Chương 734 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 734 ĐẠI PHU NHÂN, CON GÁI BÀ CÒN SỐNG?


T hiếu Ảnh thoáng ngây người, có chút bất ngờ: “Doanh tiểu thư?” Doanh Tử Khâm nhanh chóng cài mấy vũ khí laser lên người, nói: “Thay anh trai hụt của cậu chăm sóc thằng em trai còn chưa tới tay đã bay mất thôi” Thiếu Ảnh: “..” Cậu ta đâu có cần người anh cả này.


“Đậu má, dựa vào đâu chứ?” Ngũ thiếu gia ngạc nhiên đến sững sờ: “Cậu ta có phải người của gia tộc Ngọc đâu, dựa vào đâu mà anh cả phải chăm sóc cậu ta?


Sao anh ta không có đãi ngộ ấy?


“Ngu xuẩn.” Diệp Tư Thanh không nghe nổi nữa, hạ thấp giọng: “Rõ ràng là đã xảy ra chuyện mà.” “Hả hả, xảy ra chuyện á?” Ngũ thiếu gia giật nảy mình, nhảy dựng lên đuổi theo Doanh Tử Khâm: “Chị dâu, chị dâu, em cũng đi, em vừa biết đánh nhau vừa giỏi chịu đòn.” Bên phía gia tộc Liên Châu.


Prunella ôm một bộ mặt đầy tổn thương quay về, tức giận chửi ầm lên: “Xúi quẩy, đúng là quá xúi quẩy!” Tố Vấn thật sự quá không biết điều.


Ông ta có lòng tốt cho bà nhận nuôi một đứa con, bà lại không nói không rằng đuổi ông ta ra ngoài.


Nhà mẹ đẻ kiểm soát gia tộc Lineger rõ ràng là lợi nhiều hơn hại.


Vậy mà Tố Vấn lại không cân nhắc rõ điểm này!


“Bố.” Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi bước ra đón, mặt mũi cậu ta giống Prunella như đúc: “Bên gia tộc Lineger nói thế nào ạ?” “Người cô đó của con, sau khi gả đi thì coi mình là người của gia tộc Lineger luôn rồi” Prunella đè nén sự bực bội: “Nó không đồng ý, còn ném chén trà vào.


người bố.” Nghe vậy, Mạch Đông cũng cau mày.


Ban đầu cậu ta tưởng cậu ta có thể thuận lợi bước vào gia tộc Lineger.


Chẳng lẽ Tố Vấn thà nhường vị trí đại gia trưởng cho đám người Beau chứ không muốn cho cháu trai nhà mẹ đẻ?


Ít nhất nhà mẹ còn đồng ý che chở cho bà chứ để mấy phe phái khác trong gia tộc Lineger giành mất vị trí đó thì chắc chắn Tố Vấn sẽ trở thành tù nhân.


Prunella vẫn chưa nguôi giận, một giọng nói già nua chợt vang lên: “Nó không.


đồng ý à?” Đó là giọng của một ông lão mặc âu phục, mặt mũi uy nghiêm.


Prunella và Mạch Đông cùng cung kính hành lã.


“Chaa” “Ông nội” Ông lão gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế trên: “Con chưa nói cho nó à, sau này nó không con không cái thì rất khó sống ở một nơi tranh giành quyền lực như gia tộc Lineger?” Gia tộc lớn vốn đã nhiều tranh đấu chứ chưa cần nói đến những thế gia cao cấp như Lineger.


Một khi cuộc tuyển chọn đại gia trưởng bắt đầu, chắc chắn sẽ có một trận gió.


tanh mưa máu.


Prunella kể lại chuyện của Vọng Nguyệt.


Ông lão trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói: “Ta vốn cho rằng có khả năng con gái của Tố Tố vẫn còn sống, nhưng không ngờ nó còn đến thành Thế Giới” Nghe được câu này, Prunella vô cùng kinh ngạc: “Cha?” Tại sao gia chủ gia tộc Liên Châu lại biết có thể con gái của Tố Vấn vẫn còn sống?


Chẳng phải đó là một thai chết sao?


“Vọng Nguyệt đó.” Ông lão khoát tay một cái, ánh mắt lóe lên sát ý: “Trước tiên lấy con chip ra, sau đó lập tức giết cô ta đi!” Nhận được sự chỉ thị này, Prunella yên tâm hẳn: “Vâng, thưa cha.” Ông lão lần chuỗi hạt đàn hương trên tay, nhìn kỹ có thể thấy bàn tay ông ta đang khẽ run lên.


Nhất định phải chôn thật kỹ bí mật này.


Prunella gọi bác sĩ tới, vừa ra khỏi phòng khách thì bỗng nhiên “uỳnh” một tiếng.


Một âm thanh vang dội gần như chọc thủng cả màng nhĩ vang lên.


Rõ ràng là tiếng nổ của một loại súng nào đó.


Sắc mặt Prunella trầm xuống, ông ta lập tức sải bước ra ngoài: “Ai dám làm càn ở gia tộc Liên Châu?” Trên không, cô gái nhảy khỏi xe gắn máy, cởi mũ bảo hiểm.


Một gương mặt xinh đẹp đến động lòng người cứ thế đập vào mắt.


Vẻ đẹp của cô có sức sát thương rất lớn, gần như ép cho người ta không thở nổi.


Prunella sợ tái cả mặt: “Cô, cô...


Ông ta nhớ lại bản giám định ADN lúc trước, đầu óc tức thì ngừng hoạt động, hai tai cũng ù hẳn đi.


Ông lão đi theo ra ngoài cũng kinh hãi.


Nhất là lúc này, trong lòng ông ta còn đang có điều mờ ám.


Liền sau đó, Thiếu Ảnh cũng tới, cậu ta nhảy từ trên cao xuống, hai mắt đằng đằng sát khí: “Mẹ tôi đâu?” “Thiếu Ảnh công tử, có phải cậu hiểu nhầm rồi không?” Prunella miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Sao mẹ cậu lại ở đây được?” “Tiểu thư Vọng Nguyệt mất tích sao?


Chúng tôi có thể cử người đi tìm giúp.” “Không cần nói nhảm với bọn họ.” Doanh Tử Khâm hờ hững: “Định vị ở đâu?” Thiếu Ảnh nhìn di động một cái: “Bên này” “Ừ” Doanh Tử Khâm gật đầu rồi đi thẳng về phía đó.


Prunella thay đổi sắc mặt.


Đó chính là nơi đang nhốt Vọng Nguyệt.


Chuyện đã vỡ lở, có giảo biện cũng không còn tác dụng gì nữa.


Prunella nghiêm nghị ra lệnh: “Ngăn bọn chúng lại, nhốt hết tất cả lại!” Ông ta vừa dứt lời, tất cả hộ vệ canh chừng xung quanh đều hành động, vây chặt lấy Doanh Tử Khâm và Thiếu Ảnh.


Nhưng bọn họ chưa kịp ra tay thì một luồng sức mạnh rất lớn đã hất tung năm sáu hộ vệ xông lên trước bay ra rồi ngã xuống đất.


“Nào, lại đây chơi với tôi.” Ngũ thiếu gia xoay xoay cổ tay: “Để xem mấy người các anh có đủ đánh với ông đây không” Tốt xấu gì thì anh ta cũng từng được gia tộc Ngọc huấn luyện một cách chính thống, hộ vệ gia tộc Liên Châu làm sao so sánh được?” Doanh Tử Khâm quay đầu: “Lúc nào anh ta cũng như thế này à?” Thiếu Ảnh khẽ nhíu mày rồi chậm rãi thốt ra từng chữ: “Bình thường còn ngu xuẩn hơn.” Có Ngũ thiếu gia ngăn cản, hai người không cần tốn nhiều công sức đã tới được căn phòng bí mật đang giam giữ Vọng Nguyệt.


“Pằng!” Doanh Tử Khâm chậm rãi giơ tay, bắn một phát súng về phía cửa điện tử.


Cánh cửa lập tức bật mở.


Bên trong, Vọng Nguyệt đang bị trói trên ghế.


Sau khi tới gia tộc Liên Châu, bà ấy bị bỏ thuốc nên bây giờ vẫn đang hôn mê, Iiônp[ts9eNfsfđi6iermÈn Mười đầu ngón tay Thiếu Ảnh chậm rãi siết chặt.


Cậu ta quay đầu, hai mắt đục ngầu đỏ au.


Cậu ta nhìn một nhóm hộ vệ khác đang chạy đến, rít lên: “Chúng mày tự tìm cái chết rồi!” “Đi chữa trị trước đã” Doanh Tử Khâm giơ tay lên, tiện tay đánh bay một tên hộ vệ: “Hòa thượng chạy được chứ miếu thì không.” Thiếu Ảnh khẽ gật đầu, cõng Vọng Nguyệt nhảy lên chiếc xe gắn máy trên không trung.


Mặc dù gia tộc Liên Châu cũng là gia tộc lớn ở thành Thế Giới nhưng so với gia tộc Lineger thì Liên Châu vẫn thua kém nhiều.


Vậy mà bọn họ vẫn dám bắt cóc Vọng Nguyệt, e là có bí mật gì đó rất kinh khủng.


Nhất định phải nhanh chóng quay về gia tộc!


“Thiếu Ảnh, cậu đưa cô Vọng Nguyệt về đi” Doanh Tử Khâm không lên xe, cô híp mắt nhìn đám hộ vệ đang đuổi theo: “Phiền phức đến rồi, để tôi dụ bọn chúng đi.” Thiếu Ảnh hơi kinh hãi: “Doanh tiểu thư!” Cậu ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Doanh Tử Khâm đưa tay đẩy ra xa.


Cú đẩy này của cô khiến chiếc xe đang chở theo hai người lập tức chạy xa năm mươi mét.


Doanh Tử Khâm vén tay áo lên, nói với vào không trung: “Đi đi.” xax Lúc này, trời đã tối hẳn.


Ngoài cổng thành, quản gia dẫn theo đội nữa vào thành.


ệ vừa thông qua kiểm tra, một lần Vốn dĩ tháng tám không phải là lúc mở cửa ra vào, nhưng cánh cửa này do viện Hiền giả trực tiếp quản lý nên chỉ cần được cho phép là có thể ra vào bất cứ lúc nào.


“Chúng ta mau về thôi.” Quản gia ôm chặt cái thùng trong ngực: “Phải giao thứ này đến tận tay Đại phu nhân.” Các hộ vệ canh giữ bên cạnh, cảnh giác nhìn xung quanh.


Lần này bọn họ đến châu Âu và nhà họ Doanh không gặp phải nguy hiểm gì.


Song trở về thành Thế Giới, nguy hiểm sẽ trùng trùng khắp nơi.


Thế nhưng trời không chiều lòng người.


Bọn họ vừa rời khỏi cổng thành đã bị chặn đường.


Quản gia thay đổi sắc mặt: “Ai đó?!” Không hề có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào thổi qua tai.


Dưới trời đêm đen kịt, bầu không khí dường như ngưng tụ.


Những người đột nhiên xuất hiện lặng lẽ này đều mặc quần áo đen, ngay cả là nam hay nữ cũng khó lòng phân biệt.


Bọn họ có khoảng một trăm người, hơn xa số người của đội hộ vệ.


Quản gia biến sắc: “Các người...” Bọn họ không có ý tốt!


“Tiên sinh, ông đi trước đi” Hộ vệ trưởng cũng sầm mặt, hắn đẩy quản gia một cái: “Nhất định phải giao đồ đến tay Đại phu nhân!” Hắn vừa mới đẩy quản gia đi, một trong số những kẻ mặc đồ đen đã dùng một.


tốc độ nhanh như cắt, trực tiếp tấn công mệnh môn của hộ vệ trưởng.


Bất kể là tốc độ hay sức mạnh, người đó đều hơn hẳn người bình thường.


Người biến đổi gen!


“Rắc!” Một tiếng động lớn vang lên, là tiếng xương cốt gãy vụn.


Cơ thể hộ vệ trưởng run lên, nhưng sau khi mở mắt, hắn lại nhận ra mình không hề bị thương.


Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, trước mặt đã xuất hiện một bóng người cao lớn rắn TỎI.


Đó là một người đàn ông mặc áo gió màu đen, không nhìn rõ mặt.


Người đó đã dùng sức của một người để ngăn cản gần một trăm người áo đen.


Ánh trăng rơi xuống người anh, tạo thành một lớp dát vàng nhàn nhạt.


Trông anh tựa như thần linh tỏa ra hào quang rạng rỡ.


Quản gia cũng chấn động.


Là ai đến giúp bọn họ?


Phó Quân Thâm giơ tay, cong môi cười: “Còn không mau đi đi?” “Đa tạ các hạ!” Quản gia vô cùng mừng rỡ: “Ân tình của các hạ, sau này gia tộc Lineger nhất định sẽ báo đáp.” Ông ấy cũng không kịp nhìn kỹ, chỉ bảo vệ cái thùng thật cẩn thận rồi nhanh chóng quay về gia tộc Lineger.


“Đại phu nhân!” Sau khi nhìn thấy Tố Vấn, cuối cùng quản gia cũng thở phào.


nhẹ nhõm.


Suýt nữa ông ấy đã không về được.


Nhưng tiến vào lãnh địa của gia tộc Lineger, đám người truy sát kia không dám.


hống hách như vậy nữa.


Tố Vấn biến sắc: “Bị tập kích à?


Chỉ còn một mình ông sao?” “Có một người thần bí đã cứu bọn tôi, tôi chạy về đây trước.” Quản gia quỳ phịch xuống đất: “Đại phu nhân, bà đoán không sai, Đại tiểu thư thực sự còn sống!” Tay Tố Vấn run lên, cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Cái gì cơ?” “Đây là thứ chúng tôi phát hiện ở châu Âu” Quản gia mở thùng ra, cung kính dâng món đồ bên trong lên: “Đại phu nhân, chỉ có bà mới có thể đọc được nó.” Đó là một lá thư được chế tạo đặc biệt, chỉ có thể mở bằng cách kết hợp vân tay, đồng tử và máu.


Xác suất bị trộm là rất nhỏ.


Ngoại trừ bản thân Tố Vấn thì không ai có thể đọc được.


Bên ngoài lá thứ là một hàng chữ rồng bay phượng múa, rõ ràng được viết rất vội.


[Kính gửi đại phụ phân!] Ánh mắt Tố Vấn đanh lại, tay càng run rẩy nhiều hơn.


Bà rất quen thuộc với nét chữ này.


Thanh Lang.


Cận vệ trưởng của Lộ Uyên.


Cũng là thân tín duy nhất của ông ấy!


  • Trước
  • Sau