Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//17W/Á 215) TRỞ VỀ!
LEROY, CÔ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH ĐÂU ặc dù Beau ghen tị với SY, streamer công trình mới nổi.
Nhưng không thể không thừa nhận, thiết kế sáng tạo, năng lực chế tạo và kiến thức của SY vượt xa cô ta.
Để trau đồi bản thân, Beau thường xem livestream của SY mỗi ngày, hơn thế nữa còn xem phát lại mấy lần.
Chỉ có điều tốc độ tay của SY quá nhanh, dù có xem ở tố độc chậm cũng không thể biết được SY đã lắp thêm linh kiện nào.
Nhưng Beau nhớ rõ, khẩu súng laser mới được thiết kế lúc ấy giống như thế này.
Ngay cả vị trí của nút bấm cũng giống hệt nhau.
Sau buổi livestream đó, SY đã đăng mấy món vũ khí lắp khi livestream lên trang mạng W để bán đấu giá.
Beau không mua được.
Không ngờ Doanh Tử Khâm lại to gan đến mức lấy thành phẩm của người khác ra làm thành quả thí nghiệm của bản thân?
Cô nghĩ giáo sư hướng dẫn và viện trưởng sẽ không nhìn ra sao?
Beau lập tức lấy điện thoại ra, chụp ảnh bàn đựng sản phẩm thí nghiệm, đặc biệt cũng chụp cả bảng tên của Doanh Tử Khâm nữa.
Xong xuôi, cô ta vội vàng rời khỏi phòng thí nghiệm.
xax Buổi trưa.
Quán bar ở khu trung tâm.
Doanh Tử Khâm đẩy cửa đi vào, cởi mũ ra: “Tìm tôi có việc gì?” “Đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi” Hugh đi qua: “Sáng nay tôi mới biết chuyện, sau đó liền lập tức báo cho cô, Mặt Trăng trở lại rồi.” “Ừ” Doanh Tử Khâm định đi lấy rượu, nhưng nửa đường bỗng dừng lại, đổi sang lấy ly nước trái cây: “Tôi đưa cô ấy đi đấy.” Không khí đột nhiên rơi vào yên lặng.
Hugh suy sụp.
Đậu xanh.
“Bây giờ tôi nghi ngờ cô là một cục nam châm.” Hugh ôm trán, chỉ muốn hộc máu: “Cục nam châm có khả năng hút các hiền giả.” Có bao nhiêu hiền giả có thể chuyển thế chứ?
Mười ngón tay cũng có thể đếm hết được.
Kết quả là họ cứ liên tiếp xuất hiện bên cạnh Doanh Tử Khâm.
Bây giờ anh ta là người yếu nhất.
“Quả thực tôi là một viên nam châm” Doanh Tử Khâm nhìn mái tóc màu xanh lá mới nhuộm của anh ta, dừng lại giây lát rồi nói: “Cục nam châm có khả năng thu hút những kẻ bị dở hơi” Hugh: “...” Anh ta ngồi bên cạnh cô, thở dài.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước trái cây, liếc anh ta một cái: “Làm sao?” “Tôi mất ảnh của em gái rồi, tìm hồi lâu cũng không thấy” Hugh luồn ngón tay vào tóc: “Cô mau tính giúp tôi xem, tôi làm mất nó ở đâu đi.” “Anh điên à?” “Tôi nói thật đấy, mất một tấm tôi cũng đau lòng.” Doanh Tử Khâm rút bài Tarot ra, qua loa đáp một tiếng: “Được rồi.” Khuôn mặt của Hugh tràn ngập mong chờ.
Một phút sau, cô gái mở mắt ra, vô cảm nói: “Không tính ra, không phải đùa anh đâu.” “Đến cô mà cũng không tính được sao?” Hugh hơi bất ngờ: “Vậy ảnh của em gái tôi đi đâu mất rồi?
Cũng không thể tự phân hủy đâu nhỉ?” Doanh Tử Khâm cất bài đi: “Kể về em gái anh cho tôi nghe đi?” Cô cảm thấy rất có hứng thú với “người cùng nghề” chưa từng gặp mặt này.
“Chúng tôi không phải là anh em ruột” Hugh thì thào: “Chỉ là chúng tôi đã kết nghĩa anh em khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên thôi.” “Cô không biết đâu, cô bé này là một thiếu nữ ba không, khó khăn lắm tôi mới bắt được một người về làm em gái.
Ài!
Vui lắm.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Xin hỏi thiếu nữ ba không là dữ “Ơ, cô xem phim truyền hình máu chó mà không xem hoạt hình à?” Hugh lấy làm lạ, nói: “Là người không nói, không có trái tim, không có biểu cảm, căn bản là không nói năng gì, cũng không có biểu cảm gì, không thể biết được em ấy đang nghĩ gì.” Doanh Tử Khâm day trán.
Thì ra vị hiền giả thích hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc này là một tên thích ru rú ở nhà.
“Cũng không thể nói em ấy lạnh như băng, chỉ là em ấy không cảm nhận được mà thôi.” Hugh nói thêm: “Cũng hết cách, năng lực đặc thù của em ấy quá đỉnh, cho nên phải khiếm khuyết một thứ gì đó.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm: “Không có hiền giả nào trở lại sau khi hoàn toàn hy sinh ư?” “Đúng thế” Hugh im lặng một lúc: “Chàng Khờ và Tiết Chế đã qua đời bao lâu rồi?
Mấy chục thế kỷ rồi ấy chứ, gần như trở thành hiền giả chưa được bao lâu thì đã đi đời rồi.” “Ban đầu chúng tôi cũng không tin, vẫn là em gái tôi đã tính ra được.
Cuối cùng, đến cả em ấy cũng...” Hiền giả cũng chết.
Bởi vì họ không phải là thần.
Bây giờ anh ta chỉ hy vọng rằng Sức Mạnh và Chính Nghĩa vẫn chưa qua đời mà thôi.
“Nói thật thì có vài điểm tính cách của cô rất giống em gái tôi, nhưng em ấy lạnh lùng hơn” Hugh đột nhiên hưng phấn: “Cô có thể gọi tôi một tiếng anh trai không?
Lâu lắm rồi tôi không được gọi như vậy” Doanh Tử Khâm nhướn mắt, đánh giá anh ta một lượt: “Anh, gọi bố đi” Hugh:”......" Cô xem bao nhiêu bộ phim máu cún rồi?
x.* Viện Hiền giả.
Ma Thuật Sư đang điều chế loại thuốc mới trong phòng.
Trong bài Tarot, Ma Thuật Sư đại diện cho “sự sáng tạo”, đây đồng thời cũng là khả năng đặc biệt của hiền giả Ma Thuật Sư.
Trên đời này không có loại thuốc nào mà anh ta không điều chế ra được.
Ngay khi Ma Thuật Sư chuẩn bị thêm một vị thuốc luyện kim nữa, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn.
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết.
Tay Ma Thuật Sư run lên, nghiêm nghị hỏi: “Ai?!” Anh ta tức giận đi ra ngoài: “Không biết là không được quấy rầy tôi vào lúc này sao?!” “Đại nhân!” Viện trưởng viện Gen sinh vật bị ném dưới đất giống như nhìn thấy cứu tỉnh.
Ông ta vui mừng nhìn sang: “Đại nhân, cứu tôi với!” “Ông?” Ma Thuật Sư cúi đầu, lúc này mới chú ý đến viện trưởng viện Gen sinh vật: “Sao ông lại đến đây?” Viện trưởng viện Gen sinh vật nghe vậy bèn cất lời: “Tôi...” “Ma Thuật Sư, chiến sĩ biến đổi gen cấp SS do anh phái đến ư?” Tần Linh Du chậm rãi đi qua: “Muốn giết tôi như vậy, đích thân ra tay đi, anh thấy sao?” Ma Thuật Sư ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi co lại, cũng vô cùng kinh ngạc: “Mặt Trăng?!” Anh ta còn chưa kịp hỏi thì giây tiếp theo, anh ta đã bị Tân Linh Du nắm chặt cổ áo.
“Rầm” một tiếng, bị ấn xuống dưới đất.
Ma Thuật Sư nhịn không được rít lên một tiếng, thở hổn hển: “Mặt Trăng, cô muốn làm gì?” Anh ta vốn gầy yếu thêm vào nữa là suốt ngày ru rú trong nhà điều chế thuốc nên không thể chịu được cú va chạm như thế này.
Tần Linh Du không nói gì, chỉ giơ tay.
“Dừng lại!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Leroy đi vào: “Các người đang làm gì vậy?” Tần Linh Du không ngẩng đầu: “Sao?
Ma Thuật Sư muốn giết tôi, tôi không được giết anh ta à?” “Tôi không hề muốn giết cô!” Ma Thuật Sư cãi lại: “Ai biết được lần này cô chuyển thế vào cơ thể của một sản phẩm thí nghiệm chứ?” “Vì thế, nếu không phải tôi kịp thời về viện Hiền giả thì đã bị anh giết chết rồi?” Tần Linh Du tiếp tục áp sát, ấn đầu Ma Thuật Sư vào tường.
Nếu sau khi hiền giả chuyển thế mà không trở về viện Hiền giả, sống hết tuổi thọ con người, họ sẽ tiếp tục chuyển thế.
Nhưng sinh lão bệnh tử bình thường khác với bị giết.
Một khi bị giết chết, nặng thì sẽ không thể tiếp tục chuyển thế được nữa.
Ma Thuật Sư hét thẩm một tiếng: “Leroy!” “Cậu ta không ngờ đó là cô, là vấn đề của cậu ta.” Leroy nhịn xuống, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Nhưng cô cũng không sao còn gì.
Giờ là lúc nội chiến ư?” Hai mắt cô ta lạnh băng, phừng phừng khí thế: “Mặt Trăng, cô vừa trở về mà đã muốn gây chuyện thị phi h4?” Trên người cô ta có sự uy nghiêm vô thượng, tỏa ra áp lực khiến người ta không thể thở nổi.
Giữa các hiền giả cũng khắc chế lẫn nhau.
Ngoài hiền giả có sức chiến đấu cực cao ra thì Bánh Xe Số Mệnh hoàn toàn có thể khắc chế được mọi hiền giả.
Vì năng lực đặc biệt của cô ấy quá đỉnh, chỉ cần liếc một cái là có thể biết được kế hoạch tiếp theo của đối phương là gì.
Không thể đối địch được.
Tiếp đó chính là hiền giả Nữ Hoàng.
“Gây chuyện thị phi?” Tần Linh Du quay đầu: “Công trình gen bào thai là do anh ta đưa ra, cũng là các người phủ định.
Các người đã hại biết bao sinh mệnh rồi” Cô không hề nhượng bộ, cười lạnh: “Leroy, chẳng lẽ cô một mình chưởng quản viện Hiền giả nhiều năm như vậy nên cô đã quên chức trách của hiền giả là gì sao?” “Hay là tai hoạ tiếp theo ập đến, cô đi đối phó đi?” Chức trách của hiền giả là gì?
Bảo vệ thế giới này.
“Chúng ta không phải là thần, chúng ta cũng sẽ sai lầm” Mắt Leroy càng lạnh hơn: “Sai thì phải sửa.
Nếu cô chỉ là một sản phẩm thất bại, vậy thì phải bị tiêu diệt” Sắc mặt Tần Linh Du lạnh đi.
“Tôi cảnh cáo cô một lần nữa, Mặt Trăng” Leroy lạnh lùng: “Trước khi Ác Ma trở lại, tôi không cho phép giữa các hiền giả xảy ra nội chiến.
Cô cứ thử xem mộng cảnh của cô có tác dụng với tôi hay không!” Sắc mặt Tân Linh Du thay đổi.
Ma Thuật Sư thở phào một hơi, sau lưng anh ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tuy anh ta không phải hiền giả loại hình chiến đấu, năng lực đặc biệt cũng không thể đối phó với kẻ địch.
Nhưng anh ta có thể luyện chế được mọi loại thuốc trên thế giới.
Chỉ với điểm này thôi, viện Hiền giả không thể thiếu anh ta được.
Mọi người đều sẽ bảo vệ anh ta.
Leroy thu lại khí thế, tựa vào bảo tọa, lạnh nhạt nói: “Nếu trở về rồi thì làm chuyện của mình đi.
Là đại nạn sắp ập đến chỉ lối để cô trở về phải không?” “Chắc hẳn cô cũng có dự cảm rồi.
Đại nạn lần này e rằng cần tất cả chúng ta ngăn chặn.” Ngón tay Tần Linh Du chậm rãi siết chặt.
Không sai.
Đối diện với đại nạn, tất cả ân oán cá nhân đều chẳng phải chuyện gì to tát.
Cô ấy là hiền giả, cô ấy phải suy nghĩ cho Trái đất và tính mạng của những người khác.
Mà lúc này, có âm thanh vang lên từ ngoài đại điện.
“Leroy Giọng nói ấy mang ý cười nhàn nhạt nhưng xen vào đó là sự lạnh lẽo: “Cô còn tư cách để tỏ thái độ bề trên với chúng tôi ư?” Một bàn tay thon dài đặt lên vai Tần Linh Du.