Chương 682 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[W/1/49//17851272 VẢ MẶT CHU SA, THẾ LỰC CỦA DOANH TỬ KHÂM àn tay cầm tờ giấy của Băng Lam dừng lại.


Cô ấy sững sờ nhìn bốn chữ “Tài khoản sáng lập” này, đại não trong nháy mắt chết máy rồi.


Băng Lam lắp bắp: “Tử...


Tử Khâm, tài khoản của cậu, nó, nó...” Trên mạng W, bậc tài khoản cao nhất là cấp SS.


Ở thành Thế Giới này, không quá mười người có được tài khoản cấp SS.


Theo thứ tự là đại gia trưởng của gia tộc họ Ngọc và gia tộc Lineger, viện trưởng viện nghiên cứu, thống lĩnh của bốn đoàn ky sĩ v.v...


Những tài khoản cấp SS này đều được truyền thừa qua nhiều thế hệ.


Bất kể là đại gia trưởng thay đối hay là viện trưởng viện nghiên cứu được chuyển giao lại cho người khác, tài khoản cấp SS sẽ được chuyển cho thế hệ tiếp theo.


Về phần hiền giả, bọn họ không cần bất kỳ tài khoản nào để thể hiện địa vị cao quý và quyền uy tuyệt đối của mình.


Nhưng bất kể là tài khoản cấp SS, hay tài khoản cấp A thì đều chỉ là tài khoản hội viên.


Tài khoản sáng lập là cái gì?!


Dù Băng Lam không biết còn có một loại tài khoản như thế nhưng tuyệt đối không thể nào không hiểu rõ hai chữ “sáng lập” này.


“Hả?” Doanh Tử Khâm thản nhiên gõ bàn phím: “Cậu nhìn lầm rồi.” Cô như có điều suy nghĩ.


Xem ra, thời gian thành lập của Hội Kín và mạng W là nhất trí.


Diễn đàn NOK của bảy châu lục và bốn đại dương chính là phiên bản đơn giản hóa của mạng W.


Không có gì ngạc nhiên khi tài khoản cũng được kết nối.


“Không thể nào, thị lực của tôi rất tốt, tôi...” Băng Lam dụi dụi mắt, nhìn kỹ một lần nữa, nhưng cô ấy không thể lại nhìn thấy được bốn chữ vàng kia nữa.


Loại hình tài khoản đã trở về tài khoản hội viên.


Là loại tài khoản cấp hai, phía sau có thêm một chữ A.


Mọi người đều biết, không một hacker nào có thể thay đổi thông tin của mạng M4 Nếu như ngay cả hacker cũng có thể tấn công mạng W, thì mạng Internet trong thành Thế Giới sẽ bị đánh sập.


“Nhưng mà, vừa rồi tôi thật sự..” Băng Lam vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vào thông tin của người sử dụng hơn mười giây, nhưng lại phát hiện không có chút thay đổi nào.


Cô ấy giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì, rất kích động: “Wow, Tử Khâm, tài khoản của cậu là cấp A, như vậy chẳng phải còn lợi hại hơn cả Thiên Yên sao?


Cậu hoàn toàn không cần sợ cô ta...


Không, không đúng...” Băng Lam ủ rũ: “Làm sao tôi có thể quên được, trên cô ta vẫn còn tiểu thư Beau nữa, tài khoản cấp S không phải là thứ mà thường dân chúng ta có thể “Đừng lo lắng” Doanh Tử Khâm liếc nhìn điện thoại: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Sau khi cô gái rời đi, các nhân tài trong phòng thí nghiệm lần lượt dừng lại.


Không phải họ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Doanh Tử Khâm và Băng Lam, nhưng vì mỗi bàn thí nghiệm đều có màng cách âm riêng nên bọn họ không nghe rõ lắm.


Chỉ là loáng thoáng nghe thấy được mạng W.


“Băng Lam, cậu nên tự mình cẩn thận một chút” Một học viên nam nửa khinh thường nửa chế nhạo: “Dù cho cô ta có được thầy giáo hướng dẫn cho về, cũng không thể chứng minh cô ta không có liên quan gì đến việc Thiên Yên ngất xiu” “Một khi Thiên Yên tỉnh lại, tuyệt đối sẽ trục xuất cô ta ra khỏi viện nghiên cứu, cậu cẩn thận một chút đừng để bị vướng vào trong.” Băng Lam không nói gì, vẫn đang suy nghĩ xem cô ấy có vấn đề về thị lực hay không.


Hôm sau.


Doanh Tử Khâm ra khỏi viện nghiên cứu, phóng chiếc mô tô trên không một lần nữa.


Sau hai tiếng, cô đã vào đến trong thành.


Vừa ngẩng đầu, đã có thể nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp của Beau Lineger trên màn hình quảng cáo treo giữa không trung.


Doanh Tử Khâm không chú ý đến nó, đi thẳng về phía trước.


Một bàn tay ấm áp vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lòng.


Mùi phỉ thúy trầm hương tỏa ra thoang thoảng.


IBhihđbihmđindEmm “Gầy rồi” Phó Quân Thâm đưa một tay lên, xoa đầu cô: “Anh không ở đây nửa tháng, có phải là không ngoan ngoãn ăn cơm không?” “Em có ăn, nhưng khẩu vị không tốt.” Doanh Tử Khâm ngáp, nhéo tay anh qua lớp áo: “Cảm giác thích hơn rồi.” “Ừ, tiện cho em nhéo.” Doanh Tử Khâm hơi quay đầu lại và nhìn thấy một chuỗi chữ cái trên cẳng tay anh.


Sword.


Bảo kiếm.


Người đứng đầu bốn đoàn ky sĩ, đoàn ky sĩ Bảo Kiếm!


“Trưởng quan, lợi hại quá.” Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Nhanh như vậy đã vào.


được bên trong rồi.” Mặc dù Phó Quân Thâm đã có thân phận hợp pháp ở thành Thế Giới, nhưng việc gia nhập bốn đoàn ky sĩ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.


“Cũng tạm” Phó Quân Thâm bỏ tay áo xuống: “Đánh nhau một chút thôi, chuyện đơn giản nhất rồi.” Trận chiến với Tạ Hoán Nhiên lần đó đã một lần nữa đẩy anh đến cực hạn.


Tu vi cổ võ của anh cũng lại một lần nữa đột phá.


Mà bốn đoàn ky sĩ, không nhìn cái khác, chỉ nhìn võ lực, người có khả năng sẽ được ngồi lên vị trí cao.


Đánh thắng thống lĩnh là có thể ngồi lên vị trí thống lĩnh.


“Viện nghiên cứu thế nào?” Phó Quân Thâm khom người, đặt một ly sữa bò nóng vào tay cô: “Em có thiếu tiền không?” Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất nhiều người hói đầu, nhìn không đẹp chút nào.” Sắc mặt Phó Quân Thâm khựng lại, anh không khỏi mỉm cười, hạ thấp giọng: “Vậy thì em phải giữ gìn tóc thật cẩn thận vào nhé, cô bạn nhỏ.” “Em xinh đẹp tự nhiên.” Doanh Tử Khâm buộc tóc lên: “Anh có thể dùng tài khoản trên diễn đàn NOK để đăng nhập vào mạng W, cấp độ cũng không thay đổi” “Ừ, anh đã phát hiện rồi” Phó Quân Thâm nói: “Cũng tiện phết.” Hai người ngồi trong quán cà phê một lúc.


Phó Quân Thâm liếc nhìn điện thoại: “Anh phải đến gia tộc họ Ngọc một chuyến.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vậy em đi dạo phố.” xe Gia tộc họ Ngọc.


Lúc này Ngọc Thiệu Vân không có ở đây, chỉ có Chu Sa, quản gia và một vài người hầu đang ở trong phòng khách.


Quản gia và người hầu nhìn thấy Phó Quân Thâm đi vào thì đều cố gắng nghiêng người đi, không thèm để ý.


Một đứa con riêng, còn không sinh ra ở thành Thế Giới, được đưa về nhà đã là phúc phận của anh rồi.


Nếu như không có Ngọc Thiệu Vân, Phó Quân Thâm thậm chí chẳng có tư cách lấy được thân phận của một công dân hạng ba.


Còn muốn cái gì nữa?


Bọn họ chỉ nhìn thấy anh thôi cũng thấy phiền.


Phó Quân Thâm nới lỏng cổ áo, nhắm mắt ngồi ở trên ghế sô pha.


Cùng lúc đó, nội kình của anh lại một lần nữa lặng lẽ bộc phát, bao phủ toàn bộ gia tộc họ Ngọc.


Tất cả mọi người và mọi chuyện của gia tộc họ Ngọc đều đang nằm dưới sự giám sát của anh.


Bao gồm cả bà cụ Ngọc đang đứng trước một tấm gương chửi bới.


“Con trai thì tốt hơn hết vẫn cần có cha ở bên cạnh nuôi lớn” Chu Sa đột nhiên lân tiếng và cười nhẹ: “Cậu nói có đúng hay không?” Phó Quân Thâm nắm chiếc nhẫn ngọc trong tay, một hồi mới chậm rãi quay đầu lại.


Người đàn ông có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, hơi nhướng lên, mờ mờ ảo ảo, có sức quyến rũ chết người, nhưng lại vô cùng lạnh lùng Trong nháy mắt, Chu Sa lập tức đứng hình.


Bà ta từng gặp Phó Lưu Huỳnh mấy lần.


Nhưng không thể không thừa nhận, dù ở thành Thế Giới, Phó Lưu Huỳnh cũng là một mỹ nhân hiếm có.


Phó Quân Thâm giống Phó Lưu Huỳnh sáu phần, bốn phần còn lại giống với Ngọc Thiệu Vân.


Anh chính là sự kết hợp hoàn hảo tất cả các ưu điểm trên khuôn mặt của hai người họ, và thậm chí còn đẹp hơn.


Nếu không được tận mắt chứng kiến, khó có thể tin được trên đời lại có một người đàn ông đẹp trai đến vậy.


“Nếu con trai không có tình yêu thương của cha, nó sẽ luôn cảm thấy thiếu thốn thứ gì đó.” Chu Sa nhìn về vườn hoa: “Thiếu Ảnh được tôi và A Vân nuôi lớn.


Bây giờ nó đã trưởng thành, nhiều lúc cũng sẽ quấn lấy A Vân để đưa thằng bé ra ngoài chơi.” “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như một đứa trẻ, thật sự khiến người ta đau đầu.” Giọng điệu trong câu nói này của bà ta không khác gì một người mẹ đang bất lực.


Phó Quân Thâm đứng dậy, bước ra ngoài mà không nhìn lại.


Vừa đúng lúc này, Ngọc Thiệu Vân bước vào, nhìn thấy Phó Quân Thâm đi ra ngoài, sắc mặt biến đổi: “Tiểu Thất!” “Tiểu Thất, sao con vừa về đã đi rồi?” Phó Quân Thâm không nói gì, chỉ ngước mắt lên.


Ánh mắt của Ngọc Thiệu Vân lập tức trở lên lạnh lùng, nhìn Chu Sa nhưng trong mắt toàn sự khinh bỉ: “Cút về phòng của bà đi, cấm túc ba tháng, không cho phép ra ngoài.” Vẻ mặt Chu Sa không có chút thay đổi nào, giọng nói chỉ có thêm chút kinh ngạc: “Đại gia trưởng?” “Quên mất, còn có một việc nữa” Ngọc Thiệu Vân gằn từng chữ một: “Xin lỗi đi” Các ngón tay của Chu Sa siết chặt, chỉ đành đầu xuống: “Thật xin lỗi, tôi lỡ lời HỎNG Bà ta cúi đầu một cái rồi xách váy đi lên lầu.


Nhưng khi nhìn kỹ lại, có thể thấy được bàn tay bà ta đang run lên, khuôn mặt cũng có chút tái nhợt di.


Hiển nhiên là rất tức giận.


Bà ta tức đến mức không thể tiếp tục giữ được nụ cười dịu dàng của mình.


“Tiểu Thất, con không cần để ý đến bà ta.” Ngọc Thiệu Vân nhíu mày: “Bố đã chuẩn bị xong phòng cho con rồi, con không thể ở bên ngoài được.” “Không cần.” Phó Quân Thâm thờ ơ đáp: “Tôi vốn chỉ định về cùng ông xem thế nảo, chứ trước giờ tôi không thích đại gia tộc.” Cánh tay của Ngọc Thiệu Vân run lên: “Tiểu Thất...


Thông qua Phó Dực Hàm, ông đã biết được những chuyện xảy ra với nhà họ Phó trong những năm qua.


Ông thực sự không biết làm thế nào mà một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể sống sót đến bây giờ.


“Cũng tốt” Ngọc Thiệu Vân thấp giọng: “Nhưng cuối năm, bố sẽ chủ động thoái vị, bố hy vọng con có thể tranh cử vị trí đại gia trưởng” “Tiểu Thất, con có tài trí và võ lực hơn bố, nhất định phải tìm được hung thủ đã sát hại mẹ con.” Phó Quân Thâm dừng bước chân một chút: “Tôi biết rồi, nếu cuối năm vẫn.


chưa điều tra được gì, tôi sẽ trở về một chuyến.” Thế hệ này của gia tộc họ Ngọc có ít nhất mười người đang nhắm vào vị trí đại gia trưởng.


Tất cả các thế lực đều rất mạnh mẽ.


“Để bố tiễn con” Ngọc Thiệu Vân thở dài một hơi: “Có chuyện gì thì cứ liên lạc với bố.” Phòng khách trở lại yên tĩnh như cũ.


Mười phút sau, Ngọc Thiệu Vân trở về, dặn dò một câu: “Canh chừng cô ta cẩn thận, nếu người của Viện hiền giả tới, không được cho bất kỳ ai vào trong.” Đội trưởng hộ vệ ôm quyền: “Vâng thưa đại gia trưởng.” “Đại gia trưởng, tôi vẫn đứng bên cạnh nghe chuyện, phu nhân thật sự không làm chuyện gì cả.


Bà ấy không hề nói lời nào thái quá, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý nghĩ đến ngài.” Quản gia không thể tiếp tục nhìn cảnh này: “Phu nhân hết lòng hết dạ vì gia tộc hai mươi năm, lại còn là mẹ của Thiếu Ảnh, nếu ngài không thích bà ấy thì cũng nên nghĩ đến Thiếu Ảnh.” Bất kể nói thế nào, con trẻ vẫn là vô tội.


Ngọc Thiếu Ảnh cũng không biết Ngọc Thiệu Vân từng bị chết não khoảng ba năm.


Đột nhiên xuất hiện một người anh trai, lại còn là con của một người phụ nữ khác thì sao cậu ta có thể chấp nhận được?


Nhắc đến Ngọc Thiếu Ảnh, sắc mặt của Ngọc Thiệu Vân dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Ông lui xuống đi, những chuyện này không phải là chuyện mà ông cần lo nghĩ.


Làm tốt bổn phận của mình là được, đừng để tôi phải nói lần hai.” Sau khi quản gia cung kính rời đi, vẻ mặt ông ta lạnh lùng hơn một chút.


Quả nhiên đúng như lời của lão phu nhân nói, Phó Lưu Huỳnh lúc trước không hề yên phận, con trai của bà ta cũng không phải loại hiền lành gì.


Vừa trở về gia tộc, không hề có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào một khuôn mặt đã bắt đầu tranh giành quyền lực.


Còn dùng sự áy náy của Ngọc Thiệu Vân đối với mình để hãm hại Chu Sa.


Quản gia giận đến đau thấu tim gan.


Chỉ sợ tương lai không xa, Ngọc Thiệu Vân sẽ còn để đứa con riêng này lên ngôi!


Đây là điều mà không ai có thể dung thứ được.


Ngọc Thiệu Vân hiện giờ đang hồ đồ rồi, bọn họ nhất định phải giữ chặt gia tộc họ Ngọc, không thể để người ngoài lấy mất.


x.* Bên này.


Sau khi Phó Quân Thâm rời khỏi gia tộc họ Ngọc, bèn đến khách sạn trung tâm.


[Bạn gái đáng yêu]: Không xảy ra chuyện gì chứ?


Iih6(ĐiữnTitmniirsfrnmlz [Không có gì, sau khi xem xong web drama mà thư ký của em biên kịch, anh đã học được chiêu dùng cách của trà xanh để trị trà xanh.] [Bạn gái đáng yêu]: ?


Trong viện nghiên cứu.


Doanh Tử Khâm cầm trên tay những tài liệu thí nghiệm mang về từ phòng thí nghiệm.


Cô nhìn vào dòng chữ “dùng cách của trà xanh để trị trà xanh” của Phó Quân 'Thâm, rơi vào trong trầm tư.


Sau khi trầm tư vài giây, Doanh Tử Khâm gửi cho Phó Quân Thâm một tin nhắn khác.


[Chú ý an toàn.] Khó đối phó không phải là gia tộc họ Ngọc, mà là làm thế nào để có thể tìm hiểu nguồn gốc và tìm ra tổ chức có logo đầu lâu đen.


Doanh Tử Khâm nhíu mày.


Cô cũng từng hỏi Hugh.


Rất đáng tiếc, cả Hugh cũng không biết được rằng thành Thế Giới lại còn có thế lực như vậy.


Bọn họ dường như không tồn tại.


Tay của Doanh Tử Khâm nhanh chóng di chuyển.


Mười phút, cô đã dùng những linh kiện này để lắp ráp xong một đôi giày bay có bệ phóng.


Cô ấn mở mạng W, mở khu vực giao dịch, tải lên thông tin của đôi giày và đặt bừa một mức giá.


Sau đó, cô bỏ đôi giày đã hoàn thành vào chiếc hộp màu xanh ở bên cạnh.


Ở thành Thế Giới tịnh không có nhân viên giao hàng, nhưng mỗi phòng đều có một chiếc hộp chuyển phát nhanh.


Chỉ cần đặt bưu kiện chuyển phát nhanh vào trong, nó sẽ được tự động chuyển đi.


Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian, ra cửa ký túc xá và đi xuống lầu.


Có một người đang chặn trước cửa của ký túc xá.


Chính là Thiên Yên vừa mới tỉnh lại vào sáng nay.


Vừa nhìn thấy cô gái, cơn giận của cô ta tăng vọt: “Cô thật là to gan lớn mật, dám động thủ với cả tôi!” Hại cô ta phải nằm viện lâu như vậy.


Doanh Tử Khâm lại không hề để ý, tiếp tục đi ra ngoài.


“Cô định làm gì đây?” Thiên Yên rất tức giận nhưng cũng không dám đụng cô: “Tôi cho cô đi hay sao?” “Đi gặp hiền giả Ẩn Giả” Doanh Tử Khâm đội mũ, cuối cùng cất giọng lạnh lùng: “Cô muốn đi cùng à?” “Gặp hiền giả Ẩn Giả?” Thiên Yên vốn còn hơi sững sờ, sau đó chợt cười nhạo: “Cô nghĩ mình là ai?


Hiền giả cứ muốn gặp là có thể gặp hay sao?” Ngay cả Beau Lineger, cũng không gặp được hiền giả.


“Kít” Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước khu nhà ký túc xá.


Cửa số bên ghế lái được hạ xuống.


  • Trước
  • Sau