Chương 754 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 754 DOANH TỬ KHÂM, BUG BIẾT ĐI uy dưới sự giúp đỡ của viên “kẹo dâu” của Doanh Tử Khâm, Diệp Tử Thanh sở hữu thiên phú cổ võ, cũng ngưng kết được nội kình.


Nhưng mới chỉ học sơ sơ mà thôi, vẫn chưa tiếp xúc với bí tịch cổ võ chân chính.


Cô ấy vẫn đang làm thí nghiệm ở viện nghiên cứu, ngẫu nhiên sẽ thực hiện huấn luyện mô phỏng.


Nhưng hỏa lực quy mô lớn thế này Diệp Tư Thanh chưa từng gặp qua bao giờ.


Những học viên khác cũng vậy.


Ngón tay Doanh Tử Khâm thả lỏng.


“Keng” một tiếng, viên đạn làm bằng kim loại rơi xuống đất.


Cô ngẩng đầu lên, mắt quét một vòng, không nhìn thấy kẻ địch.


Chỉ là trên trời có mấy chiếc máy bay không người lái đang không ngừng bay vòng quanh, Tấn công trước đó bắt nguồn từ những chiếc máy bay không người lái này.


Thứ cô nghe thấy cũng là tiếng quạt máy của máy bay không người lái.


“Mọi người đừng sợ” Doanh Tử Khâm rút một khẩu súng laser ra, sắc mặt bình tĩnh: “Vũ khí công nghệ cao của thành Thế Giới đều do chúng ta nghiên cứu ra, sợ gì chứ?” Câu nói này tựa như viên thuốc an thần, giúp các học viên lấy lại tự tin.


Họ cũng mang theo vài món vũ khí laser bên người để phòng thân.


Giờ đã đến lúc để dùng chúng rồi.


“Pằng!” “Pằng!” “Pằng!” Vài tiếng nổ vang lên, tất cả máy bay không người lái đều vỡ vụn.


“Cấn thận!” Doanh Tử Khâm lại kéo Diệp Tư Thanh, ôm đầu cô ấy rồi ngồi xổm xuống.


Sau đó lật ngược tay, bắn một phát đẳng sau lưng.


Trong giây phút laser được bắn ra, chiếc máy bay không người lái cách họ chỉ nửa mét “ầm” một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ.


Diệp Tư Thanh biến sắc: “Máy bay không người lái tàng hình!” Kỹ thuật tàng hình của thành Thế Giới chia làm hai loại.


Một là các phát minh do viện Công trình nghiên cứu ra bằng cách sử dụng những kỹ thuật phản xạ ánh sáng.


Hai là thuốc luyện kim của viện Gen sinh vật.


Chẳng trách ngay từ đầu không có ai phát hiện ra.


Lúc này, các học viên cũng bắt đầu luống cuống chân tay.


Mắt Doanh Tử Khâm hơi híp lại, lấy một chiếc kính trong túi áo ra, ném cho.


Diệp Tư Thanh: “Chị đeo cái này vào đi.” Diệp Tư Thanh lập tức đeo kính vào.


Cũng trong lúc này, tất cả máy bay tàng hình đều hiện rõ ràng trước mắt cô ấy.


Diệp Tư Thanh hét thất thanh: “Em Doanh, cẩn thận!” “Âm” Ánh lửa lóe lên, trong phút chốc chấn động trời đất.


Các học viên đều ngã rạp xuống đất.


Doanh Tử Khâm cũng nằm dưới đất.


Nhưng dưới đầu và eo cô đều được bảo vệ bởi một cánh tay, có nội kình cách ly lửa đạn ở bên ngoài.


Chiếc máy bay không người lái cực lớn kia cũng hỏng hẳn.


Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông gánh vác cả một vùng cực kỳ an toàn.


Mùi trầm hương phỉ thúy quen thuộc phả xuống.


Sự dịu dàng khiến con người trầm luân.


Lông mi Doanh Tử Khâm khẽ động: “Trưởng quan?” “Ừm, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.” Phó Quân Thâm ôm cô, sau khi chắc chắn cô không bị thương, ánh mắt anh mới dịu xuống: “Em ở đây, anh lên trên kia, máy tổng không ở chỗ này.” “Được.” Doanh Tử Khâm đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng: “Chú ý an toàn đấy.” Phó Quân Thâm khẽ gật đầu.


Giây tiếp theo, nội kình bùng nổ, anh biến mất tại chỗ với tốc độ cực nhanh.


Sau khi bò lên được thì Diệp Tư Thanh nhìn thấy cảnh này.


“Doanh...


Doanh thần, em nhìn thấy không?” Cô ấy dụi mắt, lắp bắp nói: “Có...


có phải vừa nãy có người đi ngang qua không?” Doanh Tử Khâm nghiêm túc nói vớ vẩn: “Một cơn gió mà thôi, chị nhìn lầm rồi” Diệp Tư Thanh cấu mạnh mình một cái: “Chắc là chị nhìn lầm rồi.” Sau khi nhận được chiếc kính, Diệp Tư Thanh dễ dàng nhắm trúng những chiếc máy bay không người lái khác.


Mười mấy phút sau, hơn chục chiếc máy bay không người lái đã bị bắn hạ, trận đánh lén kết thúc ở đây.


Trải qua một trận thực chiến, các học viên đều mệt đến không thở nối, nằm la liệt trên mặt đất thở hổn hển.


Sạp xiên nướng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, nhưng rất may là không có thương.


MoH-E Doanh Tử Khâm đeo găng tay, ngồi xốm xuống, bắt đầu thu dọn mảnh vỡ của những chiếc máy bay không người lái.


Cô nhìn qua một lượt nhưng không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào.


Nhưng phong cách làm việc này quả thực rất giống với tổ chức có biểu tượng đầu lâu màu đen nhiều lần giao đấu với cô.


Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc, nhặt một vài mảnh vụn của chiếc máy bay lên rồi cất chúng đi.


Nếu không có gì bất ngờ, chắc hẳn bên trên có phủ một lớp thuốc luyện kim.


Trở về, cô sẽ bảo Norton kiểm tra xem.


Cả ngày chăm sóc trẻ con, cho hắn chút chuyện để làm đã.


x.* Ở một bên khác.


"Trên một ngọn đồi đằng sau viện nghiên cứu.


Có mười mấy người mặc đồ đen đang cầm ống nhòm quan sát chiến sự phía trước.


Họ thậm chí còn thấy rõ Doanh Tử Khâm chỉ dùng một tay để cản viên đạn.


Người từng cải tạo gen không bao giờ có khả năng như vậy.


Nội kình ngoại hiển, tông sư cổ võ!


“Nhanh lên!” Người mặc áo đen dẫn đầu đặt kính viễn vọng xuống: “Lập tức bẩm báo đại nhân!” Bắt buộc phải trừ khử cổ võ giả vào thành Thế Giới!


Không ngờ, chỉ tập kích tỉnh anh của viện Công trình mà lại gặp được một cổ võ giả.


Một mũi tên trúng hai đích.


Song, hắn ta còn chưa kịp làm gì thì một cơn gió mạnh ập đến.


Chưa đến hai giây, tất cả người mặc đồ đen đều ngã rạp xuống đất.


Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt kia, người mặc đồ đen dẫn đầu mở.


to mắt: “Mày...


mày là...” “Muốn báo tin?” Phó Quân Thâm từ từ cúi xuống, thấp giọng cười: “Mày nghĩ tao sẽ cho mày cơ hội đó sao?” Người đàn ông mặc đồ đen mở to mắt, cơn đau kịch liệt khiến hắn ta hét thảm.


một tiếng.


“Không ai...” Phó Quân Thâm cười lạnh: “Không ai được động vào em ấy.” Nói đến đây, tay anh cũng đã di chuyển.


Vẻ mặt người đàn ông thờ ơ, trực tiếp xé rách vết thương của người mặc đồ đen, lấy con chip trên người hắn ta ra.


Người mặc đồ đen còn chưa kịp ấn thiết bị truyền tín hiệu trong con chip thì đã hoàn toàn mất ý thức rồi.


Tay Phó Quân Thâm siết lại, con chip vỡ vụn.


Anh liếc một vòng, không hề có ý định thu dọn xác của đám người mặc đồ đen kia.


Mà chỉ đứng tựa vào cây, đôi chân thon dài cong lên, lấy ra một chiếc laptop.


Đôi mắt đào hoa của anh thu lại ý cười, trong con ngươi chỉ toàn sự lạnh lùng và tàn nhẫn.


Một dãy chương trình được viết ra và đăng lên mạng.


Trong phút chốc, lấy viện nghiên cứu làm trung tâm, tất cả camera giám sát trong phạm vi mười con phố đã bị xóa sạch.


Phó Quân Thâm gập laptop lại, nhìn thời gian một cái rồi đi thẳng đến khu ký túc xá của viện nghiên cứu.


Vì náo loạn trước đó nên tối nay viện nghiên cứu kiểm tra rất nghiêm.


Nhưng đối với Phó Quân Thâm mà nói, chuyện trèo qua cửa sổ quả thực là dễ như trở bản tay.


Trong phòng ngủ.


Cô gái nằm bò trên bàn, lông mi rũ xuống.


Yên lặng, bình yên như một bức tranh cổ.


Giống như rất nhiều năm về trước, cũng từng có khung cảnh như thế này vậy.


Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô từ xa.


Mắt Phó Quân Thâm hơi híp lại, ngồi bên cạnh cô: “Sau khi anh đi, em có bị thương không?” “Em không sao, chỉ buồn ngủ thôi” Doanh Tử Khâm mở mắt, quay đầu sang: “Ngược lại thì đám nhóc kia sợ hết hồn hết vía.” “Nghe giọng của em giống hệt như lão tổ tông vậy.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, mỉm cười: “Có chuyện gì muốn kể anh nghe không?” “Có một chuyện.” Doanh Tử Khâm ngồi thẳng lưng dậy, nhướn mày: “Sáng nay em đến viện Hiền giả, Giáo Hoàng hỏi em đã có hôn ước chưa?” Phó Quân Thâm khựng lại, đôi mắt đào hoa lập tức trở nên nguy hiểm, âm cuối giương cao: “Hửm?” Louis Theseus coi trọng cô gái nhà anh rồi?


“Trưởng quan, em nghĩ...


Doanh Tử Khâm như có suy nghĩ nào đó: “Có lẽ lần này anh phải đích thân ra tay dọa hắn ta” Phó Quân Thâm cúi xuống, áp trán mình vào trán cô: “Yểu Yểu trêu hoa ghẹo nguyệt, nói thật đi, có phải là em thả thính người ta không?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Tối nay cấm không được ôm em ngủ.” Thứ bảy.


Phòng điều khiển trang mạng W.


Phòng điều khiển giống như tổng thự ky sĩ, ở bên cạnh viện Hiền giả.


Trang mạng W có tổng cộng bảy quản trị viên phân công luân phiên trực web.


Các quản trị viên không gọi tên thật của nhau mà chỉ dùng số hiệu.


“006, hôm nay đến lượt cậu trực web” 005 sắp xếp xong số liệu của hôm qua rồi giao cho Lăng Vũ, sau đó dặn dò một câu: “Mấy hôm nay thành Thế Giới hơi có chút biến động, sẽ có rất nhiều kẻ không có ý tốt dẫn dắt dư luận trên trang web, cậu phải chú ý đấy.” Là trang web duy nhất của thành Thế Giới, trang mạng W, có độ phủ sóng là 100%, tất cả cư dân của thành phố đều thu nhận tin tức qua trang mạng W.


Lăng Vũ gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.” “Còn nữa, tôi nghe 004 nói là mấy hôm nay ngài Ẩn Giả đều ở viện Hiền giả.” 005 nói thêm: “Không biết chừng mấy ngày nữa, ngài ấy sẽ triệu kiến chúng ta, nhất định phải làm tốt công việc được giao đấy.” Lăng Vũ lại gật đầu.


Sau khi bàn giao công việc xong, quản trị viên 005 rời khỏi phòng điều khiển.


Lăng Vũ ngồi trước máy tính điều khiển trung ương, đăng nhập vào tài khoản quản trị viên, mở trung tâm điều khiển ra.


Anh ta gõ dòng chữ “Gia tộc Lineger” vào ô tìm kiếm.


Tài khoản này đã bị khóa rất nhanh sau đó.


Lăng Vũ cũng có thể đọc được tất cả trạng thái mà tài khoản này đã đăng.


Tin mới nhất là một bức ảnh của Doanh Tử Khâm.


Lăng Vũ vô cùng kinh ngạc vì vẻ đẹp này.


Quả nhiên nhan sắc của Đại tiểu thư gia tộc Lineger đón về rất cao.


Sau khi lưu ảnh lại, ở đằng sau tài khoản quản lý, Lăng Vũ tìm được mục chọn cấm do vi phạm quy tắc.


Một hộp thoại đỏ nhảy ra.


“ÿ8nsfcnirậnGfm(Eniiitsfm flönperfF “Trong thời gian cấm, tất cả các chức năng và đặc quyền của tài khoản này sẽ bị vô hiệu hóa, độ tin cậy cũng sẽ giảm xuống.” Lăng Vũ trực tiếp bấm vào nút xác nhận.


  • Trước
  • Sau