Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//17W/41/) ĐỐI ĐẦU VỚI CẢ VIỆN HIỀN GIẢ, LỘ UYÊN rong đại sảnh, tất cả mọi người đều quay đầu.
Người phụ nữ mặc một bộ áo liền quần màu đen, mái tóc màu vàng bạch kim dài đến eo.
Beau thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên thốt lên: “Cô?” Nếu như Sinai cũng tham gia thì phần thắng của cô ta sẽ giảm mạnh.
Beau có tự tin đến đâu đi chăng nữa cũng không, dám thi đấu cơ giới hàng không với một Sinai đã nổi tiếng ở viện nghiên cứu từ mười năm trước.
Nghe thấy cách gọi này, nụ cười bên môi người phụ nữ dần tắt ngấm, ánh mắt.
cô ta lạnh hẳn đi: “Tôi không phải Sinai” Cơ thể Beau cứng đờ, chỉ cảm thấy máu trong người mình cũng gần như đóng băng.
Cô ta quay đầu, nhìn về phía Nhị phu nhân xin giúp đỡ.
Lại thấy Nhị phu nhân luôn rất bình tĩnh cũng tỏ vẻ kinh hãi, rõ ràng bà ta rất bất ngờ trước sự xuất hiện của người phụ nữ này.
Người phụ nữ không nhìn Beau nữa mà quay đầu, mỉm cười với Tố Vấn: “Vừa trở về, cò chưa kịp chúc mừng chị dâu đã tìm được con gái ruột của mình.” Sắc mặt Tố Vấn khá bình tĩnh, bà cất tiếng vừa khách sáo vừa hời hợt: “Cũng phải chúc mừng cô đã học thành tài.
Cô mà còn không về thì chắc cả nhà cũng sắp quên mất sự tồn tại của cô rồi.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu.
Cô không hề nhận nhầm người phụ nữ này là Sinai.
Trông mặt mũi, quả thực cô ta rất giống Sinai nhưng nhan sắc vẫn kém hơn một bậc.
Nhất là người phụ nữ này trang điểm rất dày, cố gắng dùng đường kẻ mắt và son môi để toát lên khí chất của bản thân.
Bên cạnh, Vọng Nguyệt bỗng buột miệng: “Là em à, Hi Lạc?!” “Chị tư còn nhớ tới em, em thật lấy làm vinh hạnh” Hi Lạc tiến lên mấy bước, phóng khoáng ký tên mình vào một khoảng trống.
Lần này, số người tham gia tuyển chọn đại gia trưởng đã lên đến con số mười.
Beau siết chặt bàn tay: “Mẹ, Hi Lạc là ai?” Sao trước giờ cô ta chưa từng nghe đến cái tên này?
Nhị phu nhân hạ thấp giọng: “Mẹ cũng chưa từng nghe bố con nhắc đến người này: “Đúng rồi, nhất định đừng nhận nhầm tôi là Sinai” Hi Lạc xoay người, chăm chú nhìn Beau một cái: “Chị ta chỉ ra đời sớm hơn tôi thôi” Cô ta vỗ tay một cái rồi lại mỉm cười: “Nếu đã nhiều người không nhận ra tôi thì tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên Hi Lạc, đứng hàng thứ sáu” “Em gái sinh đôi với Sinai.” Beau lại càng kinh ngạc.
Cô ta còn một người cô nữa ư?
“Lúc tôi hai tuổi, tôi đã được đón đến viện Hiền giả, tôi đi theo hiền giả Ma Thuật Sư học luyện kim, theo hiền giả Tòa Tháp học võ, theo hiền giả Nữ Hoàng học tập lễ nghi tu dưỡng” Hi Lạc vẫn mỉm cười: “Bây giờ tôi về đây để cạnh tranh vị trí đại gia trưởng.” “Ít nhất tôi có thể đảm bảo sẽ không để gia tộc Lineger bị lấy mất.” Cả phòng khách lập tức yên tĩnh hẳn đi.
Sự xuất hiện của Hi Lạc đã khiến không ít người không kịp trở tay.
Nhất là cô ta còn có lý lịch khủng như thế.
Đi theo ba vị hiền giả học tập, đây là vinh hạnh đặc biệt mà cả thành Thế Giới không ai có.
Trái tim Beau thoắt cái lạnh hẳn đi.
Cô ta vốn cho rằng Doanh Tử Khâm đã có sức uy hiếp lắm rồi.
Nhưng Hi Lạc vừa xuất hiện đã đè bẹp tất cả.
Còn ai có thể so sánh được với Hi Lạc nữa?
Hi Lạc không nhìn đến Beau, chỉ đi tới trước mặt cô gái, vươn tay ra: “Chúc mừng cháu thắng trước một ván.” Doanh Tử Khâm ngước lên, bắt tay cô ta: “Cùng vui.” Hai chữ đã trả lại nguyên vẹn câu nói của cô ta.
Sắc mặt Hi Lạc thoáng sa sầm, cô ta nhìn theo cô gái và Tố Vấn ải lên lầu, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
Cô ta là người được ba vị hiền giả nắm tay dạy dỗ, người có thể mạnh hơn cô ta cũng chỉ có hiền giả.
Doanh Tử Khâm có phải là đối thủ của cô ta không?
Rõ ràng là không thể nào.
Hơn nữa lần này tuyển chọn đại gia trưởng, luyện kim và võ lực là hai hạng mục quan trọng nhất.
Hi Lạc khẽ nhún vai, xoay người ra khỏi phòng khách.
x.* Trên lầu, trong phòng ngủ.
Tố Vấn hạ thấp giọng: “Bảo sao viện Hiền giả lại ra quy tắc tranh cử như vậy” Rõ ràng là để tạo điều kiện cho Hi Lạc leo lên vị trí đại gia trưởng.
Bất luận là về phương diện luyện kim hay võ lực, Hi Lạc từng được viện Hiền giả đào tạo chính thống, ngay cả những thiên tài của viện nghiên cứu cũng không so sánh được.
Gen của gia tộc Lineger lại đâu có kém cỏi gì?
Mà tuyển chọn đại gia trưởng là tính năm ván thắng ba.
Cơ giới chỉ là một trong số các hạng mục đó.
Cất nhắc gia tộc mới một lần nữa chẳng thà hoàn toàn kiểm soát gia tộc Lineger.
Doanh Tử Khâm hơi híp mắt.
Cô đã có thể xác định, Ma Thuật Sư chắc chắn có quan hệ với đầu lâu đen, nhưng có lẽ chỉ là người ở tầng thấp nhất.
Mà Norton quan sát Leroy mấy tháng vẫn chưa phát hiện ra bất cứ manh mối gì.
Bây giờ lại xuất hiện một hiền giả Tòa Tháp.
“Yểu Yếu, mẹ rất mừng vì con gái mẹ giỏi giang” Tố Vấn lo lắng nói: “Nhưng lần này phải đối đầu với cả viện Hiền giả, mẹ chỉ sợ con sẽ...” Nói đến đây, bà không nói ra được nữa, cổ họng bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Bà đã mất chồng rồi, không muốn lại mất đi cả con gái nữa.
“Mẹ, chuyện không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu.
Doanh Tử Khâm biết bà đang nghĩ gì, cô trấn an: “Con sẽ không để người khác lấy mất vị trí của bố đâu” “Mẹ nghỉ ngơi trước đi” Cô rót cho Tố Vấn một cốc nước: “Không cần lo lắng những chuyện khác, có con ở đây rồi.” Giọng nói của cô gái mang theo sức mạnh khiến người khác yên lòng.
Tố Vấn cúi đầu, lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Yểu Yểu, với mẹ mà nói, hai cha con con luôn luôn là người quan trọng nhất, con nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt trước đã.” Doanh Tử Khâm gật đầu rồi ra khỏi phòng bà, đến phòng của Đệ Ngũ Nguyệt.
Buổi chiều, Đệ Ngũ Nguyệt đã chuẩn bị xong trận pháp tính quẻ.
Hai mắt Đệ Ngũ Nguyệt sáng lên: “Sư phụ, nào nào, để con thể hiện tài năng cho người xem.” Doanh Tử Khâm ngồi xuống, nhíu mày: “Được, bắt đầu đi” Mười phút sau.
Đệ Ngũ Nguyệt ngồi xụi lơ trên mặt bàn, cả người yếu đi rất nhiều, sắc mặt thì tái nhợt: “Nếu như con bói không sai thì sư phụ, chắc bố chị không ở thành Thế Giới đâu.” “Không ở đây ư?” Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ thay đối, cô trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Vậy e là cũng giống như chú Thanh Lang, đi bảy đại lục bốn đại dương rồi.” Nhưng với khả năng tính quẻ của Đệ Ngũ Nguyệt, phạm vi tìm người vẫn chưa thể rộng ra cả Trái đất.
Thanh Lang trốn nửa năm, gần như đã chạy khắp cả châu Âu.
Hai mươi năm, hoàn toàn không thể biết Lộ Uyên đang ở đâu.
“Sư phụ, con bảo này, người càng thân với người thì không chỉ người không lHBi ma dìnge, ngồi mm đñmg rếi (3o IlØiz (BE lan ITpng) cữi cầu, G ditfii nối.
mát: “Có thể bố người vẫn còn ở đây nhưng vì con không đủ năng lực nên không bói ra được.” “Cô giỏi lắm rồi” Doanh Tử Khâm chỉ mỉm cười: “Thiên phú bói toán của cô giỏi hơn tôi nghĩ nhiều.” “Con vẫn còn phải cố gắng nhiều” Đệ Ngũ Nguyệt ngượng ngùng xoa đầu: “Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ giúp người tìm được bố người.” “Vẫn là câu nói đó, bói về ai cũng được chứ đừng bói về tôi” Doanh Tử Khâm nhìn sắc trời một cái, thả lỏng nét mặt: “Dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon” Đệ Ngũ Nguyệt vui vẻ hẳn lên: “Được ạ.” Gia tộc Lineger có con đường đặc biệt dẫn vào trung tâm thành phố nên đi lại rất thuận tiện.
Điểm cuối chính là con phố dài xa hoa nhất thành phố.
Đệ Ngũ Nguyệt xoa hai tay vào nhau: “Sư phụ, con qua bên kia ăn, sức ăn của con khá lớn, tí nữa chúng ta sẽ lại tập hợp.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, liên lạc với Phó Quân Thâm.
Bên kia phố, Đệ Ngũ Nguyệt cầm thẻ, lướt đi như một cơn gió.
Doanh Tử Khâm đang định nghỉ ngơi thì bỗng vô tình quay đầu lại, trông thấy một người trẻ tuổi bước xuống từ một chiếc xe màu vàng.
Tóc anh ta cũng màu vàng, tay đeo chiếc đồng hồ giá hơn chục triệu.
Cả người anh ta toát lên vẻ “ông đây có tiền”!
Thế này mà không lừa lấy một ít thì có còn thiên lý không?
Đệ Ngũ Nguyệt lập tức nuốt chửng miếng bánh cuối cùng xuống, nhanh chóng tiến lên.
Vệ sĩ hai bên giật mình, quát: “Ai đấy?!” “Anh thanh niên, tôi thấy ấn đường của anh đã chuyển sang màu đen, ngày mai nhất định có tai họa đổ máu!” Đệ Ngũ Nguyệt không màng đến sự ngăn cản của vệ sĩ, nghiêm túc nói: “Có phải dạo này anh thường xuyên mất ngủ, mơ thấy ác mộng tỉnh giấc nhưng lại không nhớ được nội dung cụ thể của giấc mơ.
không?” Vì Doanh Tử Khâm là thầy bói toán nên Xander rất có thiện cảm với những người như thế.
Đặc biệt là Đệ Ngũ Nguyệt còn nói rất đúng.
Anh ta phất tay ra hiệu cho các vệ sĩ tránh ra: “Cô nói rõ ra xem nào.” “Để tôi xem nào, chắc anh cũng nằm mơ một tuần rồi.” Đệ Ngũ Nguyệt đánh giá Xander một lượt từ trên xuống dưới: “Anh xem, trên gương mặt đẹp trai này của anh đã có quầng thâm mắt rồi, chỉ có điều giấc mơ là một loại phản ứng của tiềm thức nên rất có thể nội dung trong giấc mơ sẽ trở thành sự thật ở đời thực” “Cô nói rất có lý” Xander khẽ gật đầu hài lòng, tiện tay móc ra một thỏi vàng: “Giải quyết như thế nào?” Đệ Ngũ Nguyệt nhìn thỏi vàng, trong lòng không khỏi khiếp đảm nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tôi viết cho anh đơn thuốc, anh uống theo đơn này mỗi ngày là được.” Một tay cô ấy cầm thỏi vàng, tay còn lại móc giấy bút ra, viết soạt soạt mấy chữ: “Đây.” Xander nhận lấy nhìn thoáng qua rồi lại móc ra một thỏi vàng nữa.
Đệ Ngũ Nguyệt: “!!!” Đây là tên nhà giàu ngu xuẩn cỡ nào vậy.
Đệ Ngũ Nguyệt cầm chặt thỏi vàng, hai chân như có gió, chạy nhanh như bay.
Xander đang định lên xe trở về phòng đấu giá Laurent nhưng vừa nhấc chân, anh ta đã đột nhiên hoàn hồn.
Anh ta cắn răng cười lạnh một tiếng: “Bắt cô gái vừa rồi lại cho tôi!” Chỉ nói bừa vài câu, sao anh ta lại cho cô ta hai thỏi vàng luôn được?
Dám lừa gạt tiền của anh ta, anh ta phải truy đuổi cô ta đến tận chân trời góc bếểt!
Xander vỗ đầu mình một cái, lấy điện thoại ra gọi cho Doanh Tử Khâm, nói giọng đáng thương: “Lão đại, tôi cần thuốc để ngủ ngon.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi đanh lại: “Sao thế?” “Dạo này hay nằm mơ” Xander uể oải nói: “Suốt ngày mơ thấy đánh trận, còn mơ thấy tôi chết.
Đáng hận nhất là ban nãy tôi còn bị một tên lừa đảo lừa mất.
tiền!” Bên này, vừa hay Doanh Tử Khâm trông thấy Đệ Ngũ Nguyệt đang vô cùng vui vẻ cầm theo hai thỏi vàng chạy về: “...” Cô còn chưa kịp dẫn hai người đi gặp nhau.
Đây chính là cái gọi là tiền bạc hút nhau à?
“Được.” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Lát nữa sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh” “Lão đại, trọng điểm là tôi bị lừa tiền.” “Bị lừa nhiều lần là anh sẽ không muốn nhìn thấy màu vàng nữa.” “Haizz, sư phụ, người ở đây dễ lừa thật đấy” Đệ Ngũ Nguyệt vui vẻ nói: “Vừa nãy con gặp một tên lắm tiền mà ngu cực, con còn chưa tung ra tuyệt chiêu mà anh ta đã đưa cho con hai thỏi vàng lớn rồi.” Doanh Tử Khâm vỗ vai cô ấy: “Sau này nhớ lừa gạt nhiều vào.” Trong lòng cô rất yên tâm.
Lúc này, trong khách sạn.
Phó Quân Thâm lau mồ hôi trên trán, mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.
Quản lý bước tới nghênh đón, thấp giọng nói: “Sếp, bà cụ nhà họ Ngọc kia lại tới, đang đứng ngay ngoài cửa khách sạn, từ nãy đến giờ vẫn khóc lóc om sòm” Cứ tưởng rằng lần trước bị nhục nhã như thế, bà cụ Ngọc sẽ bỏ cuộc.
Ai ngờ bà ta lại mặt dày đến mức ngày nào cũng đến ngoài khách sạn chặn người.
Phó Quân Thâm thản nhiên ừ một tiếng, không vui không giận: “Giúp bà ta phát trực tiếp trên mạng W.” Quản lý lập tức hiểu ý, vội vàng dẫn mấy robot phục vụ xuống lầu, đặt máy quay và những thiết bị khác xung quanh bà cụ Ngọc.
Còn rất chu đáo mở khu bình luận thành dạng màn ảnh chiếu 3D để bà cụ Ngọc nhìn thấy.
[Mau xem, mau xem kìa, lại là bà già này.
Phó công tử không thèm để ý đến bà, lkAø8itfäriXtôrgfi] [Bây giờ hối hận thì biết đến cầu xin người ta rồi à, lúc trước bà đã làm gì bà còn nhớ không?] Bà cụ Ngọc tức đến run cả người: “Các, các người..." Bên kia, Ninh Nhược nhíu chặt lông mày.
Cô ta không ngờ Phó Quân Thâm hoàn toàn không để ý đến bà cụ Ngọc.
Cô ta đành đích thân ra tay vậy.
“Phó công tử, chuyện liên hôn là thật lòng, em đối với anh cũng là thật lòng.” Ninh Nhược tiến lên, vẫn giữ chừng mực như cũ: “Em cũng không nghĩ nhất định phải kết hôn.
Nếu như có thể thì chúng ta cứ quen nhau thử cũng được.” “Anh trai em là quản trị viên mạng W, anh ấy cũng có thể giúp cho anh rất nhiều” Phó Quân Thâm ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa bỗng nhiên cong lên.
Nụ cười của anh có sức sát thương rất lớn, trái tim Ninh Nhược lập tức đập rộn lên.
Nhưng một giây sau, Phó Quân Thâm đã đi lướt qua cô ta.
Anh dừng trước mặt cô gái, hơi cúi người xuống ngang tầm cô: “Em chờ lâu chưa?” “Cũng bình thường.” Doanh Tử Khâm nhét túi cho anh: “Anh cầm lấy này.” Đệ Ngũ Nguyệt lập tức ngoan ngoãn chào: “Chào bạn trai của sư phụ ạ.” “Tiểu đồ đệ cũng ở đây à?” Phó Quân Thâm ngước nhìn lên: “Tặng cô cái này.” Đệ Ngũ Nguyệt lại bị nhét cho thanh socola một lần nữa: “...” Thà cô ấy đi lừa gạt tên nhà giàu ngu ngốc kia còn hơn.
Doanh Tử Khâm khẽ nhíu mày: “Anh đi đến đâu cũng được chào đón quá nhỉ.” “Tàm tạm.” Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: “Anh chỉ bằng một phần mười em thôi, con gái theo đuổi em cũng không ít.” Doanh Tử Khâm: “...” Từ sau khi Phó Quân Thâm đánh hạ toàn bộ sát thủ của căn cứ Black, bây giờ những sát thủ kia đã không còn nhận việc nữa.
Ngày ngày, bọn họ đều ngồi chầu chực xung quanh viện nghiên cứu, một khi phát hiện có bất cứ dấu vết gì sẽ lập tức xông ra đe dọa.
Một chiếc xe chợt hạ xuống từ trên không rồi dừng lại.
Ninh Nhược suýt thì ngã nhào, cô ta nén giận, hai mắt còn đang ngân ngấn lệ: “Làm gì vậy, không có mắt à?” Cửa sổ xe hạ xuống, là Hugh.
Hôm nay anh ta nhuộm tóc màu đỏ.