Chương 703 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 703 CHỖ DỰA!


NORTON: ANH ĐANG NÓI VỀ TÔI?


(( G lao thông khu vực này đã hoàn toàn tê liệt!” Vào cuối thế kỷ 20, giao thông hàng không trong thành Thế Giới Ban siIpHoIDreri Trong hai thập kỷ trở lại đây, với sự xuất hiện ngày càng nhiều các loại hình giao thông mới, người dân có xu hướng mua các phương tiện có thể sử dụng trên không trung hơn.


Các tuyến đường hàng không thật sự rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.


Vì vậy, mỗi phương tiện lưu thông đều bị trạm cảnh sát giao thông kiểm soát chặt chẽ.


Nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra vụ nổ.


Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật ngày này, kể cả bom nén thu nhỏ do viện Công trình chế tạo cũng không thể thoát khỏi dụng cụ kiểm tra.


Hơn nữa, giao thông hàng không tê liệt, giao thông trực diện cũng sẽ chịu ảnh imzmnnlifrdinib.


Sắc mặt của Tố Vấn đột nhiên thay đối: “Chuyện này xảy ra khi nào?!” Chiếc xe mà Sinai lái có giá bán một tỷ ở trên mạng W.


Hơn nữa còn là phiên bản giới hạn, cần rút thăm.


Những người có thể mua được không phải giàu có thì cũng là quyền quý, đều nắm giữ một vị trí nhất định ở thành Thế Giới.


“Mau chuẩn bị xe, đội hộ vệ ra quân!” Tố Vấn bỗng nhiên đứng dậy: “Lập tức theo tôi đi cứu viện!” “Đại phu nhân!” Nghe Tố Vấn nói vậy, quản gia lo lắng, vội vàng ngăn cản: “Đại phu nhân, bà vừa mới tỉnh lại, còn không biết cơ thể có di chứng gì không.” “Đại phu nhân, vụ nổ đã xảy ra rồi, vậy kẻ tấn công vẫn còn ở trong bóng tối, sự an toàn của bà cũng rất đáng lo ngại!” Tố Vấn vẫn tiếp tục đi ra ngoài.


Bà ấy cảm thấy vô cùng bất an trong lòng, nhưng lại không thể nói chính xác cảm giác bất an này là gì.


Tố Vấn vừa ra lệnh, đội hộ vệ tinh anh nhất của gia tộc Lineger lập tức đi theo.


Mạc Khiêm thở phào nhẹ nhõm nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đang đi xa dần.


Ông ta ngồi sụp xuống đất, chợt nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Thi thể lạnh như băng của Tam phu nhân đang ở bên cạnh ông ta.


Mạc Khiêm lau mồ hôi trên trán.


Từ hôm nay trở đi, ông ta nhất định phải hành động cẩn thận.


x.* “Tít tít tít..." Có tiếng còi vọng lại trong không trung.


[Cảnh báo!


Cảnh báo!] [Đoạn đường phía trước xuất hiện sự cố khẩn cấp, yêu cầu tất cả các phương tiện đi đường vòng'!] [Một lần nữa cảnh báo, nếu không cần thiết, cư dân của khu vực phía đông không được phép ra ngoài vào tối nay.] Vụ nổ bất ngờ này đã ảnh hưởng đến khá nhiều người.


Beau cũng là một trong số đó.


Cô ta nâng kính râm lên hỏi tài xế, rất không hài lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tay tài xế run run: “Tiểu thư Beau, bổn gia truyền đến tin tức, chiếc xe mà Ngũ tiểu thư và vị tiểu thư thần y kia ngồi đã phát nổ, Đại phu nhân đã tự mình đi cứu viện rồi.” Beau nhíu mày: “Đã chết rồi sao?” Lái xe do dự một chút: “Nổ đến cỡ đó, ngay cả ky sĩ Chén Thánh chắc cũng không sống nổi đâu nhỉ?” Bọn họ ở cách đó khá xa, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.


Những người ở trung tâm vụ nổ còn có thể sống hay không?


“Ồ” Beau lần nữa đeo kính râm lên: “Phiền phức quá, trở về viện nghiên cứu” Tài xế lập tức quay đầu rời đi.


Mà phía trước, cột cột khói đen nghi ngút, hàng chục chiếc ô tô bị cháy đen.


Một trong những chiếc xe đó phát ra một tiếng “ầm”.


Doanh Tử Khâm lạnh lùng đá tung cửa xe.


Một tay cô ôm một bé gái một tuổi, tay kia cầm điện thoại di động, giọng cô dịu xuống: “Trưởng quan?” “Yếu Yếu.” Giọng nói của Phó Quân Thâm đanh lại: “Em ở đâu?” Doanh Tử Khâm nói ra một tọa độ, rồi đưa bé gái đến nơi an toàn.


Sau đó nhấn một cái nút trong tã lót của bé gái.


Cái nút này có thể truyền tin cho bố mẹ của Doanh Tử Khâm suy nghĩ giây lát rồi đặt một miếng ngọc bích vào tay đứa bé gái.


Nếu đã gặp nhau thì đây chính là duyên phận.


Miếng ngọc này có thể bảo vệ bé gái khỏi tai họa ít nhất một lần.


Sau khi làm xong tất cả những điều này, Doanh Tử Khâm đứng dậy và nhanh chóng đi đến tọa độ lúc nãy.


Phó Quân Thâm đã đến.


Đôi mắt anh chìm xuống, anh nắm tay cô và xem xét cẩn thận những vết thương trên cơ thể cô.


Ngoại trừ một vài vết trầy trên cánh tay, không có vết thương nào khác.


“Em không sao.” Doanh Tử Khâm ngáp: “Bom như này không thể làm em bị thương được, nhưng cũng hao tốn khá nhiều nội kình.” Cô không nhanh không chậm nói: “Để anh phải lo lắng rồi” Điều đáng chúc mừng là lần này không hề gây ra thương vong.


Cuối cùng cô còn cứu được những người khác nữa.


Phó Quân Thâm vuốt tóc của cô, cười bất đắc dĩ: “Em chính là nỗi lo lắng của anh, anh không lo cho em thì lo cho ai?” “Lại là loại bom này” Anh quay đầu lại, ánh mắt tối sầm: “Khó trách dụng cụ kiểm tra không thể phát hiện được, cũng may là có chuẩn bị từ trước.” Bom được làm từ vật liệu luyện kim không khớp với bất kỳ nguyên lý của thiết bị công nghệ nào.


Phó Quân Thâm ôm eo cô, cả hai từ trên không trung lướt xuống.


“Ừm” Doanh Tử Khâm liếc nhìn nơi đầy khói đen: “Chúng ta đi trước” Nói xong, ánh mắt của cô lại dừng một chút, khẽ than thở: “Một tỷ.” Đã bị nổ không còn gì nữa.


“Đồ tham tiền” Phó Quân Thâm nhéo mặt cô một cái, cười thầm: “Tiền còn có thể kiếm được, nếu em thích xe khi về anh sẽ mua cho em một chiếc.” Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Ừm, anh kiếm tiền nuôi gia đình, cũng phụ trách xinh đẹp như hoa.” Lúc này, điện thoại đổ chuông.


Âm thanh “tít tít tít” đồn dập vang lên, là Tố Vấn.


Doanh Tử Khâm trầm ngâm một chút, trả lời tin nhắn.


[Bác gái, thân phận này của cháu đã chết, sáng mai chúng ta có thể gặp nhau ở.


viện nghiên cứu, tiểu thư Sinai cũng không sao.] Với sự thông minh của Tố Vấn, lập tức đã hiểu được.


Thì ra tiểu thần y đã cải trang.


Sau khi xác nhận Doanh Tử Khâm không sao, Tố Vấn cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy yên tâm.


[Tiểu thần y, hẹn gặp vào ngày mai.


Bác làm cho cháu chút đồ ăn, đừng uống dung dịch bổ sung dinh dưỡng nữa, chẳng ngon chút nào.] [Doanh Tử Khâm]: Vâng, cảm ơn bác gái.


Tố Vấn bình tĩnh cất điện thoại và không nói gì, rồi cùng đội cứu hộ đi tìm nàn Bên kia.


Sau khi Sinai được Doanh Tử Khâm cứu ra ngoài, chiếc ván trượt đã đưa cô ấy đến một nơi hẻo lánh.


Cô ấy ngẩng đầu lên và phát hiện mình đã đến gần Viện hiền giả.


Ngay sau đó cô ấy lấy ra thuốc giải độc mà Doanh Tử Khâm đã chuẩn bị cho mình và uống một viên, lấy lại cơ thể trưởng thành.


Như vậy sẽ dễ dàng di chuyển hơn.


GineñiđEmsdinrfinltfin986B, Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, kèm theo tiếng quát chói tai của các ky sĩ.


“Có người muốn ám sát đại nhân Ma Thuật Sư!” “Nhanh đi bắt người!” “Báo cáo báo cáo!


Người ám sát mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean bó, cao 172 cm, nữ trưởng thành, tóc dài màu vàng bạch kim, số đo 88, 60, 85.” “Người nào gặp được, không cần bắt, lập tức giết chết!” Sinai vừa thay xong quần áo, sắc mặt hơi thay đổi.


Dữ liệu này hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm trên cơ thể cô ấy.


Đây là một âm mưu đã được tính toán từ trước.


Địa vị của hiền giả quá cao.


Nếu tập kích hiền giả, thì có là nhân vật cấp bậc cao như Lộ Uyên cũng sẽ lập.


Hiền giả đã che chở cho thành Thế Giới trong nhiều thế kỷ và cư dân của thành Thế Giới cũng sẽ tin tưởng các hiền giả vô điều kiện.


Sinai xoay người bỏ chạy.


Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều làm thí nghiệm trong viện nghiên cứu, thể chất của cô ấy quả thực không tốt lắm.


Sinai lợi dụng thiết bị công nghệ cao trên người, để tránh sự đuổi bắt của các ky sĩ hết lần này đến lần khác.


Cho đến khi cô ấy xông vào một hành lang, bước chân của cô ấy mới dừng lại.


Hồng bét rồi.


Đây là một cái hành lang không có cửa ra.


Sinai ngẩng đầu.


Phía trên đầu là rất nhiều loại máy bay không người lái khác nhau đang lơ lửng, bay tới bay lui.


Một khi cô ấy bay ra ngoài bằng thiết bị phi hành, sẽ bị bắt ngay lập tức.


Sinai bình tĩnh quan sát, tìm cách chạy trốn.


Lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ấy.


Ngay sau đó, một lực mạnh ập đến, cô ấy bị đẩy vào tường.


Cơ thể Sinai ngay lập tức căng cứng, tay của cô ấy đã chạm vào khẩu súng laser.


Nhưng nguồn lực đó đã ngăn không để cô ấy di chuyển, cơ thể cô ấy đã hoàn toàn bị khống chế.


Không gian chật chội và tù túng, nhiệt độ dần lên cao.


Đầu của cô bị bàn tay của người đàn ông che hoàn toàn, tầm nhìn của cô ấy tối đen như mực.


Cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ góc độ này, chỉ thấy xương quai xanh dưới áo sơ mi của người đàn ông đang lên xuống nhịp nhàng theo hơi thở.


“Cộp cộp cộp...” Tiếng bước chân vang lên bên tai mỗi lúc một lớn hơn.


“Bên này!


Nhanh lên, là chỗ này!” Giọng nói của Sinai hơi lạnh: “Bọn họ đang đuổi bắt tôi, mau thả tôi ra, nếu không sẽ liên lụy đến anh.


Cảm ơn lòng tốt của anh.” Người đàn ông vẫn không nói lời nào.


“Cộp!" Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.


Người dẫn đầu chính là thống lĩnh đương nhiệm của đoàn ky sĩ Chén Thánh.


Trái tìm của Sinai cũng giật thót.


“Người nào?” Thống lĩnh của đoàn ky sĩ Chén Thánh nheo nheo mắt, ánh mắt anh ta rất sắc bén.


Hành lang tối om, nhưng nó không cản trở tầm nhìn của anh ta.


Thống lĩnh đoàn ky sĩ Chén Thánh nhanh chóng nhìn thấy loáng thoáng màu bạch kim, người đang bị đè vào tường cũng là một người phụ nữ.


Tuy rằng không biết đây có phải là người ám sát hay không, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua.


“Nghe cho kĩ đây, mau thả người phụ nữ trong tay ngươi ra, nếu không ngươi cũng sẽ bị bắt với tội danh ám sát hiền giả!” Người đàn ông chậm rãi quay đầu.


Thống lĩnh đoàn ky sĩ Chén Thánh đã nhìn thấy mặt của hắn dưới ánh sáng.


Mái tóc bạch kim lấp lánh càng hiện rõ trong hành lang tối.


Hai chiếc hoa tai màu đen khiến gương mặt người đàn ông càng trắng hơn.


Cuối cùng hắn cũng ngước mắt lên, hai tay vẫn ôm Sinai không cho cô ấy nhúc nhích, hắn cũng không để cô ấy nhìn thấy mặt mình.


Norton mỉm cười, giọng nói khinh thường: “Đang nói tôi à?”


  • Trước
  • Sau