Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 735 DOANH TIỂU THƯ CHÍNH LÀ ĐẠI TIỂU THƯ T hanh Lang là ám vệ duy nhất và cũng là tử sĩ thế thân của Lộ Uyên.
Hai người họ được huấn luyện cùng nhau từ khi còn rất nhỏ, luôn gắn bó với nhau như hình với bóng.
Nếu Lộ Uyên gặp nguy hiểm, Thanh Lang là người đầu tiên đứng ra bảo vệ ông.
Tố Vấn quả quyết mở ra, quét vân tay và mống mắt, sau đó mở bức thư này ra.
Giấy của bức thư được chế tạo đặc biệt, sử dụng vật liệu nano nên nhiều năm trôi qua như vậy, nó vẫn không hề bị hư hại chút nào.
Bà cúi đầu đọc.
“Đại phu nhân, không biết khi bà đọc được bức thư này là khi nào.
Nhưng để tránh tai mắt của những kẻ đó, thuộc hạ đoán là chắc cũng phải mất mười mấy năm.
Ngày 24 tháng 3 năm 2003, thuộc hạ ra ngoài cùng đại gia trưởng, sau đó chúng tôi bị đánh úp ở Băng Nguyên, đội hộ vệ đều hy sinh hết cả.
Tôi chưa từng gặp những kẻ này, từ đầu đến cuối chúng không lộ mặt nhưng.
chúng rất mạnh, tôi và đại gia trưởng bị bao vây lại.
Tôi vốn muốn liều chết để cứu đại gia trưởng nhưng đại gia trưởng đã lấy mình ra làm mồi nhử, dẫn đám người đó ải và lệnh cho tôi lập tức trở về gia tộc, bảo vệ Đại phu nhân.
Sau khi trở về gia tộc, tôi mới kinh hãi phát hiện ra, tin tức đại gia trưởng mất tích đã được báo về trước, Đại phu nhân vì quá sốc nên đã sinh non, Đại tiểu thư ra đời sớm hơn dự kiến.
Tôi tuân lệnh đại gia trưởng, âm thầm bảo vệ bà, sau đó phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho bà đã bế hai đứa bé, một đứa bé trong đó sắc mặt tím tái như vừa mới chết đi.
Đại phu nhân, đứa bé mới chết kia không phải Đại tiểu thư mà là đứa bé Ponwe lén đánh tráo.” Ponwe Liên Châu, gia chủ gia tộc Liên Châu và cũng là cha của Prunella và Tố Vấn.
Bàn tay cầm bức thư của Tố Vấn chợt siết chặt.
Không ngờ trong mười giây bà còn đang suy yếu, con gái bà đã bị đánh tráo!
Lúc đó, cơ thể và tỉnh thần của bà đều mệt mỏi, thể lực cũng không theo kịp nên không nhận thấy bất thường.
Hơn nữa, chuyện này còn là do gia tộc Liên Châu làm.
Nhưng quan trọng nhất là, khi Lộ Uyên còn ở thành Thế Giới, ai đã truyền tin tức về trước?
“Họ muốn sát hại Đại tiểu thư.
Sau khi tôi cứu được cô ấy, tôi lại gặp phải đám người từng đánh úp tôi ở Băng Nguyên.
Bất đắc dĩ, tôi không thể không đưa Đại tiểu thư rời khỏi thành phố.
Trong nửa năm ấy, tôi bôn ba từ phía nam châu Âu đến miền bắc châu Âu, nhưng đám người kia vẫn không từ bỏ mục đích, không ngừng bám đuôi tôi.
Để đánh lạc hướng những kẻ truy đuổi cuối cùng, tôi đã để Đại tiểu thư ở một khách sạn ở châu Âu.
Đại phu nhân yên tâm, trên người Đại tiểu thư có chiếc khóa gen duy nhất của thành Thế Giới, đại gia trưởng đã đưa nó cho tôi.
Khóa gen có thể bảo vệ tính mạng, khóa gen của cô ấy lại.
Với trình độ khoa học và kỹ thuật của bảy châu bốn bể, họ sẽ không đo lường được gen thực sự của cô ấy, mọi giám định đều vô hiệu.
Đại gia trưởng đã đặt thời gian, khóa gen sẽ được mở vào năm Đại tiểu thư 18 tuổi.” Tay Tố Vấn lại run lên.
Đương nhiên bà biết về khóa gen.
Không ai biết rốt cuộc khóa gen do ai chế tạo ra nhưng chắc chắn người làm ra nó là một hiền giả.
Bởi vì người bình thường không có năng lực này.
Khóa gen sử dụng rất nhiều công nghệ, nguyên liệu tạo ra nó không chỉ có một.
số vật chất luyện kim mà còn có vài viên thiên thạch nữa.
Đứa bé bị khóa gen, một phần những khả năng như IQ, EQ,...
sẽ bị khóa lại, trở.
thành người bình thường.
Khóa gen không chỉ có thể bảo vệ an toàn cho đứa bé mà còn có thể cứu sống chúng trong lúc khẩn cấp.
Nhưng đồng thời, khóa gen cũng sẽ hỏng ngay sau khi cứu đứa bé một mạng.
'Tố Vấn hít sâu một hơi.
Khóa gen không bị mở ra sớm hơn thì tốt.
Nhưng nếu nó được mở ra trước, điều đó chứng tỏ nó đã hỏng vì cứu mạng đứa bé.
Con gái bà...
đã chết một lần.
Mặc dù khóa gen rất thần kỳ nhưng cũng không nhiều tác dụng lắm, vì thế nó bị viện Hiền giả bỏ xó ở một chỗ.
Nhưng nếu Lộ Uyên có thể lấy được khóa gen, thì dù không chết, ông cũng bị thương nặng.
Chưa kể lúc ấy còn có rất nhiều người đang bao vây ông ấy đến vậy.
Tố Vấn luôn không muốn tin vào chuyện Lộ Uyên đã chết.
Nhưng lý trí nói với bà, đã 20 năm rồi mà họ vẫn không thấy tung tích của Lộ Uyên, cũng không có bất cứ tin tức nào báo về.
Rất có khả năng là ông đã chết.
'Tố Vấn cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục đọc bức thư.
[Đại phu nhân, có kể muốn tiêu diệt gia tộc Lineger, không chỉ là đại gia trưởng.
và Đại điểu thư, những thành viên khác của gia tộc cũng không thể thoát được, nhưng thuộc hạ lực bất tòng tâm, không thể làm gì cả.
Xin Đại phu nhân hãy thứ lỗi cho tôi vì tôi đã không thể tận tay đưa Đại tiểu thư trở về với bà.
Tôi đã gửi tin nhắn nặc danh cho tiểu thư Sinai và hẹn giờ, xin cô ấy đi tìm Đại tiểu thư giúp.
Đám người kia nắm trong tay vũ lực, khoa học công nghệ kỹ thuật cao và vô cùng tàn nhẫn, tôi không dám gửi quá nhiều tin tức, chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
Nếu Đại tiểu thư có thể bình an trưởng thành thì vô cùng tốt.
Đại phu nhân, nếu bà đọc được bức thư này, xin bà hãy giải quyết gia tộc Liên Châu trước!
Nếu tôi đoán không lầm, họ sẽ lợi dụng chuyện Đại tiểu thư chết yếu để ép Đại phu nhân nhận nuôi con trai của gia tộc Liên Châu, từ đó chiếm lấy toàn bộ gia tộc Lineger!
Nhưng dù sao thì gia tộc Liên Châu cũng là nhà ngoại của Đại phu nhân, bà giải quyết thế nào, tôi không dám nhiều lời.
Đại gia trưởng còn hơn cả anh em ruột của tôi, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ người nhà của ngài ấy.
Thuộc hạ cảm ơn Đại phu nhân đã chăm sóc cho thuộc hạ suốt mấy năm qua.” Đây là bức thư cuối cùng được Thanh Lang viết trước khi chết!
Những dòng chữ sau đó càng nguệch ngoạc hơn, lại còn có một giọt máu lớn trên đó nữa.
Khiến người ta thấy mà phát sợ.
Tố Vấn đọc xong liền trầm mặc rất lâu.
Trong bức thư này có quá nhiều thông tin, câu nào cũng đều khiến bà chấn động đến run rẩy.
Thanh Lang đoán không sai.
Nhưng điều duy nhất ông ta không đoán được là bà tổn thương nguyên khí nặng nề, hôn mê suốt gần 20 năm.
Sở dĩ gia tộc Liên Châu không trực tiếp tráo đổi đứa bé là vì khả năng bị phát hiện lên đến 100%.
Nhưng người chết thì không nói được gì.
Điều nực cười là từ khi bà còn nhỏ, Ponwe đã rất tốt với bà, giữa bà và Prunella, lúc nào ông ta cũng thiên vị bà hơn.
Kết quả vẫn là “con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”.
Quản gia nhìn bà, cẩn thận hỏi: “Đại phu nhân, ngài Thanh Lang đã nói gì vậy?” Tố Vấn kiềm chế cơn kích động, giọng run run: “Đàn Đàn còn sống.” Nói xong, bà ôm mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Con gái bà vẫn còn sống.
Đây là điều xa xỉ mà đến cả trong mơ, bà cũng không dám đòi hỏi.
Vậy mà giờ đây, điều vọng tưởng ấy đã trở thành hiện thực.
Quản gia cũng rất ngạc nhiên, quỳ xuống: “Chúc mừng Đại phu nhân!” Ông biết nếu Thanh Lang để lại bức thư này thì với lòng thành của ông ấy, chắc chắn Đại tiểu thư vẫn còn sống.
liền lần, zếi [ân cam, Tố Wếm nưới [tùnhh (ñnh ÏEñi điry= “Bềm tiềm sớm Gồm cfống nhưng không biết con bé đang ở đâu.” Châu Âu quả thực quá lớn, tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Một đứa bé trên người không có bất cứ đặc trưng nào.
Điều này cũng không thể trách Thanh Lang không nói rõ với Sinai.
Chẳng trách, tuy rằng chỉ có một mình Lộ Uyên mới có thể sử dụng con dấu.
Nhưng trong khoảnh khắc đứng giữa sinh tử, Lộ Uyên giao con dấu cho Thanh Lang cũng là chuyện hết sức bình thường.
Quản gia chắp tay: “Đại phu nhân, chúng tôi cũng đã điều tra nhà họ Doanh, đây là tư liệu.” Ông dừng lại: “Gia đình này có hơi kỳ lạ” Con gái ruột mất tích, sau đó liền tìm một đứa bé giống con ruột của mình về nuôi.
Chỉ coi trọng lợi ích, coi con gái ruột thành kho máu di động.
Cũng không biết thiểu năng thế nào mới có thể làm ra được chuyện như vậy.
Quản gia nói thêm: “Đại phu nhân, nhưng đúng là nhà họ Doanh có chút liên quan đến chúng ta.
Có lẽ bà không biết chuyện này.
Đời của lão gia tử có thành viên của chi thứ đã bị xóa ký ức của thành Thế Giới và trục xuất đến bảy châu bốn bể.” “Chắc là nhà này rồi, chẳng trách Doanh tiểu thư lại hơi giống đại gia trưởng” Tố Vấn nhận lấy: “Tôi xem xem.” Trong tư liệu có viết nhà họ Doanh có hai người con, một trai một gái, trong đó cũng chỉ tiết ghi lại chuyện Doanh Tử Khâm bị Doanh Lộ Vi ném đi vào năm cô một tuổi.
Đôi mắt của Tố Vấn đang nhìn chằm chằm vào dòng ngày 24 tháng 3 năm 2003.
Cùng ngày sinh với Đàn Đàn của bà.
Tuy chỉ là trùng hợp nhưng nó lại càng làm tăng thêm cảm giác mãnh liệt trong lòng bà.
“Đại phu nhân, đọc tư liệu thì xem ra Doanh tiểu thư đã mất tích khi cô ấy mới chỉ hơn một tuổi” Quản gia do dự một chút: “Hơn nữa cô ấy vẫn luôn ở nước Hoa, điều này không khớp với những gì ngài Thanh Lang nói.” “Không cần quan tâm đến những chuyện này” Tố Vấn ngập ngừng nói: “Tôi muốn làm giám định ADN với Yểu Yếu.” Nếu Đàn Đàn của bà vẫn còn sống, những chuyện khác đều không quan trọng.
Quản gia đi theo Tố Vấn, đương nhiên ông biết Doanh Tử Khâm.
Ông gật đầu, nhìn thời gian: “Đại phu nhân, bây giờ phòng nghiên cứu chưa đóng cửa, vẫn có thể tìm Doanh tiểu thư, nhưng ban nãy chúng ta vừa bị đánh úp” “Hơn nữa bên ngoài không yên ổn, chúng ta không thể đến gặp Doanh tiểu thư vào lúc này, ngộ nhỡ...” Tố Vấn rợn tóc gáy: “Ông nói đúng” Với trí thông minh của Tố Vấn, bà có thể đoán được đám người truy sát Lộ Uyên chính là đám người ngày hôm nay.
Kẻ địch cũng biết bà đang điều tra chuyện năm đó, họ không thể đảm bảo được chúng sẽ không ra tay trước.
Bà không thể chịu đựng được mất mát lần thứ hai nữa.
Tố Vấn ngẫm nghĩ một chút, quả quyết nói: “Trước tiên phái đội hộ vệ đi chỉ viện, sáng mai chúng ta lập tức đến phòng nghiên cứu.” Tay bà run lên, hoàn toàn không thể áp chế được sóng gió trong lòng.
Lúc này, quản gia kinh hô: “Tiểu thư Vọng Nguyệt!” Tố Vấn ngẩng phắt đầu dậy thì thấy Thiếu Ảnh cõng Vọng Nguyệt đi vào.
“Em tư!” Sắc mặt bà thay đổi: “Thiếu Ảnh, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thiếu Ảnh đặt Vọng Nguyệt lên giường, ánh mắt cậu ta vẫn lạnh lùng như cũ: “Mẹ cháu bị người của gia tộc Liên Châu bắt đi, cháu và Doanh tiểu thư đến thì phát hiện chúng muốn giết bà ấy.” Tố Vấn biến sắc: “Gia tộc Liên Châu?
Vậy Yểu Yếu đâu?” Bà không quên lời dặn dò của Thanh Lãng trong di thư.
Nhất định phải giải quyết gia tộc Liên Châu trước.
“Để mẹ con cháu an toàn trở về, Doanh tiểu thư đã lấy mình làm mồi nhử, dẫn dụ hộ vệ của gia tộc Liên Châu đi chỗ khác rồi” Thiếu Ảnh nhớ lại cái tát trước đó của cô gái: “Cô ấy rất mạnh, ít nhất có thể so sánh được với phó thống lĩnh đoàn ky sĩ” Nhưng Tố Vấn vẫn lo lắng, lập tức hạ lệnh: “Nhanh, phái toàn bộ hộ vệ ra ngoài, đến gia tộc Liên Châu trước.” Bất kể Doanh Tử Khâm có phải là Đàn Đàn của bà hay không, bà cũng không thể để Doanh Tử Khâm xảy ra chuyện được.
Quản gia nhận lệnh: “Vâng!” “Gọi bác sĩ đến đây” Tố Vấn dặn dò xong thì hỏi: “Hôm nay mẹ cháu đi đâu, sao lại bị gia tộc Liên Châu bắt?” “Hôm nay mẹ cháu chỉ đến bệnh viện.
Bà ấy nói với cháu là làm giám định ADN, nhưng không nói là làm cho ai” Thiếu Ảnh lấy chăn ra đắp cho Vọng Nguyệt, trên khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt: “Không biết có phải chuyện này đã động chạm đến lợi ích nào đó của gia tộc Liên Châu hay không?” Rốt cuộc là lợi ích gì mà khiến họ không màng đến việc bị diệt cả tộc cũng phải bắt Vọng Nguyệt đi?
Ba chữ giám định ADN như tiếng sét nổ vang bên tai Tố Vấn.
Chẳng lẽ...
Thiếu Ảnh chậm chạp ngẩng đầu lên: “Bác?” Cậu ta vẫn luôn tỉnh tế, đương nhiên cũng biết rõ gia tộc Liên Châu là nhà mẹ của Tố Vấn.
Thời gian Tố Vấn sống ở gia tộc Liên Châu còn lâu hơn nhiều so với thời gian bà được gả đến gia tộc Lineger.
Tố Vấn sẽ nghiêng về bên nào?
“Trước tiên không bàn đến chuyện này.
Tố Vấn bình tĩnh lại: “Cứu mẹ cháu ớc đã” Rất nhanh sau đó, bác sĩ đẩy máy móc đi vào.
Thiếu Ảnh lạnh lùng nhìn máy móc kiểm tra: “Bà ấy bị chúng đánh thuốc.” Nếu cậu ta không đặt thiết bị định vị trên người Vọng Nguyệt, không nhận thấy điểm bất thường.
Thì e rằng Vọng Nguyệt không còn sống mà rời khỏi gia tộc Liên Châu.
Ánh mắt Tố Vấn cũng cực lạnh.
Không tính đến chuyện Vọng Nguyệt, chỉ riêng việc trộm đánh tráo con của bà cũng đã đủ để bà trở thành kẻ thù không đội trời chung với gia tộc Liên Châu rồi.
Dù Ponwe có là bố của bà, bà cũng sẽ không bao giờ tha cho ông ta.
Ba mươi phút sau, bác sĩ đã rửa sạch chất độc trong người Vọng Nguyệt, sau đó truyền cho bà một chai thuốc bổ.
Vọng Nguyệt yếu ớt tỉnh lại.
Thiếu Ảnh thở phào một hơi, cất lời: “Mẹ.” “Em tư” Tố Vấn cũng rất quan tâm đến bà ấy: “Có thấy khó chịu ở đâu không?” Sức khỏe của Vọng Nguyệt quan trọng hơn.
Đợi đến khi Vọng Nguyệt hồi phục lại, bà sẽ tính sổ với gia tộc Liên Châu sau.
Vọng Nguyệt sững sờ một lúc, như thể bà ấy vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Ý thức của bà ấy mới chỉ dừng lại khi bà ấy còn đang ở bệnh viện.
“Chị dâu!” Sau khi định thần, Vọng Nguyệt đột nhiên ôm lấy vai Tố Vấn, bật khóc: “Chị dâu, em thấy Doanh tiểu thư hơi giống chị, khí thế lại có vài phần giống anh cả.” “Em nghĩ em đã tìm được Thiếu Ảnh về rồi, nhỡ đâu...
Vậy nên em đã giấu chị đi làm giám định ADN” Tim Tố Vấn run lên: “Em nói giám định ADN em làm là của chị và Yếu Yếu...” Cơ thể Thiếu Ảnh cũng run lên.
“Đúng vậy chị dâu” Vọng Nguyệt lau nước mắt: “Doanh tiểu thư chính là Đại tiểu thư!”