Chương 679 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 679 TRỪNG TRỊ KẺ XẤU, LIÊN TỤC ĐỂ LỘ ACC CLONE rình Viễn chưa bao giờ cảm thấy thế giới của mình lại yên tĩnh đến vậy.


T Ba từ kia của Phong Tu như lấy đi tất cả âm thanh.


Nụ cười trên mặt dần dần ngưng lại, ông ngơ ngác ngẩng đầu lên.


Trình Viễn như bị sét đánh, không thể suy nghĩ được gì nữa.


“Còn đứng đờ ra đấy làm gì?” Phong Tu chắp tay sau lưng, liếc đồ đệ một cái: “Gọi sư tổ đi.” Trong phút chốc, chân của Trình Viễn mềm nhữn.


“Phịch” một tiếng, ông quỳ xuống: “Sư, sư, sư, sư...” Trình Viễn lắp bắp một lúc lâu cũng không thể thốt ra cái danh xưng đó một cách hoàn chỉnh.


Doanh Tử Khâm dừng lại, day day đầu, hơi bất lực “Ông làm ông ấy sợ đấy.” Phong Tu không cảm thấy gì, chậm rãi nói: “Không dọa một chút, nó còn tưởng bản thân làm sư thúc của đồ đệ ấy chứ” Lại còn sư muội?


Mơ đẹp nhỉ?


“Sư sư sư sư tổ!” Cuối cùng Trình Viễn cũng thốt ra được.


Ông lau mồ hôi song vẫn cứ run rẩy: “Sư phụ, con thề con tuyệt đối không có ý đó.” “Được rồi, ta biết là con không rõ” Phong Tu đỡ Trình Viễn dậy: “Con phải nhớ kỹ, con không có sư muội, con chỉ có sư tổ thôi.” Trình Viễn: “...“ Đắng lòng quá.


“Tôi đi trước đây” Doanh Tử Khâm kéo mũ xuống để che nắng: “Lâu lắm rồi không xuống giường, đi dạo một chút đã.” Phong Tu liếc Trình Viễn một cái.


Trình Viễn lập tức hiếu ý, đi tháp tùng cô.


Tạ Hoán Nhiên đã chết, ngoài Phong Tu ra, tu vi cổ võ của Trình Viễn là cao nhất.


Ông nhìn tòa nhà trước mặt một cái: “Sư tổ, người muốn vào địa lao của Tư Pháp đường sao?” “Ừm” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đi xem thử xem.” Những kẻ mạnh nhất của nhà họ Tạ đều đã bị giết sạch.


Một số kẻ có tội song không đến nỗi phải chết thì chịu phạt là điều tất lẽ dĩ ngẫu.


Từ trước đến nay, Tư Pháp đường luôn luôn xử phạt công chính.


Tạ phu nhân đang bị giam trong địa lao.


Đôi mắt bà ta đờ đẫn, sớm không còn phong thái quý bà như trước nữa.


Khi nhìn thấy cô gái, cuối cùng trong mắt Tạ phu nhân đã có tiêu cự.


Bà ta nhào đến song sắt, mắt đỏ hoe: “Doanh Tử Khâm!


Mày chưa chết!


Vậy mà mày chưa chết!” “Dựa vào đâu Niệm Niệm của tao chết mà mày lại không sao?


Dựa vào đâu?!” “Tạ Niệm chết bởi vì cô ta đã làm rất nhiều việc ác” Mặt Trình Viễn trở nên lạnh lùng: “Cô ta giết nhiều người như vậy, chết là đáng đời!” Tạ Niệm hoành hành ngang ngược trong giới cổ võ nhiều năm, nhà họ Liễu diệt vong cũng là bởi cô ta.


“Giết nhiều người như vậy?” Ánh mắt Tạ phu nhân lóe lên tia oán hận: “Mạng của một lũ dân đen mà cũng xứng để so với con gái tao?” Trong giới cổ võ, thực lực là thứ được coi trọng hàng đầu, tất cả đều được giải quyết bằng nắm đấm.


Những người bị Tạ Niệm giết chỉ có thể bị coi là công phu kém hơn người khác mà thôi.


“Mạng của con gái bà là mạng, mạng của người khác thì không phải mạng sao?” Trình Viễn cười lạnh một tiếng: “Tạ phu nhân, bà tiêu chuẩn kép thật đi Ông quay đầu lại, kịp thời nuốt một tiếng “sư muội” vào trong bụng, thấp giọng nói: “Sư tổ, con đưa sư tổ ra ngoài nhé, đừng để loại người này làm hỏng tâm trạng của người.” Doanh Tử Khâm nâng tay lên: “Để tôi nói vài lời với bà ta.” Mặc dù khó hiểu nhưng Trình Viễn vẫn tránh sang một bên.


“Mày muốn nói gì với tao?” Tạ phu nhân tỏ vẻ khinh thường: “Tao đã nói rồi, tao không nói gì với mày đâu.


Mày muốn giết tao thì cứ giết đi.


Dù sao thì chồng và con gái tao cũng chết rồi, tao sống để làm gì đâu?” “Tạ phu nhân, đại trưởng lão nhà họ Tạ đã lừa bà đấy” Giọng Doanh Tử Khâm nhàn nhạt: “Bà có biết tại sao con trai bà lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh không?” Nhắc đến Tạ Ngọc, mặt Tạ phu nhân càng trở nên dữ tợn hơn: “Con trai tao.


hôn mê bất tỉnh là vì mày không lấy nó!” Đều tại họ đã đánh giá thấp Doanh Tử Khâm, cho rằng cô chỉ là một cổ y.


Nếu ngay từ đầu họ giết phắt Doanh Tử Khâm đi, nhà họ Tạ làm gì ra nông nỗi này?


“Nhà họ Tạ các người ở giới cổ võ nhiều năm như vậy, thế hệ nào cũng có không ít kể lạm sát người vô tội” Doanh Tử Khâm cúi đầu cười nhẹ: “Các người thực sự nghĩ rằng mình sẽ không bị nghiệp quật sao?” Tạ phu nhân ngẩn người: “Ý...


ý mày là gì?” “Anh ta mạng lớn, lại là thiên tài cổ võ hiếm có, người như vậy là một ứng cử viên sáng giá cho việc gánh nghiệp cho cả dòng họ.” Doanh Tử Khâm lạnh giọng: “Nghiệp của nhà họ Tạ thế hệ này đều vận vào người anh ta đấy.” “Song, có một số chuyện, đại trưởng lão của các người cũng không nói dối.


Nếu tôi cưới Tạ Ngọc, tôi có thể chia sẻ với anh ta phần nhân quả này.


Nghiệp mà anh ta phải gánh ít đi, tự nhiên anh ta có thể tỉnh lại rồi.” Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng nói: “Để tôi nghĩ xem nào, trước Tạ Ngọc, có phải thế hệ các người cũng có người vô tội chết thẩm đúng không?” “Không...


không không không!” Tạ phu nhân tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy, khóe miệng cũng đã rỉ máu: “Tao không tin...


tao không tin!


“Tất nhiên, đại trưởng lão của nhà họ Tạ không có tư cách để quyết định xem ai sẽ là người gánh nghiệp cho cả gia tộc.” Doanh Tử Khâm nói tiếp: “Tạ Hoán Nhiên đã chỉ đích danh Tạ Ngọc đấy.” “Bà biết tại sao Tạ Hoán Nhiên lại chọn Tạ Ngọc không?


Là bởi trước đó, Tạ Niệm đã kể lế với Tạ Hoán Nhiên rằng cô ta không muốn Tạ Ngọc cướp cái danh thiên tài của cô ta.” “Tạ phu nhân, đây chính là con gái yêu quý của bà đấy.” Từng câu chân tướng này đã hoàn toàn khiến Tạ phu nhân sụp đổ.


“Không!


A...


Không không!” Tạ phu nhân suy sụp hét lên: “Tao không tin, tao.


không tỉ Doanh Tử Khâm đứng thẳng dậy, không nhìn Tạ phu nhân lấy một cái: “Đi thôi” Trình Viễn nghe chuyện cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Có chuyện như vậy thật sao?” “Ừm” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Trước khi chết, Tạ Hoán Nhiên đã nói hết mọi chuyện.” “Đúng là bỉ ối” Trình Viễn hít sâu một hơi: “Con từng gặp Tạ Ngọc rồi, cậu ta đúng là một thiên tài hiếm có, vậy mà lại bị Tạ Niệm hãm hại.” Xét cho cùng, trong chuyện này, Tạ Ngọc là người vô tội nhất.


Trong các ghi chép của Tư Pháp đường, Tạ Ngọc cũng chưa từng giết người, anh ta không giống với người nhà họ Tạ từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo, hống hách.


Tạ Ngọc là một người hòa nhã, lễ độ.


“Anh ta được đưa đến tổ trạch của nhà Đệ Ngũ, đang được ông Xuyên chăm sóc rồi.


“ Doanh Tử Khâm nói: “Nhà họ Tạ đã bị tiêu diệt, Tạ Hoán Nhiên chết rồi, nhân quả bị tiêu trừ, anh ta sẽ có khả năng tỉnh lại.” Trình Viễn gật đầu: “Đây cũng được coi là một tin tốt.” x.* Doanh Tử Khâm rời khỏi địa lao, trở về phòng ngủ mà Phó Quân Thâm đã chuẩn bị cho cô.


Cô bật chiếc máy tính đã được Sinai lắp lại lên, thành công kết nối với Internet của thành Thế Giới.


Nếu không có giấy phép truy cập Internet nội bộ, bảy châu bốn bể sẽ không thể truy cập được mạng nội bộ của thành Thế Giới.


[Đang nhận diện mống mắt...| [Hoàn tất xác minh thân phận!] [Chào mừng bạn, học viên sơ cấp thân mến.


Hệ thống kiểm tra được bạn vẫn chưa chọn khoa viện, mời bạn chọn khoa viện mà bạn muốn gia nhập.] Doanh Tử Khâm nheo mắt, nhìn tên mấy chục khoa trên màn hình.


Sinai dùng đặc quyền lấy giúp cô một suất học viên trong viện nghiên cứu.


Trong thành Thế Giới, ngoài gia tộc họ Ngọc và gia tộc Lineger ra, viện nghiên cứu cũng là một thế lực lớn.


Nhưng dù là gia tộc họ Ngọc hay gia tộc Lineger, họ cũng phải nương nhờ vào.


viện nghiên cứu.


Dù sao thì tất cả sản phẩm công nghệ tiên tiến của thành Thế Giới đều do viện nghiên cứu sản xuất.


Hơn nữa, viện nghiên cứu còn trực thuộc Viện hiền giả.


Trong viện nghiên cứu, có hai viện có địa vị cao nhất.


Ii8HB siện am sũnh gật, fì6ibsfiÏigiện Gan (rộn gề GpiNHi liEnm lMLônn Hi trụ.


Hai viện này gánh vác trách nhiệm phát triển văn minh, khoa học và công nghệ của thành Thế Giới.


Thầy giáo của cô, Simon Brand từng theo học ở viện Công trình và Cơ khí Hàng không Vũ trụ.


Ngón tay của Doanh Tử Khâm lướt trên bàn phím, bấm vào viện Công trình và Cơ khí Hàng không Vũ trụ.


Mặc dù cô có hứng thú với gen sinh vật, nhưng để có thể nghiên cứu và phát triển thành công dự án tàu mẹ vũ trụ, viện Công trình và Cơ khí Hàng không Vũ trụ vẫn giúp ích cô nhiều hơn.


Không thể không thừa nhận, cô vẫn còn rất nhiều điều phải học hỏi trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật.


[Thời gian tham gia thi: Ngày 24 tháng 7] [Mong bạn đi thi đúng giờ.] Doanh Tử Khâm bấm xác nhận, tắt máy tính, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.


Cùng lúc đó, tại thành Thế Giới, trong văn phòng tuyển sinh của viện nghiên cứu.


“Tít' một tiếng, màn hình 3D màu xanh được treo trong phòng lập tức hiện lên tư liệu của học viên mới.


Người quản lý nhìn lên, suýt nữa phun ngụm nước trong miệng ra.


Thời buổi này, đến cả học viên sơ cấp mà cũng có gan đăng ký thi vào viện Công trình và Cơ khí Hàng không Vũ trụ?


Người quản lý liếc nhìn tư liệu của Doanh Tử Khâm.


Mười chín tuổi.


Quả nhiên, trẻ người non dạ, không biết trời cao đất dày là gì.


Có điều trông học viên sơ cấp này cũng được đấy.


Người quản lý uống một ngụm nước, không nhìn nữa mà tắt khung cửa sổ này đñ tên lhmsirsemilm.


Trong phòng livestream là một cô gái trẻ đang lắp ráp một loại vũ khí laser do.


viện nghiên cứu mới phát minh ra.


Cô gái này rất nổi tiếng, rất nhiều bình luận lướt trên màn hình, bên cạnh đó người xem còn tặng không ít quà.


Có kẻ lắm tiền hễ tặng là tặng một triệu xu.


Bên trên phòng livestream là tên của cô gái.


Beau Lineger.


Chưa nói đến năng lực cực cao của Beau, chỉ với cái họ Lineger này cũng đủ để hấp dẫn cư dân của thành Thế Giới đến xem livestream của cô ta rồi.


Người quản lý cũng không phải là ngoại lệ.


Anh ta đang hào hứng xem livestream thì ánh mắt đột nhiên ngừng lại.


Sao anh ta thấy học viên sơ cấp vừa đăng ký tham gia thi vào viện Công trình và Cơ khí Hàng không Vũ trụ có hơi giống tiểu thư Beau nhỉ?


Không, phải là tiểu thư Beau trông giống học viên sơ cấp đó.


Nhưng Beau lại không có được ba phần thần thái của học viên sơ cấp kia mà giống như một phiên bản cấp thấp.


Chắc chắn chỉ là ảo tưởng của anh ta thôi.


Sao một học viên sơ cấp còn chưa chính thức gia nhập viện nghiên cứu có thể so sánh với tiểu thư của gia tộc Lineger được?


Beau Lineger là một trong những ngôi sao mới nổi của viện nghiên cứu đấy.


Người quản lý lắc đầu, nén xuống suy nghĩ hoang đường của mình mà tiếp tục xem livestream.


Giới cổ võ.


Tạ Hoán Nhiên chết, màn mây đen bao trùm giới cổ võ cũng biến mất.


Nhưng thực lực mà Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm thể hiện ra trong trận chiến với Tạ Hoán Nhiên khiến cho các cổ võ giả cảm thấy kiêng kị.


Một Tạ Hoán Nhiên chết, lại xuất hiện thêm hai người nữa.


Đây là chuyện không ai muốn nhìn thấy.


Giới cổ võ của họ dựa vào đâu mà phải kính ngưỡng hai người ngoại lai?


Vì thế, dưới sự ra hiệu của nhà họ Lâm và nhà họ Nguyệt, một bức thư thỉnh nguyện đã được gửi đến tay Phong Tu.


Một đám cổ võ giả cũng đến Tư Pháp đường.


Quỳ xuống trước mặt Phong Tu.


“Tiền bối Phong Tu, đây là thư thỉnh nguyện của vạn người chúng tôi” Cổ võ giả dẫn đầu cung kính trình lên một văn kiện: “Có lẽ tiền bối Phong Tu mới trở về nên không biết, hai người này không phải là dân bản địa giới cổ võ.” “Sự tồn tại của họ đã phá hỏng cán cân thăng bằng của giới cổ võ.” “Xin tiền bối Phong Tu làm chủ, trục xuất hai người này ra khỏi giới cổ võ, bên cạnh đó xin tiền bối hãy phế nội kình của họ để bảo vệ thế giới thế tục của người thường!” Phía dưới là hơn vạn cái tên, lại còn có dấu điểm chỉ máu nữa.


“Xin tiền bối Phong Tu trừ khử hai người này vì giới cổ võ chúng ta” “Đúng vậy tiền bối Phong Tu, ngài mới về chưa được bao lâu nên không rõ tổn hại mà hai kẻ ngoại lai này gây ra cho giới cổ võ lớn như thế nào.” “Họ còn trẻ mà tu vi lại cao như vậy, không biết chừng lại giống như tà y của giới cổ y, dùng cách bàng môn tà đạo nào đó ấy chứ.” “Bắt buộc phải diệt trừ chúng!” Là lão tổ tông của nhà họ Nguyệt và nhà họ Lâm, Nguyệt Thanh Hà và Lâm Vô.


Lượng không nói gì.


Nhưng hiển nhiên những lời mà đám người này nói đều là do họ mớm cho.


Phong Tu siết chặt văn kiện, cố nén cơn giận xuống, nhàn nhạt nói: “Chuyện này ta không làm chủ được.” Quả nhiên giới cổ võ đã mục nát đến mức này rồi.


Ông ấy vừa nói xong câu này, các cổ võ giả liền yên lặng.


Phong Tu không làm chủ được thì ai có thể làm chủ?


Phong Tu lại nói: “Ta phải mời sư phụ đến.” Lâm Vô Lượng và Nguyệt Thanh Hà nhìn nhau, sau đó cùng nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.


Phong Tu còn có sư phụ?


Sư phụ ông là ai?


Phong Tu đã là đệ nhất cổ võ giả rồi, sư phụ ông sẽ là người như thế nào?


Hơn nữa họ chưa từng nghe nói Phong Tu còn có sư phụ.


Lâm Vô Lượng và Nguyệt Thanh Hà lại nhìn nhau, đồng thanh nói: “Xin hỏi tiền bối Phong Tu, bây giờ tôn sư đang ở đâu vậy?” “Đang ăn cơm, lát nữa sẽ đến.” Phong Tu ném thư thỉnh nguyện sang một bên: “Nếu các người không rảnh thì lui xuống trước đi.” Tuy Phong Tu nói vậy nhưng ai dám đi thật chứ?


Lâm Vô Lượng và Nguyệt Thanh Hà cũng nghiêm chỉnh ngồi đợi.


Tròn một tiếng sau, cửa bộ xét xử mới được mở ra Mọi người vô thức quay sang nhìn.


Khuôn mặt đó, cả giới cổ võ đều biết.


Đệ nhất cổ y, Phục Tịch.


Sư phụ của Phong Tu là Phục Tịch?!


“Ồ, sư muội của ta đến rồi” Phong Tu đứng lên ra đón: “Sư muội.” Phục Tịch gật nhẹ: “Sư huynh” Phong Tu nhấc tay: “Mời.” Hai người bước lên nhưng không ngồi vào vị trí cao nhất.


Chỗ này để dành cho ai, không cần nói cũng biết.


Ba mươi phút sau, cánh cửa lại được đẩy ra.


  • Trước
  • Sau