Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 773 BÙNG NỔ!
BEAU ĐÃ HOÀN TOÀN THẤT BẠI ới trình độ khoa học kỹ thuật của thành Thế Giới, hoàn toàn không có chuyện tài khoản của mạng W bị đánh cắp.
Bšp [tật j8 Gần [Hùsôm œxp Gấp, một [tfi pitfi [tiện li (imồmm, cềm phi nhận dạng khuôn mặt, mẫu đồng tử, vân tay, v.v...
cùng lúc.
Doanh Tử Khâm đã giấu dòng chữ “tài khoản sáng lập” đi và cài đặt nó như một tài khoản cấp A.
Mọi người đều có thể nhìn thấy cấp độ tài khoản đã được đặt lại.
Đây là lý do tại sao nhiều người đoán rằng SY là giáo sư hướng dẫn cao cấp ở viện Công trình.
Khi dung nhan hoàn mỹ của cô gái được chiếu lên màn hình, khung bình luận trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Những cư dân mạng vừa mới đến rõ ràng đã bị sốc rất mạnh và vẫn chưa hồi phục lại tỉnh thần.
Sau 30 giây im lặng, dấu chấm than đầu tiên cuối cùng cũng nhẹ nhàng trôi qua màn hình.
[U là trời?!!] [Trái tim tôi gần như nổ tung, thử hỏi có ai còn bình tĩnh nổi khi nhìn cận cảnh khuôn mặt của Đại tiểu thư hay không?] [Ha ha ha ha ha, cầu được ước thấy, lộ diện quả nhiên vả mặt rồi, không biết là người nào bị vả mặt thôi.] [Lúc sáng, cậu chủ Thiếu Ảnh cũng đã nói SY chính là Đại tiểu thư rồi.
Các người lại nhất quyết không tin, gia tộc Lineger có cần phải tung tin đồn thất thiệt như vậy không?] [Tức là, người ta sử dụng phát minh của mình là chuyện đương nhiên, có cần đến mấy loại ghen ăn tức ở như các người phản đối hay không?] [Doanh thần của tôi chính là SY, viện nghiên cứu cũng đã có thông báo rồi!
Mau đi xem kìa!] Công trình rõ ràng đã nhận thức được tình trạng hỗn loạn trên mạng W, vì vậy họ đã đăng kết quả đánh giá tháng 9 trên trang web chính thức.
Tháng này chỉ có một mình Doanh Tử Khâm được thăng cấp làm nghiên cứu viên cấp S.
Cấp A có hai người, cấp B mười hai người.
Bên dưới phần công bố kết quả, hội đồng giám khảo còn đặc biệt đính kèm một dòng chữ.
[Hội đồng giám khảo hoàn toàn công chính, không có bất kỳ hành vi gian lận nào.
Yêu cầu trong tương lai những người tố cáo phải kiểm chứng trước khi tố cáo.] Lần này, những cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra điểm mù của họ.
[Người tố cáo với hội đồng giám khảo không phải chỉ có thể là người của viện Công trình sao?] [Ai là người tố cáo đây?] [Còn có thể là ai, nhất định là cái cô Beau kia, Đại tiểu thư thăng chức nghiên cứu viên cấp S, có uy hiếp lớn nhất với ai thì không cần phải nói rồi nhỉ?] Doanh Tử Khâm đang dựa vào ghế và định tắt chương trình phát sóng trực tiếp thì tiếng bước chân vang lên và dừng lại sau lưng cô.
Mùi phỉ thúy trầm hương thoang thoảng.
Phó Quân Thâm nhìn thấy màn hình: “Lại đang phát sóng trực tiếp à?
Không cho phép người khác nhìn.” Bởi anh đang đứng nên máy quay chỉ quay được tới ngang ngực của anh.
Chiếc áo sơ mi lụa đen không che được dáng người hoàn hảo của anh, có thể thấy rõ vòng eo thon khỏe khoắn và cánh tay săn chắc của anh.
Giọng nói còn rất êm tai.
Cô chưa bao giờ có thể cưỡng lại việc anh dỗ dành cô bằng giọng điệu quyến rũ nhẹ nhàng này.
Doanh Tử Khâm xoa xoa lỗ tai: “Ừm, đã chứng minh xong rồi, anh có thể tắt đi.” “Ngoan” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, hơi cúi xuống, vẫn không để lộ ra khuôn mặt.
Đồng thời, anh liếc qua khung bình luận.
Sự xuất hiện của người đàn ông rõ ràng đã gây ra một cú sốc nữa.
[U là trời!
Doanh Thần là hoa có chủ rồi!] [Là ai?!
Mối thù cướp vợ không đội trời chung!] [Các anh em, Doanh thần là chồng tôi, hãy rút kiếm ra.] Phó Quân Thâm tỏ vẻ lười biếng, trực tiếp ấn nút tắt máy.
Lại còn gọi là chồng nữa, muốn xem cũng đừng hòng xem.
Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp bị tất, Phó Quân Thâm nghiêng đầu, dáng vẻ lười nhác: “Vợ chưa cưới à, anh ghen rồi này.” “Ừm” Doanh Tử Khâm đứng lên, cũng dỗ dành anh: “Cho anh ôm một cái đấy.” Lần da của cô gái vô cùng ấm áp, vòng eo của cô cũng mềm mại đến khó tin, mềm mại như kẹo bông gòn.
Phó Quân Thâm cụp mi, cười nhẹ.
Sau bao nhiêu năm, anh vẫn có thể ôm cô như thế này.
Vài phút sau, giọng nói của Tố Vấn từ bên ngoài truyền đến: “Yểu Yếu.
Cơm đã đã chuẩn bị xong, mau xuống đi, hôm nay là bữa tiệc gia đình, ăn nhiều một chút” Ở phòng ăn tầng một.
Ngoại trừ Tố Vấn, trên bàn ăn còn có Vọng Nguyệt và Thiếu Ảnh.
Các thành viên còn lại trong gia tốc đều biết ý không xuống ăn.
Quản gia và một số người máy mô phỏng đứng sang bên cạnh.
Thiếu Ảnh rất quan tâm hỏi han: “Chị họ, chuyện đã giải quyết xong chưa?” “Giải quyết xong rồi." Doanh Tử Khâm gật đầu cười: “Cám ơn em đã giúp đỡ.” Thiếu Ảnh lắc đầu: “Cũng không giúp đỡ được gì nhiều.” “Em trai” Phó Quân Thâm nhướng mắt lấy ra một cái hộp: “Biết em thích máy móc, cho nên anh mua cho em một thiết bị nhỏ.” Thiếu Ảnh liếc nhìn, lập tức nhận ra.
Đây là một vật đấu giá được bán ở phòng đấu giá Laurent mấy ngày hôm trước.
Giá khởi điểm lên tới 300 triệu, cuối cùng nó đã được một người bí ẩn mua lại với giá 870 triệu.
Dù là gia tộc Lineger hay gia tộc họ Ngọc, cũng sẽ không để thành viên chỉ chính lãng phí tiền bạc một cách tùy tiện, số tiền hàng tháng của bọn họ là cố định.
Nếu như cần thêm nhiều tiền hơn nữa, chỉ có thể dựa vào khả năng kiếm tiền của bản thân.
Thiếu Ảnh cũng có tiền tiết kiệm của riêng mình, nhưng sau bao nhiêu năm chỉ mới có tám chữ số.
Dù đã rời khỏi gia tộc họ Ngọc, nhưng cậu ta cũng phải khâm phục người anh cả của mình, anh thật sự là một thiên tài.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng vẫn có thể đứng trên đỉnh cao.
Không có ai làm được tốt hơn anh rồi.
Thiếu Ảnh liếc nhìn cô gái, rồi mới nhận quà: “Cám ơn anh cả.” “Đừng gọi là anh cả, phải gọi là anh rể” Phó Quân Thâm mở to mắt nói.
Thiếu Ảnh: “..” Anh thậm chí còn không muốn được gọi là anh cả nữa.
Doanh Tử Khâm ôm lấy đầu, như có điều suy nghĩ: “Trưởng quan à, có phải anh rất thích chọc ghẹo mấy đứa em trai của em hay không.” Cô biết rõ Phó Quân Thâm đã mua tổng cộng hai chiếc, chiếc còn lại là để mang về cho Ôn Thính Lan.
“Chọc ghẹo?” Phó Quân Thâm dừng một chút, miễn cưỡng nói: “Từ này không chính xác, anh chỉ chọc ghẹo một mình em thôi, còn với bọn họ chỉ là đùa vui thôi, cô nhóc à.” “Ồ, lần đầu chúng ta gặp nhau anh cũng trêu đùa em.” Doanh Tử Khâm cầm lấy chiếc đũa: “Em xem tôi không quyền không thế...” Phó Quân Thâm bại trận, chịu phục hoàn toàn: “Anh thua rồi.” Quản gia cũng ngày càng thấy ưng mắt Phó Quân Thâm.
Người mà Đại tiểu thư yêu thích, nhất định là người tốt nhất.
Quản gia đã hoàn toàn rơi vào trạng thái fan cuồng.
Ông vui vẻ bưng hai chén trà tới: “Cô gia*, mời." * Cách gọi con rể ở nhà ngoại, ý nhận Phó Quân Thâm là rể của gia tộc.
Phó Quân Thâm nhếch môi: “Gọi rất hay.
Thiếu Ảnh: “..” Cả nhà bọn họ đều bị người đàn ông này mê hoặc rồi.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng.
Thiếu Ảnh và Vọng Nguyệt đi ra ngoài, trên bàn cơm chỉ còn lại gia đình ba người họ.
“Mẹ, con quyết định ra ngoài thành một chuyến." Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Bây giờ không có bằng chứng khẳng định bố đã mất, vậy thì nhất định phải còn sống” Tố Vấn sững sờ, cả người run lên.
Mặc dù bà ấy đã tự nói với bản thân mình điều này nhiều lần, bà ấy gần như chấp nhận rằng Lộ Uyên đã mất rồi.
Bằng không, tại sao hai mươi năm qua lại không có bất kỳ dấu vết nào?
Tố Vấn nghẹn ngào: “Được, chỉ sợ con mệt mỏi quá thôi.” “Mẹ, khi con đi vắng, mẹ và cô út phải ở cùng nhau một thời gian.
Con đã sắp xếp người rồi, nếu hắn bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con.” Tố Vấn bị chọc cười: “Được rồi, mẹ biết rồi, không quấy rầy hai con nữa, mẹ đi lên trước.” Bà cúi đầu, lau nước mắt rồi lên lầu.
Doanh Tử Khâm trầm mặc nhìn ảnh chụp của Lộ Uyên, lông mi khẽ run lên.
“Đừng buồn, sẽ tìm được mà.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Tiểu đồ đệ của em trở về rồi kìa.” Ngay khi Doanh Tử Khâm quay người lại, bèn thấy Đệ Ngũ Nguyệt đang cầm một chiếc túi và rón rén bước vảo.
Mặc dù cô ấy đã bọc rất kín, nhưng vẫn không thể nào che giấu được ánh vàng lấp lánh.
Doanh Tử Khâm: “...” Cô thấy là vàng của Xander cũng sắp bị lừa hết rồi.
Đệ Ngũ Nguyệt cất vàng gọn gàng, nghiêm túc đi tới: “Sư phụ, con nhớ ông nội rồi, khi nào thì có thể rời khỏi dây?” Tuy rằng khoa học kỹ thuật và sự giàu có của thành Thế Giới đều vượt xa bảy châu lục và bốn đại dương, nhưng vĩnh viễn cũng không thể bằng nhà của mình.
“Đợi mấy hôm nữa sẽ ra ngoài.” Doanh Tử Khâm lấy ra một tấm thẻ: “Cho cô một tấm giấy thông hành vĩnh viễn, có thể ra vào lúc nào cũng được.” Hai mắt của Đệ Ngũ Nguyệt sáng lên: “Được, được.” Đợi khi cô ấy trở về, dùng vàng để hù mấy anh chị em của mình.
“Còn cái này nữa.” Doanh Tử Khâm lấy ra một cái móc chìa khóa: “Đây là bộ áo giáp mà thầy của tôi đưa cho tôi, hãy mang về cho Đệ Ngũ Xuyên dùng.” Đệ Ngũ Nguyệt nhận lấy, nét mặt phẳng phất chút buồn.
Cô ấy biết tuổi thọ của ông nội mình mỗi lúc một ngắn, không còn bao nhiêu ngày nữa.
Đây là di chứng của việc thay đổi nhân quả, không có biện pháp nào hay dùng bất cứ loại thuốc nào để kéo dài.
Cái nghề này của bọn họ xưa nay đều vắn số.
“Đại tiểu thư, đã điều tra được” Bên này, thư ký vội vàng từ phòng làm việc trên lầu hai đi xuống: “Là do tiểu thư Beau làm.” Mặc dù mạng W bảo vệ thông tin của người dùng, quản trị viên vẫn có thể xem.
tất cả thông tin từ phía sau.
Dù Beau có giở chút thủ đoạn ở viện nghiên cứu, thì cả Tố Vấn và Doanh Tử Khâm đều nể tình cô ta mang họ Lineger nên không so đo.
Cô ta có thể được đằng chân nhưng không thể lân đằng đầu.
Doanh Tử Khâm nhướng mắt: “Đăng lên đi” Thư ký gật đầu.
Anh ta chỉ phục vụ Lộ Uyên và Tố Vấn.
Dù có tranh cử chức đại gia trưởng thì vị trí này cũng không thể rơi vào tay phòng thứ hai.
Beau lại là cái thá gì?
Thư ký đoán chừng Đại tiểu thư của bọn họ có lẽ còn có thể tiếp xúc trực tiếp với hiền giả, nếu không, cô làm sao có thể trực tiếp bổ nhiệm chức quản trị viên mạng W?
Hi Lạc cũng không thể so sánh được.
Thư ký không hề nương tay, đăng hết tất cả chứng cứ.
Anh ta còn sử dụng tài khoản quản trị viên ghim một hot search lên đầu.
#Beau Lineger#