Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 755 GẶP MẶT, ĐĂNG NHẬP TÀI KHOẢN CHÍNH M ột hộp thoại khác hiện lên, kèm theo một dấu chấm than lớn.
[Thao tác này không thể đảo ngược, vui lòng xác nhận lại.] Lăng Vũ chần chừ một chút.
Mặc dù gia tộc Lineger sẽ không biết nguyên nhân tài khoản bị vô hiệu hóa.
Thế nhưng một khi tài khoản bị khóa thì những người vào trang chủ của tài khoản này đều có thể nhìn thấy dòng thông báo: Tài khoản này đã bị vô hiệu hóa trong mười lăm ngày vì vi phạm các quy tắc của mạng W.
Với tốc độ truyền bá của mạng W, chưa đầy mười phút, sẽ có thể lan truyền khắp thành Thế Giới.
Đây chẳng phải là ngang nhiên muốn khiến cho gia tộc Lineger bẽ mặt hay sao?
Đúng lúc này, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.
[Ninh Nhược]: Anh ơi, hôm nay có phải ca của anh không?
Anh có làm được không?
Đôi lông mày cau có của Lăng Vũ giãn ra, nhắn lại một câu.
[Yên tâm, mọi chuyện đã OK.] Gia tộc Lineger sẽ không biết là do anh ta vô hiệu hóa.
Huống chị, trong thành Thế Giới không có ai dám đối nghịch với các hiền giả.
Gia tộc Lineger cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói gì.
Lăng Vũ ngẩng đầu, lúc này nhấn vào nút xác nhận một lần nữa.
[Tài khoản này đã vô hiệu hóa thành công!] Sau khi nhìn thấy dòng chữ “Đã vô hiệu hóa” xuất hiện đằng sau ID của gia tộc Lineger, Lăng Vũ mới bắt đầu làm công việc khác.
"Trong khi giám sát mạng W, anh ta cũng phụ trách quản lý diễn đàn NOK.
Lăng Vũ nhìn vào diễn đàn NOK một lần nữa và lắc đầu.
Sau lần có người hack vào hệ thống của bọn họ vào hai năm trước thì chưa từng thấy có chuyện gì phát sinh.
Bên kia.
Gia tộc Lineger.
Đệ Ngũ Nguyệt đội nắng trở về, lập tức mệt mỏi, nằm ườn ra.
Doanh Tử Khâm đang đọc sách, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại nhướng mày: “Sao vậy?” “Sư phụ, cái...
cái tên tóc đỏ đấy không phải là người” Đệ Ngũ Nguyệt nằm bệt trên giường: “Anh ta bắt nạt con, anh ta bảo con nói xem gần đây có tai họa gì không, con làm được.” “Thế nhưng, anh ta lại còn bắt con bói xem ngày tiếp theo sẽ nhuộm tóc màu gì để may mắn?
Đây có phải là hiền giả không vậy?” Doanh Tử Khâm: “...” Cô lấy điện thoại di động ra, mặt không chút cảm xúc nói: “Tôi mắng anh ta.” ISYI: [mim cười] ISYI: [mim cười] [Hugh]: Đừng có gửi biểu cảm này, tôi thấy hoảng sợ đấy, cứ nói đi, có chuyện gì vậy?
[Hugh]: Dù không biết có chuyện gì nhưng chắc là tôi đã làm sai điều gì rồi.
Tôi sẽ úp mặt vào tường và suy nghĩ lại, tôi chuyển cho cô một trăm triệu có được không [uất ức].
Doanh Tử Khâm đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nói: “Đồ đệ, cô đúng là ngoan, nhờ cô mà tôi mới kiếm được một trăm triệu, chia cho cô hai mươi triệu.” Đệ Ngũ Nguyệt: “???” “Bói ra được cái gì thế?” Doanh Tử Khâm nhấn nút, một bản đồ hình chiếu 3D từ từ mở ra trong phòng.
“Chỉ là thiên tai mà thôi.
Chuyện rất bình thường.” Đệ Ngũ Nguyệt bơ phờ.
“Ừm, năm nay, sẽ không có thảm họa lớn nào xảy ra” Doanh Tử Khâm chỉ vào bản đồ: “Châu Âu có hai cơn sóng thần nhỏ, ở châu Á thì có trận động đất mạnh 6 độ richter, châu Mĩ có bão và lốc xoáy.” Cô vừa nói, vừa đánh dấu: “Tổng số người chết ước tính là 183.” Hàng năm, số người thiệt mạng trong các vụ tai nạn xe hơi nhiều hơn do thiên tai.
Những thảm họa quy mô lớn phải bắt đầu bằng một trận động đất ít nhất 8 đfôntZtien Đệ Ngũ Nguyệt gật đầu: “Đúng thế, con cũng bói ra được như vậy.” “Đây là tất cả thảm họa và thương vong sẽ xảy ra trong năm nay.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày: “Nhưng sau năm nay, tương lai mờ mịt.” Cô đặt một dấu chấm hỏi vào ngày 1 tháng 1 năm 2023.
“Sư phụ, cả người cũng không bói ra được sao?” Đệ Ngũ Nguyệt sững sờ: “Con còn tưởng rằng là bởi vì năng lực của con không đủ.” “Ừm, tạm thời tôi vẫn chưa thể bói ra” Doanh Tử Khâm chậm rãi nói: “Có thể là một thảm họa ở mức độ tuyệt chủng, hoặc nó có thể là một cuộc hành trình suôn sẻ." Không biết thật sự là điều đáng sợ nhất.
Bọn họ chỉ có thể đợi đến cuối năm, khi thực lực của cô hồi phục thì tính tiếp.
“Mức độ tuyệt chủng?” “Tương tự như làm cho khủng long biến mất hoàn toàn trên Trái đất.” Đệ Ngũ Nguyệt lại càng hoảng sợ: “Không, không đến mức chứ, con...
con còn chưa lừa đủ tiền mà.” “Tai họa nhỏ thì không cần lo lắng, còn tai họa lớn có lo lắng cũng vô dụng” Doanh Tử Khâm mang theo mũ bóng chày và một chai nước trái cây đông lạnh: “Đi thôi” “Đi đâu thế sư phụ, người ta đang rất mệt mỏi mà.” “Dẫn cô đi gặp một người có thể kiếm được vàng” Nghe thấy câu này, Đệ Ngũ Nguyệt bật dậy như cá chép, tràn đầy phấn khởi: “Tới luôn” Phòng đấu giá Laurent tại trung tâm thành phố.
Xander ở tầng cao nhất.
Ngay khi Đệ Ngũ Nguyệt vừa theo Doanh Tử Khâm đi lên, thiếu chút nữa đã bị ánh sáng của vàng làm cho mù mắt.
Tuy rằng vàng là một thứ rất đáng yêu, nhưng thế này thì có phải bệnh quá rồi không?!
Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian: “Cô vào trước đi.
Tôi đi sang bên cạnh lấy một ít nguyên liệu.” Đệ Ngũ Nguyệt gật đầu, cẩn thận đi vào.
Đập ngay vào mắt cô ấy là một vài cái cây làm bằng vàng, bên cạnh có một bể cá lớn bằng vàng, và ngay cả những con cá được nuôi trong đó cũng là cá koi vàng.
Đệ Ngũ Nguyệt há hốc miệng: “Wow-” Đây là là chốn thần tiên nào thế này?
Quả thực là cuộc sống về hưu trong mơ của cô ấy.
Đệ Ngũ Nguyệt đã bắt đầu có ý tưởng sẽ thiết kế lại nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ giống như thế này.
“Lão đại của tôi đến rồi sao các người không ai thông báo một tiếng.” Một giọng nói vang lên: “Tôi còn chưa dọn dẹp xong.” Người thanh niên đi vào từ khu vườn lộ thiên bên ngoài, mái tóc vàng óng ánh.
Anh ta có khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt xanh đen trong veo và thanh lịch, một khuôn mặt điển hình của phương Tây.
Đệ Ngũ Nguyệt nhìn thấy mặt của Xander, lập tức kinh ngạc: “U là trời!” Tại sao lại là tên nhà giàu ngốc nghếch này!
Không được rồi, cô ấy muốn chạy trốn.
Đệ Ngũ Nguyệt giữ chặt chiếc la bàn nhỏ của mình, quay đầu định chạy trốn.
Nhưng Xander đã thấy cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ta rất ấn tượng với chiều cao của Đệ Ngũ Nguyệt Một mét năm năm.
Trong con mắt của anh ta thì chỉ là một “thương binh hạng ba”.
Xander liếc mắt một cái, tiến lên một bước, trực tiếp nhấc bổng Đệ Ngũ Nguyệt lên: “Thương binh hạng ba, cô còn dám đến đây à, vàng của tôi đâu?” Cả người Đệ Ngũ Nguyệt cứng đờ, không dám quay đầu: “Anh trai, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.” Nếu cô ấy sớm biết tên ngốc này là bạn của sư phụ, sao cô ấy có thể lừa tiền của anh ta được.
“Hiểu lầm gì?” Xander cũng không buông tay, xoay người cô ấy lại như xoay cái mặt dây chuyền, đối mặt với chính mình, hai mắt híp lại: “Cô đã dùng một đơn thuốc trị mất ngủ để lừa hai thỏi vàng của tôi.” “Cô nói xem, phải trả thế nào đây?” Đệ Ngũ Nguyệt lập tức cảnh giác: “Đòi tiền thì không có, nhưng người thì có một đây.” 'Khụ..” Quản gia ở bên cạnh thiếu chút nữa cười đến nội thương.
Nhưng khi nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Xander, anh ta lập tức đứng thẳng người và nghiêm mặt: “Thưa ngài, tôi không nghe thấy gì cả.” “Được, nếu như không có tiền trả thì tôi sẽ đem cô đi bán.” Xander gật đầu, mỉm cười: “Tối nay sẽ có một buổi đấu giá, cô nói là cô biết bói toán phải không?” “Cái nghề thầy bói ở thành Thế Giới này rất hiếm đấy.
Nếu tôi đóng gói cô lại, cô nói xem sẽ được bao nhiều tiền.” Đệ Ngũ Nguyệt: “!!!” “Xander” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Xander quay đầu: “Lão đại?” Doanh Tử Khâm khoanh tay nhìn hai người đang ở rất gần: “Anh định làm gì đồ đệ của tôi?” Câu nói này đã khiến Xander giật mình: “Đồ đệ của cô?” Doanh Tử Khâm đi tới, ánh mắt lạnh lùng: “Tiểu đồ đệ nhất, anh không được bắt nạt cô ấy” Xander hơi không cam lòng buông tay ra: “Lão đại, là cô ta đã lừa vàng của tôi.” Đệ Ngũ Nguyệt nước mắt rưng rưng: “Sư phụ, anh ta mắng con là thương binh hạng ba” Doanh Tử Khâm nhìn Đệ Ngũ Nguyệt thấp hơn mình một cái đầu, im lặng một lúc mới an ủi: “Chiều cao như này là đẹp nhất rồi.” Rồi sau đó quay đầu, nhìn về phía Xander: “Hai thỏi vàng mà thôi, không phải cô ấy cũng coi bói cho anh rồi sao?” “Lão đại, cô trọng nữ khinh nam.” “Đúng” “Được rồi, em gái” Xander chịu thua, phủi tay: “Đây, coi như quà xin lỗi của tôi” Quản gia hiểu ý, lập tức đưa lên một khay vàng thỏi.
Đệ Ngũ Nguyệt vội vàng cất hết vào trong túi của mình, sờ một chút rồi ngập ngừng nói: “Vậy tôi có thể vào phòng của anh, cậy một cục vàng không?” “Tôi thấy là cô...” Xander liếc nhìn khuôn mặt của cô gái và kịp thời rút lại lời nói của mình.
Anh ta nghiến răng, giọng nói cố rít ra khỏi kẽ răng: “...
Có thể.” Cuối cùng, Đệ Ngũ Nguyệt đã cầm được một túi vàng lớn và vui vẻ theo sau Doanh Tử Khâm trở về gia tộc Lineger.
Khi đi ngang qua thư phòng, Doanh Tử Khâm dừng bước: “Mẹ?” Tố Vấn đang cau mày nói chuyện với thư ký.
Nghe vậy, bà ấy ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười: “Yếu Yểu đã về rồi đấy à, vừa hay đến giờ cơm trưa, chuẩn bị ăn cơm rồi, con chờ một chút” Doanh Tử Khâm tỏ ý bảo Đệ Ngũ Nguyệt về phòng ngủ trước còn bản thân thì vào trong: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Đyï #Én (im Ntônyy Dffi(Eficem, 0i Diimfm in gia đồ l0 vô in lhên r?ý?
Tih ký lau mồ hôi: “Chỉ có thể đăng nhập, không thể sử dụng các chức năng khác.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Để tôi xem thử.” Thư ký lập tức tránh sang một bên: “Đại phu nhân suy đoán, chỉ có quản trị viên mới có thể vô hiệu hóa thôi.” Doanh Tử Khâm ngồi xuống, đăng nhập vào tài khoản chính của mình.