Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 695 ĐỪNG HỐI HẬN, BẠN DOANH DẦN BAY CAO!
ghe thấy bốn chữ này, trong bụng học viên nam cảm thấy có chút khó chịu.
Dù sao anh ta cũng là nghiên cứu viên cấp A.
Tuy Doanh Tử Khâm là người đứng đầu cuộc sát hạch năm nay nhưng vào viện Xông trình muộn hơn thì vẫn tính là đàn em.
Vậy mà cô lại hoàn toàn không có ý tôn trọng đàn anh đàn chị.
“Được, Từ Cảnh Sơn, vậy cậu đi đi” Học viên nữ vẫn rất tức giận: “Đi rồi thì đừng có hối hận!” Nghe vậy, Từ Cảnh Sơn không khỏi bật cười: “Diệp Tư Thanh, những lời này phải là tôi nói với các cậu mới đúng.” Anh ta hờ hững nhìn lướt qua cô gái: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn đến nhóm A đâu, ai bảo vừa hay bây giờ trống một vị trí.
Các người không cho rằng bản thân mình có thể chế tạo ra trang bị thật đấy chứ?” 'Từ Cảnh Sơn khẽ cười một tiếng châm biếm rồi đi thẳng tới bàn nhóm A.
Thành viên nhóm A rất tự nhiên chào đón anh ta, rõ ràng Beau đã nói trước với bọn họ.
Thi thoảng mấy học viên nam lại ném ánh mắt khinh miệt về phía nhóm B.
Vốn dĩ bọn họ rất hoan nghênh đàn em có giá trị nhan sắc cao như Doanh Tử Khâm vào nhóm A, nhưng Beau không muốn thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Bọn họ vẫn thân thiết với Beau hơn.
“Tên Từ Cảnh Sơn này!” Diệp Tư Thanh vô cùng tức giận, cô ấy siết chặt nắm tay: “Chắc chắn cậu ta đã muốn sang nhóm A từ lâu rồi nên mới cố ý kéo dài tiến độ của nhóm chúng ta.” Nhóm A đã bắt đầu mua các linh kiện để lắp ráp tàu vũ trụ nhỏ.
Còn nhóm bọn họ mới chỉ xong một nửa bản vẽ mà cuối tháng đã phải nộp thành quả thí nghiệm rồi.
Diệp Tư Thanh đã bình tĩnh hơn một chút, cô ấy áy náy nói: “Xin lỗi, em Doanh, vốn dĩ bọn chị vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng chắc bây giờ không được nữa rồi.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Sao lại thế?” “Em Doanh, em không biết đấy chứ, dự án thí nghiệm đều đã phân chia hết nhiệm vụ.” Diệp Tư Thanh thấp giọng: “Từ Cảnh Sơn phụ trách thiết kế động lực cốt lõi, cả nhóm chỉ mình cậu ta biết làm.” Nói đoạn, cô ấy bật cười chua chát: “Bọn chị còn chưa lên tới cấp A, chưa được học kỹ thuật này.
Cậu ta rời nhóm thì cả nhóm này chẳng khác nào vô dụng” Nhưng con người luôn có xu hướng tiến về phía cao hơn.
Beau là người duy nhất trong bọn họ có thực lực tiệm cận cấp S, người hướng dẫn của cô ta lại là thầy hướng dẫn giỏi nhất trong viện Công trình - Mạc Phong.
Đi theo cô ta có thể đạt được địa vị cao hơn và tài nguyên phong phú hơn.
“Đừng lo, chúng ta sẽ thiết kế lại” Doanh Tử Khâm cụp mắt, nhìn lướt qua nửa bản vẽ trên mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Bản vẽ mẫu này có vấn đề rất lớn, không thể dùng” Diệp Tư Thanh và mấy thành viên khác trong nhóm đều sững sờ: “Không thể dùng ư?” Bên này, Từ Cảnh Sơn đi theo thành viên nhóm A ra ngoài tập hợp với Beau cũng nghe được câu ấy.
Tất cả sự bất mãn đã tích tụ từ trước, cuối cùng giờ phút này cũng bộc phát.
Từ Cảnh Sơn quay đầu, cười lạnh một tiếng: “Có vấn đề rất lớn?
Cô nói xem, rốt cuộc có vấn đề chỗ nào?” “Doanh Tử Khâm, cô đừng quên, cô chỉ là một người mới, cô chưa được học bao nhiêu chương trình, hiểu biết của cô về công trình hàng không vũ trụ không nhiều như cô nghĩ đâu!” Bản vẽ anh ta thiết kế thì có vấn đề gì cơ chứ?
Anh ta đã học tập nghiên cứu ở viện Công trình năm năm nay, năm đó anh ta cũng được nhận vào viện Công trình với thành tích tốp ba.
Anh ta không muốn ở trong nhóm B, dẫn dắt mấy người vô dụng gây trở ngại như Diệp Tư Thanh.
Doanh Tử Khâm không để ý tới anh ta, chỉ đứng dậy, khẽ gật đầu: “Chị Diệp, chúng ta đến phòng thao tác thôi.” Diệp Tư Thanh chợt hoàn hồn, vội vàng đứng lên, vo viên bản vẽ của Từ Cảnh Sơn thành một cục rồi ném vào sọt giấy vụn.
Đoạn, cô ấy khinh bỉ liếc nhìn Từ Cảnh Sơn một cái: “Rác rưởi!” Sắc mặt Từ Cảnh Sơn lập tức tái mét vì tức giận, cơ thể anh ta cũng run lên: “Các người..." “Được rồi, Cảnh Sơn, bọn họ tức giận cũng là chuyện bình thường, vô dụng thì hay cáu kỉnh mà” Một học viên nam vỗ vai anh ta: “Chúng ta đi tìm tiểu thư Beau thôi, chắc cô ấy chờ sốt ruột lắm rồi.” Lúc này, Từ Cảnh Sơn mới thoải mái hơn một chút.
Cả bọn lục tục kéo nhau ra ngoài.
Beau nhíu mày: “Sao các cậu ra muộn thế?
Từ Cảnh Sơn tức giận kể lại chuyện lúc trước.
“Trước giờ người mới khá kiêu ngạo, cứ để cô ta làm nhiều thí nghiệm, bỉ đả kích nhiều sẽ tự hiểu ra” Beau hờ hững: “Thiên tài viện Công trình ở khắp nơi, chẳng phải thủ khoa năm ngoái giờ cũng chìm nghỉm trong đám đông hay sao?” Từ Cảnh Sơn gật đầu tán thành: “Tôi thấy Doanh Tử Khâm này quá tự phụ, sau này sẽ không thể phát triển lên cao được.” “Đừng nhắc tới cô ta nữa, haizzz, không biết các cậu có chú ý đến streamer tên SY trên mạng W không?” Một thành viên nói: “Viện trưởng Norman còn đích thân đi tìm cô ta, cô ta là người của viện Công trình chúng ta à?” Địa vị của viện trưởng Norman ở viện công trình cực cao, chỉ có nghiên cứu viên cấp S mới được ông ấy gọi đến gặp.
“Người có thể khiến viện trưởng đi tìm chắc là giáo viên hướng dẫn nào đó hoặc là đàn chị khóa trên nhỉ?
Nếu SY lộ mặt livestream thì tốt rồi” Từ Cảnh Sơn ngẫm nghĩ: “Tiểu thư Beau, viện trưởng đã đích thân tìm gặp cô bao giờ chưa?” Beau hơi thay đổi sắc mặt, cô ta cất giọng lạnh tanh: “Đây không phải chuyện anh nên biết.” Đương nhiên cô ta sẽ không nói từ trước đến nay viện trưởng Norman chưa từng đích thân tìm cô ta, chỉ có Mạc Phong dẫn cô ta đi gặp ông ấy mà thôi.
Cô ta cũng đã thử điều tra xem rốt cuộc hôm đó viện trưởng Norman gặp ai nhưng không thu được kết quả gì.
Không ngờ lần này viện trưởng Norman lại giữ bí mật tốt như vậy.
Ánh mắt Beau đầy vẻ nghỉ ngờ.
Rốt cuộc SY là ai?
Bên kia, trong phòng thao tác.
Ngón tay Doanh Tử Khâm nhanh chóng gõ vào màn hình chiếu 3D nhanh như chớp.
Ngay sau đó, một bản vẽ hoàn chỉnh, rõ ràng của thiết bị động lực cốt lõi đã được bày ra trước mặt mọi người.
Vừa nhìn thấy bản vẽ, Diệp Tư Thanh đã mở to hai mắt: “Em Doanh, em giỏi thật đấy!” Mặc dù cô ấy không hiểu rõ về kỹ thuật này nhưng cũng có thể đọc hiểu những chỗ đánh dấu và giải thích của Doanh Tử Khâm.
Doanh Tử Khâm vẽ xong, quay đầu hỏi: “Cái này thế nào?
Chúng ta có thể điều chỉnh thêm và cố gắng tối ưu hóa tốt nhất.
Có lẽ sau khi ra thành phẩm, xa nhất là nó có thể đi tới những thiên hà cách hệ Mặt trời ba mươi nghìn năm ánh sáng.” Diệp Tư Thanh không nói nên lời nữa.
Những thành viên khác cũng sững sờ đến há hốc miệng: “Cái này...” Từ lúc Doanh Tử Khâm bắt đầu vẽ đến bây giờ mới chỉ vỏn vẹn có một tiếng đồng hồ.
Phải biết rằng cả nhóm A cũng phải mất tới ba ngày mới hoàn thành bản vẽ thiết bị động lực cốt lõi, đã thế cả nhóm còn được giảng viên hướng dẫn.
Bởi vì không chỉ phải thiết lập mạch phù hợp mà vị trí của các linh kiện cũng rất quan trọng.
Nhưng lúc thiết kế, dường như cô gái không gặp bất cứ trở ngại gì, cô cứ thế thiết kế ra một cách rất dễ dàng.
Điểm quan trọng nhất là với trình độ khoa học kỹ thuật của thành Thế Giới hiện nay, khoảng cách xa nhất mà tàu vũ trụ có thể phi hành là tám mươi nghìn năm ánh sáng.
Toàn bộ bản vẽ khái niệm của tàu vũ trụ đều xuất phát từ tay viện trưởng Norman.
Chưa từng có học viên nào có thể thiết kế ra tàu vụ trụ bay xa hơn mười nghìn năm ánh sáng.
“Aaa a!
Em Doanh, em quá tuyệt vời, quá xuất sắc!” Diệp Tư Thanh kích động ôm chầm lấy cô gái: “Chúng ta có thể thành công, chắc chắn có thể thành công!” So ra, một nửa bản vẽ kia của Từ Cảnh Sơn đúng là rác rưởi thật.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu mua linh kiện, tăng tốc thực hiện là cuối tháng có thể làm xong” Doanh Tử Khâm khẽ cười: “Phần lắp ráp vẫn phải nhờ mọi người” “Không thành vấn đề” Diệp Tư Thanh lập tức đồng ý: “Có bản vẽ rồi thì việc lắp ráp đơn giản thôi” Cô ấy hơi dừng lại rồi hỏi: “Em Doanh, em có thầy hướng dẫn chưa?
Chắc trong viện có không ít giáo viên muốn nhận em làm học trò nhỉ?
Thầy Mạc Phong không tới tìm em à?” Chỉ dựa vào bản vẽ trong vòng một tiếng này của Doanh Tử Khâm, mười Beau cộng lại cũng không thể nào so sánh được.
“Có rồi” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi có chút việc ra ngoài một lát, mọi người cứ chuẩn bị trước đi” “Được.” Diệp Tư Thanh không truy hỏi nữa, nghiêm túc nói: “Đàn em, em đúng là phúc tỉnh của bọn chị” Lúc này, những thành viên khác mới lấy lại tỉnh thần.
Khoan đã, hình như bọn họ đang được dẫn bay cao đúng không?!
x.* Ban đêm, trong quán bar ở trung tâm thành Thế Giới.
“Tử Khâm, ở đây.” Tần Linh Du vẫy tay gọi cô gái: “Mau tới đây, chỗ này đẹp.” Doanh Tử Khâm nhướng mày nhìn cái ly cỡ lớn trong tay cô ấy: “Uống rượu thế này không sợ đau dạ dày à?” “Quen rồi” Tần Linh Du khẽ nhún vai: “Khiếm khuyết gen khiến tôi nghiện rượu, giống như ông anh thiểu năng của tôi thích mì gói vậy.” Đây là triệu chứng do kỹ thuật gen thời đó gây ra, bản thân cô ấy cũng không thể kiểm soát được.
Doanh Tử Khâm như suy nghĩ điều gì: “Tôi có thể ủ cho cô một ít rượu thuốc có lợi cho sức khỏe.” “Được đấy” Tần Linh Du hào hứng nói: “Cảm ơn nha, cần gì tôi đều có thể giúp một tay.” Đúng lúc này, một giọng nói ngang nhiên xen vào.
“Đây là hai em tay vịn các cậu mới tuyển đấy à?” Chủ nhân giọng nói là một tay công tử có phần hơi phách lối: “Tôi muốn cả hai em này” Không ít người quay đầu nhìn sang.
“Lại có em gái gặp nạn rồi.” “Sao có thể nói là gặp nạn chứ.
Chắc là sắp lên như diều gặp gió rồi, đi theo vị công tử này có rượu có thịt mà, chuyện ấy cầu còn chẳng được ấy chứ.” Tần Linh Du quay đầu, ngạc nhiên hỏi Doanh Tử Khâm: “Gã này đang không tỉnh táo nói tôi và cô đấy à?” Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt, đoạn đứng dậy.
Gã công tử kia đột nhiên hét toáng lên một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.
Phó Quân Thâm kéo cô gái vào lòng, một tay dễ dàng bẻ gãy tay gã công tử kia.
Anh chỉ nói một chữ: “Cút.” Tay công tử thẹn quá hóa giận, lại không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Mày nói gì cơ?” “Tao nói...” Ánh mắt Phó Quân Thâm lạnh đến rợn người: “Mày cút ngay” “Mày bảo tao cút là tao phải cút à?” Gã công tử bật cười: “Mày có biết ông đây họ gì không?
Mày nghĩ mày là ai?” Nói đoạn, gã vươn tay ra, trực tiếp túm lấy áo cô gái: “Có bạn trai cũng vô ích, đi với anh đây!” Nhưng đột nhiên...
“Choang!” “Choang!” “Choang!” Những tiếng đổ vỡ thi nhau vang lên, tất cả những chai rượu xung quanh gã nổ tung, rơi vỡ đầy đất.
Còn một chai rượu rơi thẳng xuống đầu gã công tử.
Gã lập tức chảy máu xối xả, ngã xuống đất hôn mê.
Cả quán bar bỗng chốc hoàn toàn lặng đi.