu điểm lại tất cả những hiền giả là nữ.
Hiền giả Ngôi Sao?
Không có lá gan này.
Hiền giả Người Tình?
Càng không có khả năng.
Vậy rốt cuộc là ai?
Ai dám khiêu khích cô ta?!
“Là ai không quan trọng, quan trọng là..” Tân Linh Du cất tiếng, thuật lại nguyên vẹn lời Doanh Tử Khâm, không thiếu một chữ nào: “Leroy, cô nghĩ cô là ai?”