Chương 758 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//170W/4%) PHÓ QUÂN THÂM: AI CŨNG DÁM MƠ TƯỞNG SAO?


nh ta tự tin vào hành động của mình đến nỗi ngay cả cậu công tử bên cạnh cũng không thể ngăn cản được.


Lúc này, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều khách mời.


Cũng có rất nhiều khách mời đã nhìn thấy Doanh Tử Khâm nhưng không ai trong số họ đủ tự tin để bắt chuyện trực tiếp.


“Đại tiểu thư, xin chào.” Lăng Vũ phong độ nhẹ nhàng, nở một nụ cười tao nhã: “Tôi là Lăng Vũ, quản trị viên của mạng W, rất hân hạnh được làm quen với cô.” Nghe thấy cái này tên, Doanh Tử Khâm dừng bước, quay đầu lại.


Lăng Vũ đã tìm hiểu vài điều về Doanh Tử Khâm trên mạng W từ trước, biết cô có tính tình lạnh lùng, khó gần, nhất là với người khác giới.


Hiện tại, anh ta chỉ là tự giới thiệu, khiến cho vị Đại tiểu thư này chú ý tới anh ta, nhất định sẽ có ý với anh ta.


Lăng Vũ thầm vui vẻ trong lòng.


Tuy nhiên, không đợi anh ta tiếp tục, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên bên tai anh ta.


Doanh Tử Khâm dửng dưng nói: “Ném ra ngoài.” Ba từ vang lên rõ rằng.


Các vị khách mời đều nhìn qua, hơi ngạc nhiên.


Trong giới danh lưu có không ít người biết Lăng Vũ, quản gia mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn làm theo lệnh của Doanh Tử Khâm.


Ông ta lập tức gọi hộ vệ đến, chỉ vào Lăng Vũ: “Đại tiểu thư có lệnh, ném người này ra ngoài, đồng thời đăng ký lên hệ thống nhận diện khuôn mặt, không cho.


phép bước vào lãnh địa của bổn gia nửa bước!” Hộ vệ bước tới, nhấc Lăng Vũ khung đang choáng váng rồi bước ra ngoài.


Lăng Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta buột miệng: “Đại tiểu thư, tôi là quản trị viên của mạng WI” Lần này, quản gia đã nghe rõ.


Hóa ra là tên quản trị viên 006 ngu ngốc đó.


Vô hiệu hóa tài khoản của gia tộc Lineger, còn mơ tưởng đến Đại tiểu thư của bọn họ.


Quản gia cười lạnh một tiếng, vung mạnh một cái tát vào mặt của Lăng Vũ: “Một quản trị viên bị bãi nhiệm, còn dám hỗn xược trước mặt của Đại tiểu thư!” Sắc mặt Lăng Vũ biến đổi: “Tại sao ông lại biết được?” Ngay khi những lời này vang lên, những người quyền quý xung quanh cũng giật mình.


“Chức vụ quản trị viên của Lăng Vũ đã bị bãi nhiệm?” “Người duy nhất có thể xóa quyền quản trị viên là hiền giả Ẩn Giả mà?


Tên nhóc này chắc hẳn đã đắc tội với hiền giả Ẩn Giả” “Chậc chậc, anh ta không có năng lực gì cả, nếu không phải kế thừa chức vị từ bố mình, anh ta có xứng đáng bước vào vòng danh lưu không?” Không ai bước lên giúp đỡ.


Đám công tử quyền quý đều là đến xem kịch vui, vốn dĩ cũng chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi.


Một tên Lăng Vũ đã mất đi chức vụ quản trị viên thì thậm chí không thể so sánh với những người thừa kế của một gia tộc nhỏ.


Lăng Vũ trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa.


Hơn nữa, những vị khách đang từ cổng trang viên đi vào cũng đều nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh ta.


Lăng Vũ chỉ cảm thấy một sự sỉ nhục chưa từng có.


Anh ta đột ngột đứng dậy, không còn mặt mũi nào, bối rối lao ra ngoài và rẽ vào một con hẻm trước mặt.


“Này anh” Có người chặn anh ta lại: “Mời anh đứng lại”.


Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai thanh niên mặc vest.


Anh ta lập tức cảnh giác: “Các người muốn làm gì?” “Đây là một viên thuốc luyện kim.” Một trong hai thanh niên kia lấy ra một viên thuốc to bằng móng tay: “Chỉ cần anh cho người khác uống thứ này, người đó sẽ nghe lời anh.


Có phải anh rất có hứng thú với vị Đại tiểu thư kia đúng không?” Ánh mắt Lăng Vũ giật giật, nhưng không thừa nhận: “Tại sao tôi phải tin các người?” Thanh niên mỉm cười: “Hiện tại anh đã đi đến bước đường cùng.


Chức vụ quản trị viên của anh đã bị bãi nhiệm, lại bị ném ra khỏi gia tộc Lineger trước mặt nhiều người như vậy.


Sau này, anh còn có thể tồn tại trong giới danh lưu được không?” “Còn nước còn tát, đạo lý này chắc hẳn là anh biết rất rõ.” Mỗi một câu nói đều chạm đúng vào nỗi đau trên người Lăng Vũ.


Lăng Vũ nghiến răng: “Các người cũng biết tôi bị cấm bước chân vào gia tộc Lineger, làm sao có thể đưa thuốc vào trong đó?” Tất nhiên anh ta muốn Doanh Tử Khâm phải nghe lời mình.


Thuốc luyện kim quả thực có tác dụng thần kỳ như vậy.


“Đây là mặt nạ và các dụng cụ để hóa trang.” Người thanh niên lại lấy ra một cái hộp khác: “Anh yên tâm, ngay cả hệ thống giám sát khuôn mặt của gia tộc Lineger cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy hình dáng ban đầu của anh.” Lăng Vũ nhận đồ, động tâm rồi: “Tôi còn phải làm gì nữa?” Thanh niên kia mỉm cười: “Anh không cần làm gì khác, chỉ cần để cho vị Đại tiểu thư kia uống được viên thuốc này.” Lăng Vũ gật đầu, thay quần áo rồi lại quay người trở về.


“Tại sao cậu không nói cho anh ta biết thực chất thuốc dùng để phá hủy hệ thần kinh?” Một người thanh niên khác cười cười: “Đương nhiên, một khi hệ thần kinh bị phá hủy, thì cũng chỉ đành để mặc cho người ta xâu xé mà thôi.” “Nói cho anh ta biết rồi thì ai sẽ là người chịu tội thay?” Tên thanh niên nọ không quá coi trọng: “Hy vọng anh ta có chút tác dụng, đừng để hỏng chuyện.” Bọn họ sở dĩ tìm tới Lăng Vũ cũng vì anh ta đang làm việc dưới trướng của một hiền giả, chắc chắn mạnh hơn người bình thường.


“Hơn nữa, lúc đầu không phải đã cho Sinai uống một viên thuốc, còn là bản nâng cấp nữa, kết quả cô ta lại mất tích rồi.” Người thanh niên khác nhíu mày: “Nhưng sau đó có người nói rằng họ nhìn thấy cô ta ở trong thành Thế Giới, cho nên chúng ta phải lấy danh nghĩa ám sát hiền giả Ma Thuật Sư để đuổi bắt cô ta.” “Thế rồi cô ta lại biến mất, cũng không biết đã đến nơi nào.” Do đó đến bây giờ bọn họ vẫn chưa thể xác định Sinai đã chết hay bị liệt hoàn toàn.


“Chắc hẳn là chết rồi” Thanh niên nọ lên tiếng: “Nếu như không chết, một chuyện lớn như cuộc tranh cử này, cô ta nhất định sẽ trở về tham dự.” “Hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, sự phát triển của viện Công trình quả thực đã chững lại rất nhiều.” Người thanh niên khác gật đầu một cái, đồng ý: “Cậu nói chí phải, đề phòng kế hoạch của đại nhân bị bại lộ, nhưng lần này chúng ta không thể giết người của gia tộc Lineger nữa.” “Để cho cô ta không thể tiếp tục tiến hành thí nghiệm công trình là đủ.” Hai người từ trong ngõ đi ra, đi tới ven đường, vừa lúc đi ngang qua Norton và Sinal.


Mái tóc bạch kim quá nổi bật nên Norton đã cố ý thay đổi trang phục.


Không ai biết rằng lại có một vị hiền giả trà trộn vào trong bữa tiệc của người thường.


Sinai chỉ cảm thấy ớn lạnh, nhất thời kinh hãi, sởn hết cả gai ốc.


Cô ấy nắm chặt lấy quần áo của người đàn ông, toàn thân run rẩy.


Norton cảm nhận được cô ấy đang căng thẳng.


Hắn dừng lại, ngồi xổm xuống, đặt đôi bàn tay to lớn của mình lên cái đầu nhỏ của cô ấy, kiên nhẫn nói: “Nhóc con, cô làm sao vậy?” “Những người kia chính là những người lúc trước ép tôi uống thuốc!” Sắc mặt của Sinal hơi tái đi.


Đó là chuyện mà cô ấy không muốn nhớ tới.


Cô ấy vốn dĩ có thể có được cuộc sống của một người bình thường.


Bởi vì một giãn(imöz,(#iteä¿EniiiiiifyIisan.


Norton hơi kinh ngạc, nhưng đáy mắt đã có sát ý lạnh lẽo hiện lên: “Ở đâu?” Sinai vẫn đang nắm chặt quần áo của hắn, nhìn xung quanh.


Không ai có động tĩnh gì, mọi thứ dường như đều bình thường.


Sinai cúi đầu: “Có lẽ là cảm giác của tôi sai rồi.


Chỉ là hơi sợ hãi, xin lỗi, đó không phải tính cách của tôi.” “Ừm, tôi biết là do loại thuốc đó.” Norton nhấc bổng cô ấy lên bằng một tay: “Đừng lo lắng, tôi đang lo không tìm được bọn họ, bọn họ tự dẫn xác đến thì nntfif Hắn nhớ rằng Sinai từng nói tư thế này không thoải mái, nên ôm cô vào lòng.


Sinai tỉnh táo lại được đôi chút: “...” Chuyện gì xảy ra vậy?


Cô ấy không phải là một đứa trẻ!


“Không đúng!” Sinai đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng: “Nếu quả thật đúng là bọn họ, bọn họ sẽ không ở đây để xác nhận tôi đã chết hay chưa, bọn họ chắc hẳn đang muốn tấn công A Doanh!” Norton khẽ nhướng lông mày: “Đi tìm cô ấy thôi.” Hắn cũng đã nghe nói đến chuyện các học viên của viện Công trình bị tập kích mấy ngày trước.


Trong thời gian này, thế lực đen tối kia ngày càng có hành động rõ ràng hơn.


Đến nỗi mấy ngày nay, hắn vẫn phải giám sát hiền giả Ma Thuật Sư trong viện Hiền giả, nhưng không phát hiện anh ta có liên hệ hoặc tiếp xúc với bất kỳ ai.


Rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến cho hiền giả Ma Thuật Sư phải cam tâm tình nguyện bán mạng như vậy?


Hoặc ngay cả Ma Thuật Sư cũng bị lừa?


Norton nhíu mày một cái.


Trong gia tộc Lineger, mấy người hầu biết rõ thân phận của Sinai đều là tâm phúc của Tam phu nhân, cũng đã bị Tố Vấn diệt cỏ tận gốc rồi.


Chỉ còn Tố Vấn và quản gia biết cô nhóc sáu tuổi này chính là Sinai.


Norton đưa cô ấy lên tầng ba một cách dễ dàng.


Doanh Tử Khâm đang ở trong phòng ngủ, nghe xong lời này, đôi mắt hơi híp lại: “Chắc hẳn là có người lên vào rồi, tôi sẽ bảo anh ấy kiểm tra thử” “A Doanh, cháu nhất định phải chú ý, không được ăn hay uống bất kỳ thứ gì.” Sinai nói xong, thả lỏng cơ thể nhỏ bé rồi ngã xuống ghế sô pha.


Norton quay đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi.


Doanh Tử Khâm trầm mặc một lúc: “Quá sợ hãi.


Cô ấy đã chịu đựng rất nhiều khổ cực trong những năm qua.” Mười sáu tuổi, có bao nhiêu người vẫn đang lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ.


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Thuốc giải thật sự vẫn chưa chế ra ư?


Không giống phong cách của anh.” Norton khoanh tay: “Thuốc giải thông thường thì tôi đã chế ra được từ lâu rồi nhưng nó không có tác dụng với cô ấy.


Loại thuốc kia đã biến dị, một khi thuốc luyện kim biến dị, có điều tra gen cũng không điều tra được, cần phải không ngừng làm thí nghiệm.” Hắn đột nhiên dừng lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?” Doanh Tử Khâm dựa vào ghế: “Tôi còn tưởng anh nghiện nuôi trẻ con rồi, không muốn chế thuốc giải.” “Chậc, nói đùa gì thế” Norton nhún vai: “Trẻ con rất phiền phức, tôi chỉ ước cô ấy có thể nhanh chóng rời đi.” Bên này, Lăng Vũ đã cải trang thành công, đồng thời thâm nhập vảo trang viên một lần nữa.


Quả nhiên không có ai nhận ra anh ta.


Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm bước vào đại sảnh, trong đầu đang nghĩ cách làm cho Doanh Tử Khâm uống viên thuốc này.


Anh ta bắt gặp ly rượu vang đỏ do người phục vụ cầm trên tay, chuẩn bị bước tới.


Nhưng một giây sau gáy anh ta đột nhiên tê rần, trong nháy mất đã mất đi ý thức.


Khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, một khu rừng nhỏ đã hiện ra trước mắt anh ta.


Lăng Vũ nghe thấy một giọng nói hung dữ: “Anh cả, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, lão Ngũ sẽ mang tên này đi làm thức ăn cho chó của gia tộc.” Anh ta run run rẩy rẩy ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã sợ hãi mà hét lớn.


Một người đàn ông đẹp trai cúi xuống với khẩu súng laser lạnh lẽo trên tay.


Phó Quân Thâm cười lạnh: “Ai cũng dám mơ tưởng sao?”


  • Trước
  • Sau