Chương 680 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//1785151/) CÔ ẤY LÀ TỔ TÔNG CỦA CÁC NGƯỜI ô gái đội mũ lưỡi trai đi vào, người đàn ông theo sau khoác áo khoác cho cô.


“Yếu Yếu, cẩn thận bị lạnh đấy” Phong Tu vô thức nhìn Phục Tịch một cái.


Phục Tịch vẫn bình tĩnh, thậm chí còn đang bưng chén trà lên uống nữa.


Phong Tu: “...” Thì ra là ông chuyện bé xé ra to rồi.


Nhưng ông thực sự không thể tưởng tượng nổi, người lạnh lùng như sư phụ ông sẽ yêu ai đó.


Phong Tu nhất thời có hơi lơ đãng.


“Tiền bối Phong Tu, trước khi tôn sư ngài đến, tôi đề nghị giam hai người này vào trước đã.” Cổ võ giả trước đó lên tiếng lại cất lời: “Ngoài tiền bối ra, chúng tôi không thể ngăn họ được.” Dù trận giao chiến giữa Doanh Tử Khâm, Phó Quân Thâm và Tạ Hoán Nhiên đã qua một tháng nhưng họ vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.


Nếu cứ để mặc hai người này tiếp tục như vậy, thì còn ai có thể kìm chế họ được?


Không biết chừng lại xuất hiện thêm Tạ Hoán Nhiên thứ hai ấy chứ.


Bắt buộc phải giải quyết!


Phó Quân Thâm ngước mắt lên, cong môi: “Tôi đã muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được.” “Hừ, tiền bối Phong Tu ở đây mà ngươi còn dám nói những lời ngông cuồng này?” Cố võ giả kia cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn chẳng phải là cổ võ giả đỉnh phong gì.” “Cậu ấy nói không sai.


Cuối cùng Phong Tu cũng bừng tỉnh, lạnh nhạt nói: “Đúng là ta không thể cản được.” Giống như bị giáng một cái tát, mặt cổ võ giả này đỏ bừng.


Tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.


Phong Tu lại nói: “Nhưng tôn sư ta có thể cản được.” Lúc này, Lâm Vô Lượng và Nguyệt Thanh Hà mới thở phào một hơi.


Nếu đến Phong Tu cũng không thể cản được Phó Quân Thâm thì phải làm sao?


May mà có sư phụ của Phong Tu.


Dưới ánh nhìn của mọi người, Phong Tu và Phục Tịch cùng nhau đứng dậy, cung kính lạy cô gái ba lạy.


“Mời sư phụ ngồi.” ịm Trong sảnh xét xử, mặt của tất cả cổ võ giả đều văn vẹo.


Nhất là hai lão tổ tông Lâm Vô Lượng và Nguyệt Thanh Hà, sắc mặt họ xanh lại.


Họ mở to mắt, không thể tin vào tai mình.


Doanh Tử Khâm là sư phụ của Phong Tu và Phục Tịch?!


Đây là sự thật ảo diệu gì vậy?


Đây là đệ nhất cổ y và đệ nhất cổ võ đấy.


Răng Lâm Vô Lượng đánh lập cập vào nhau, người ông ta run lên: “Không...


không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện này được!” Một cô gái chưa đến 20 tuổi trở thành tổ tông của họ?


Làm sao họ có thể chấp nhận được chuyện này?


“Ngồi lên vị trí thượng tọa thì không cần đâu, hai người biết là tôi không thích quản việc mà.” Doanh Tử Khâm ho vải tiếng, tôi mới ăn xong, tản bước qua đây thôi.” Trước đó Phong Tu mời, cô không nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì.


Thì ra là vậy.


Cổ võ giả sùng kính kẻ mạnh.


Không có kẻ mạnh tuyệt đối, không có ai nể phục cả.


Phong Tu lại vái một cái: “Chuyện này vẫn nên mời sư phụ qua một chuyến, cũng là đồ đệ chúng con suy nghĩ chưa thấu đáo.” Từng cử chỉ của ông đều thể hiện ông kính trọng Doanh Tử Khâm đến mức nào.


Một ngày làm thầy, cả đời là thầy.


Tình nghĩa này nặng như Thái Sơn.


Trong sảnh xét xử vẫn lặng yên như tờ.


Tất cả cổ võ giả đều ngẩn người.


Người ký thư thỉnh nguyện thì ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Vậy mà họ lại muốn Phong Tu phế nội kình của sư phụ ông ấy?!


Hơn nữa sư phụ ông còn là lão tổ tông của cổ võ giả họ nữa?


“Hôm nay ta phải đi rồi, không biết bao giờ mới có thể quay lại” Doanh Tử Khâm cười rất nhẹ: “Trông coi giới cổ võ và và cổ y cẩn thận.” Vành mắt Phong Tu đỏ bừng.


Ông siết chặt tay, đặt trước ngực hô lớn: “Phong Tu cung tiễn sư phụ!” Phục Tịch cũng vái chào: “Phục Tịch cung tiễn sư phụ!” Những cổ võ giả khác cuối cùng cũng bừng tỉnh sau cơn shock.


Bất kể là thật lòng khuất phục hay bị áp, họ cũng đồng loạt quỳ xuống.


“Giới cổ võ cung tiễn lão tổ tông!” Âm thanh vang vọng đất trời, hồi lâu vẫn chưa dứt.


Lúc Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm đến trước lối ra vào, dường như vẫn nghe thấy tiếng “cung tiễn”.


“Yểu Yểu, anh không đi với em được” Phó Quân Thâm nắm tay cô, giọng nói trầm xuống: “Có quá nhiều người muốn giết anh, em đi cùng Sinai sẽ bớt nguy hiểm hơn.” Nói rồi, anh lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Còn nữa, anh mới nhận được tin, Tần Linh Yến và Tần Linh Du mất tích rồi.” Tần Linh Yếu là lão đại của Liên minh hacker ẩn danh, vốn thường xuyên mất.


tích.


Nhưng Tần Linh Du thì khác.


Nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu của làng giải trí mất tích là một chuyện lớn.


Cả làng giải trí nước Hoa sẽ náo động.


Mắt Doanh Tử Khâm ngưng lại: “Thành Thế Giới?” “Bước đầu phỏng đoán là như vậy.


Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Anh đi tìm họ trước, em nghỉ ngơi một chút cho khỏe rồi đi, chúng ta chia nhau ra.” Lần này lối vào thành Thế Giới sẽ được mở ra trong 15 ngày.


Doanh Tử Khâm đưa túi trong tay cho anh: “Đi đường cẩn thận.” “Gặp nhau trong thành” Mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cong lên, thấp giọng nói: “Yểu Yếu, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.” x.* Phó Quân Thâm rời đi cùng Ngọc Thiệu Vân.


Doanh Tử Khâm đợi 15 ngày, sau đó mới vào thành Thế Giới cùng Sinai.


Hai người nói chuyện với nhau về thời thơ ấu.


Nghe xong chuyện kho máu di động, Sinai hơi giật mình: “A!


Cô có máu hoàng kim?” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: “Màu hoàng kim, làm sao vậy?” Ngoài việc không thể nhận máu từ ai ra thì không có điểm nào tốt cả.


“À, là thế này.


Thành Thế Giới có một truyền thuyết” Sinai nói: “Nếu một đứa trẻ có máu hoàng kim, vậy thì rất có khả năng, đứa bé ấy chính là chuyển thế của hiền giả.” Mắt Doanh Tử Khâm hơi nheo lại, lạnh nhạt nói: “Hoàn toàn không có căn cứ.


Thứ nhất, nhóm máu được di truyền từ bố mẹ, còn thứ hai có thể là do đột biến gen.” Trong nhà họ Doanh, chỉ có cô và Doanh Lộ Vi có máu hoàng kim.


Những người khác không có.


Vậy hiển nhiên là do đột biến gen rồi.


“Nếu không tại sao có truyền thuyết như vậy?” Sinai thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may cô không sinh ra ở thành Thế Giới, nếu không lúc xét nghiệm nhóm máu, chắc chắn cô sẽ bị xử tử” Doanh Tử Khâm không tỏ rõ quan điểm: “Hai mươi hai hiền giả là tín ngưỡng GÿaiitEnin TriE(Sf63 (sfesoWeniifăngffiikfsd0bikes Gtràngfee#siifàngeE” “Tôi cũng không biết nữa” Sinai ngẫm nghĩ một chút: “Chắc là hiền giả cũng có người tốt kể xấu?


A Doanh, tuy rằng cô không sinh ra ở thành Thế Giới, nhưng cô nhất định không được để người khác biết được máu của cô là máu hoàng kim” “Viện hiền giả thà giết nhầm còn hơn bỏ sót đấy.” Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào cổng thành.


Thành Thế Giới rộng lớn đang ở ngay trước mặt họ.


Đây là một thành phố rộng lớn, không thấy điểm dừng.


Doanh Tử Khâm ngồi xổm xuống, đặt lọ thuốc vào tay Sinai: “Thuốc phục hồi cơ thể tạm thời.” Sinai sửng sốt, cô ấy siết chặt lọ thuốc: “Có thể phục hồi cơ thể thật ư...” Đến giờ cô ấy vẫn không biết mình bị ai chuốc dược vật luyện kim.


“Ừm, tạm thời thôi” Doanh Tử Khâm lười biếng nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ tìm người trông cô giúp tôi, đi theo người ấy, chắc hẳn cô sẽ có thể hoàn toàn khôi phục lại cơ thể.” “Ai vậy?" “Tính ra thì người ấy đã là ông già 300 tuổi rồi.” Sinai: “???” Còn chưa kịp phản ứng gì, Sinai đã bị Doanh Tử Khâm nhấc lên bằng một tay và ném lên chiếc mô tô bay.


Sinai sờ ghế sau của mình, lưu luyến không rời: “Bị teo nhỏ đi, không thể lái mô tô được nữa.


Mẫu mô tô mà cô lái này là phiên bản mới nhất trong thành đấy” “Tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến là 800km/h.


Có điều cô phải đội mũ bảo hiểm và mặc đồ chuyên dụng đấy.


Người bình thường chưa cải tạo gen không thể chịu đựng áp lực quá lớn đâu.” Mô tô bay là phương tiện giao thông được sử dụng phổ biến nhất thành Thế Giới, ở đây đã cấm máy bay.


Mũ bảo hiểm và quần áo chuyên dụng có khả năng chịu áp lực rất lớn, có thể bảo vệ cơ thể của người bình thường không bị nghiền nát dưới tốc độ cực cao.


Vì thế, chỉ có công dân hạng nhất và công dân hạng hai có điều kiện thì mới có thể lái mô tô bay.


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, nhìn các phương tiện giao thông đang di chuyển, tạo thành những vòng cung trên bầu trời.


Ngoài mô tô ra, còn có ván trượt và xe buýt bay.


Ở phía xa xa còn có một tòa lâu đài trên không.


Tao nhã thần thánh tỏa ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thẳng được.


“Đó là Viện hiền giả” Sinai nói: “Khu vực của Viện hiền giả cấm các phương tiện giao thông đi vào.” “Vì vậy, muốn vào Viện hiền giả thì người ta phải bay lên bằng thực lực của bản thân, hoặc là được người trong Viện hiền giả triệu kiến.” Lâu đài của Viện hiền giả cách mặt đất 300 mét.


Với binh sĩ siêu cấp đã được cải tạo gen thì đây là một chuyện đơn giản.


Đương nhiên, thành Thế Giới không có cổ võ giả.


Doanh Tử Khâm cầm tay lái, lạnh nhạt nói: “Ngồi cho vững đấy.” “Ồ” Sinai ôm eo cô: “Tôi ngồi...” “Brừm” một tiếng, chiếc mô tô phóng đi.


Tốc độ đạt đến cực đại trong tích tắc.


› Mô tô đột ngột phóng đi khiến Sinai vô cùng sợ hãi: “Á á á á...


cô kh: cô lái xe biến thái như vậy mà á á á!” ng nói là Hai tiếng sau.


Chiếc mô tô dừng ở khu rừng cách viện nghiên cứu một đoạn.


Doanh Tử Khâm xách Sinai còn đang chóng mặt ngất ngây trên xe xuống, cho.


cô ấy ngồi trên một hòn đá, sau đó ấn một nút trên tay lái.


“Cạch” một tiếng, chiếc mô tô thu nhỏ lại chỉ bằng một chiếc móc treo điện thoại.


Doanh Tử Khâm thuận tay nhét nó vào túi.


“Suýt...


suýt nữa là tôi nôn đấy” Sinai bò trên lưng cô gái: “Hứa với tôi, lần sau đừng lái nhanh như vậy nữa.” Đến thống lĩnh đoàn ky sĩ cũng không thể giữ vững vận tốc là 800km/h như k2 Đúng là muốn mạng người ta mà.


Sinai thở phào một hơi, lấy giấy tờ trong túi ra: “Đây, chứng minh thân phận của cô.” “Tôi sẽ bớt bớt lại một chút.” Doanh Tử Khâm khom lưng: “Cô không vào ư?” “Không” Sinai lắc đầu: “Họ không biết tôi bị teo nhỏ, tôi sợ sẽ mang đến rắc rối cho họ.


Nếu cô gặp chuyện gì thì có thể báo tên của tôi.” Doanh Tử Khâm vuốt đầu cô ấy: “Cô tự đi được chứ?” “Đừng có coi thường tôi.” Sinai phất tay: “Đi đây.” Cô ấy quay người, đút tay vào túi, chậm rãi rời khỏi đó.


Nhìn Sinai đi khuất bóng, Doanh Tử Khâm mới vào viện nghiên cứu.


Cô đến trước cửa điện tử, nhìn vào khóa.


Âm thanh máy móc vang lên.


[Đang phân biệt...] [Hoàn tất xác minh thân phận.] Cánh cửa điện tử mở ra, Doanh Tử Khâm đi vào, đánh giá bên trong viện nghiên cứu.


Viện nghiên cứu lớn hơn và tiên tiến hơn căn cứ thí nghiệm của Hickman.


Cô đội mũ lên, đến ký túc xá của học viên sơ cấp.


Ký túc xá là độc lập, mỗi người một phòng, bên trong có không ít sản phẩm công nghệ cao.


Mỗi tòa nhà có một phòng thí nghiệm lớn.


Doanh Tử Khâm để túi trong phòng, sau đó đến bàn thí nghiệm của mình.


Trong phòng thí nghiệm đã có không ít học viên.


Người phương tây chiếm phần nhiều.


Bỗng dưng thấy người mới vào, tất cả đều tò mò quay qua nhìn.


Tiếng thì thầm vang lên.


“Đó là ai?


Gia tộc nào?


Chưa từng thấy bao giờ.” “Học viên sơ cấp mà thôi, không phải là gia tộc lớn gì.” “Nhưng chẳng phải lúc này đã dừng chiêu sinh rồi ư?


Sao lại có thêm học viên vậy?” Doanh Tử Khâm làm lơ coi như không nghe thấy gì.


Cô liếc mắt nhìn tài liệu đặt trên bàn thí nghiệm của mình, chuyển nó sang một.


bên.


Sau khi quét mống mắt, bàn thí nghiệm chính thức được khởi động.


Nhìn thấy tài liệu của mình bị dời ra cái bàn bên cạnh, Thiên Yên lập tức nổi giận.


“Ai cho phép cô động vào nó?” Cô ta quay đầu, nhìn cô gái: “Tự ý động vào đồ của tôi, xin lỗi đi!” u của cô ta thiếu mất một trang, học viên sơ cấp này có chịu trách nhiệm nổi không?


“Thiên Yên, thôi thôi” Có học viên lên tiếng khuyên: “Cô ấy chỉ di chuyển một chút thôi, không động vào những thứ khác đâu.” “Có di chuyển cũng không được di chuyển.


Chỗ này tôi xí trước rồi, dựa vào đâu mà cô dám động vào?” Thiên Yên càng tức hơn: “Tôi nói, xin lỗi ngay, nghe thấy gì chưa?” Doanh Tử Khâm không thèm nhíu mày lấy một cái, ngón tay vẫn gõ nhẹ trên màn hình.


“Học viên sơ cấp mà ngang ngược với tôi à?” Thiên Yên cười lạnh một tiếng.


Cô ta nhấc tay lên, trực tiếp tóm lấy tóc của Doanh Tử Khâm.


Đồng thời nhấc một tay khác lên, tát vào mặt cô gái.


“Xin lỗi cho tôi!”


  • Trước
  • Sau