Chương 670 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//178‹YÁ() TRẬN CHIẾN ÁP ĐẢO, CHÉM TẠ NIỆM!


rên khán đài, Tạ gia chủ đứng bật dậy.


Vì biên độ động tác quá lớn thế nên ông ta suýt chút nữa ngã xuống đài.


Tạ gia chủ trợn trừng hai mắt, gần như không thể tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.


Cổ võ giải Chỉ có cổ võ giả mới có thể dựa vào nội kình để đứng trong không trung, hơn nữa, còn là một cổ võ giả có tu vi cổ võ hơn năm mươi năm!


Sao có thể như vậy được?!


Không phải Doanh Tử Khâm chỉ là một cổ y thôi sao?


Vẻ mặt Tạ gia chủ thay đổi liên tục, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Không hay rồi, bị lừa rồi!” Nếu không phải vì bọn họ cho rằng Doanh Tử Khâm là một cổ y không chút võ lực, thì Tạ Niệm làm sao có thể ký thỏa thuận đấu sinh tử?


Ngoại trừ những người đã biết từ trước như các trưởng lão của Tư Pháp đường và đám người Lăng Trọng Lâu, người của thế lực khác đều cực kỳ kinh ngạc.


“Không ngờ tiểu thư Tử Khâm lại là cổ y cổ võ song tu!” “Cổ y cổ võ song tu, không biết so với tiểu thư Thanh Gia thì ai mạnh hơn.” “Này, tiểu thư Thanh Gia cũng không dám gửi lời thách đấu sinh tử với Tạ Niệm đâu, chỉ dựa vào điểm này, tôi đoán tu vi cổ võ của tiểu thư Tử Khâm mạnh hơn” Tất nhiên những lời này đã lọt vào tai Lâm Cẩm Vân, khuôn mặt ông ta dần sa sầm.


Từ trước đến nay, Lâm Thanh Gia đều mang danh là đệ nhất thiên tài cổ võ cổ y song tu.


Nhưng bây giờ, cái danh này đã bị người ta trắng trợn cướp mất.


“Bọn họ nói không sai” Lâm Thanh Gia không hề để tâm, ngược lại còn thêm mấy phần hứng thú: “Tu vi cổ võ của cô ta đúng là ở trên con.” Lâm quản gia cười nói: “Có mạnh hơn nữa cũng có tác dụng gì, cô ta chắc chắn không dám giết Tạ Niệm, bằng không, những người liên quan đến cô ta đều phải chết, ai dám dây vào Tạ Hoán Nhiên chứ.” Huyết án của nhà họ Liễu đến giờ vẫn còn sờ sờ trước mắt.


Vẻ mặt của Lâm Cẩm Vân lúc này mới khá hơn.


Không sai.


Bất kể kết quả của trận đấu sinh tử hôm nay thế nào, Doanh Tử Khâm cũng không dễ sống.


Trên lôi đài.


“Doanh Tử Khâm, giấu kỹ đấy!” Biểu cảm của Tạ Niệm dần lạnh đi, cực kỳ âm trầm: “Không ngờ đấy, không ngờ đấy, không ngờ cô cũng là cổ y cổ võ song tu, lợi hại, đúng là lợi hại!” Dứt lời, cô ta bỗng bật cười ha hả: “Có điều, cô là cổ y cổ võ song tu thì đã sao?


Tu vi cổ võ của cô có thể cao hơn tôi chắc?” Tạ Niệm này đường đường là thiên tài số một trong lớp trẻ của giới cổ võ!


Cho dù là Nguyệt Phất Y hiện giờ cũng thua kém cô ta một bậc.


Cổ y cổ võ song tu, cho dù có thiên tài cách mấy, cũng không thể giỏi bằng người chuyên tu một thứ như cô ta được.


Ai có thể đạt đến trình độ đa ngành đa nghề mà ngành nào cũng giỏi?


“Tôi phí lời với cô làm gì” Tạ Niệm thu lại tiếng cười: “Lại còn đến giết tôi?


Phải là tôi lấy mạng cô mới đúng!” Tiếng nói vừa dứt, cô ta đã bước tới, nội kình tụ lại, tấn công Doanh Tử Khâm.


Công pháp cổ võ của nhà họ Tạ trước giờ hiểm ác, Tạ Niệm nhắm thẳng vào.


phần đầu của cô gái.


Thế nhưng, một chưởng này của cô ta không những không đánh trúng, mà ngược lại còn bị Doanh Tử Khâm dễ dàng né tránh.


“Rầm!


Phần bụng của Tạ Niệm bị đạp cho một cước, cả người đột nhiên bắn ra ngoài.


“Niệm Niệm!” Tạ gia chủ cuống lên: “Niệm Niệm, dùng sát chiêu luôn đi, tốc chiến tốc thắng!” Không biết vì sao, trong lòng ông ta luôn có một dự cảm không lành, cứ như sắp có chuyện lớn xảy ra.


Một cước này không khiến Tạ Niệm bị thương quá nặng, nhưng khiến cô ta mất hết mặt mũi.


Tạ Niệm cố gắng đứng vững, gương mặt lại càng thêm sa sầm: “Doanh Tử Khâm, mày tiêu rồi!” Cô ta lại một lần nữa ra đòn tấn công, sắc bén và hung tàn.


Nhưng lần nào cũng không chạm được đến góc áo của cô gái.


Tạ Niệm huênh hoang càn rỡ đã quen, rất nhiều chuyện xảy ra đều không nghiêm túc suy nghĩ.


Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến việc cô gái chỉ đang trêu đùa với cô ta, từng chút một hủy hoại tỉnh thần của cô ta.


Tạ Niệm cho rằng tu vi của Doanh Tử Khâm yếu hơn cô ta là điều hiến nhiên, bằng không sẽ không chỉ biết tránh né, mà không tấn công trực diện.


Nhưng cách đánh này khiến cô ta cực kỳ mất kiên nhẫn.


“Doanh Tử Khâm, mày phiền thật đấy!” Ánh mắt Tạ Niệm hiểm ác: “Lừa tao ký thỏa thuận sinh tử, thật là gian xảo!


Sao không đánh chết được mày nhỉ?” “Lừa?” Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng chặn lại đòn tấn công của Tạ Niệm, lạnh nhạt nói: “Nghĩ nhiều rồi, cô chưa quan trọng đến thế đâu.” Câu nói này khiến Tạ Niệm tăng xông, tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Được được được, để tao cho mày xem, sự ngông cuồng tự cao của mày sẽ đem lại cho mày kết cục như thế nào!” Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tạ Niệm lùi lại phía sau một bước.


Sau đó cô ta lấy từ trong ống tay áo ra một viên thuốc màu nâu, bỏ vào miệng.


nuốt.


Vào thời khắc viên thuốc chui vào cơ thể, khí tức trên người Tạ Niệm bỗng dưng tăng lên vùn vụt.


Mặt hồ sau lưng cô ta dần có gợn sóng nổi lên, phát ra tiếng “vù vù”.


“Không hay rồi!” Giang Nhiên biến sắc: “Con ả ghê tởm này còn cắn thuốc nữa!” Các cổ võ giả khác cũng cực kỳ kinh ngạc.


“Đó là thuốc gì?” “Nghe nói trước khi bế quan, Tạ Hoán Nhiên đã để lại một viên thuốc cho Tạ Niệm, trong đó ngưng tụ một phần nội kình của ông ta, có thể khiến tu vi của Tạ Niệm tăng cao mấy chục năm chỉ trong thời gian ngắn.” “Thảm rồi, thảm rồi, lần này Doanh Tử Khâm bị chơi chết mất thôi, đáng tiếc cô ấy không có chống lưng, chậc chậc.” Tạ Niệm cười lạnh một tiếng: “Dừng ở đây thôi.” Nội kình hung hãn xao động, khiến nước hồ lại một lần nữa dậy sóng.


Một cơn sóng cao đến mười mấy mét cuộn lên, dần dần ngưng tụ thành một bức tường nước khổng lồ.


Chỉ có nội kình ngoại hiển, mới có thể thay đổi hình dạng của nước.


Lâm Cẩm Vân hít ngược vào một hơi: “Tu vi này đã gần đến mức tông sư cổ võ rồi!” Tông sư cổ võ đấy!


Còn đánh thế nào được nữa?


Doanh Tử Khâm liếc nhìn bức tường nước khổng lồ: “Chỉ có nhiêu đây thôi?” “Thế nào gọi là chỉ có nhiêu đây hả?” Tạ Niệm cười khinh bỉ: “Chết đến nơi rồi, còn ngông cuồng như vậy, chết đi cho tao!” Hai chân cô ta bật lên không, lao mạnh tới.


Quần áo ma sát vào không khí, phát ra tiếng động phần phật.


Giữa không trung, Tạ Niệm lại vung ra hai mươi cây phi đao, lưỡi đao lạnh băng.


Thế nhưng, cô gái vẫn sừng sững bất động, vẻ mặt bình thản.


“Gần đến mức tông sư cổ võ?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nhưng đáng tiếc, cô vẫn chưa phải.” Tạ Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, cổ họng cô ta đã bị bóp nghẹt.


Bị một bàn tay bóp chặt lấy.


Nội kình cuồn cuộn dâng trào của cô ta cũng bị đè xuống, trong chớp mắt biến mất không còn dấu vết.


Một bước ngoặt bất ngờ, khiến tất cả mọi người rơi vào im lặng.


Tạ gia chủ trợn mắt, thất thanh kêu lên: “Niệm Niệm!” Cũng đúng lúc này...


“UP Hai mươi cây phi đao đều dừng lại giữa không trung, không thể động đậy, cũng không thể tiến được thêm một phân nào.


Mọi thứ đều đã quá rõ ràng.


Nội kình ngoại hiển, tông sư cổ võ!


ịm Tất cả mọi người đều kinh ngạc.


Lâm Cẩm Vân gần như không thể tin nổi: “Cô ta là tông sư cổ võ ư?!” Tông sư cổ võ ư, ở đâu ra một tông sư cổ võ chưa đến hai mươi tuổi?


Đùa gì vậy chứ.


Cuối cùng Tạ Niệm cũng biết hoảng, nhưng nhiều hơn cả, là sự khó tin: “Sao mày có thể là tông sư cổ võ?!” Trước đây không phải Doanh Tử Khâm vẫn luôn sống ở giới thế tục ư?


Tông sư cổ võ là trình độ mà ai cũng có thể đạt được sao?


Tạ Niệm giãy giụa, nhưng không sao giãy ra được.


Hai chân cô ta dần rời khỏi mặt đất, mật độ không khí cũng loãng dần, cô ta hét lên: “Thả ra, mau thả tao ra!” Đây là lần đầu tiên, Tạ Niệm biết đến mùi sợ hãi.


Bây giờ cô ta đã hoàn toàn tin rằng, Doanh Tử Khâm muốn giết cô ta.


“Thì ra cô cũng biết sợ” Doanh Tử Khâm bóp chặt lấy cổ họng của Tạ Niệm, giọng cô rất khẽ, cô hơi mỉm cười: “Cô đang sợ cái gì?” Cơn đau kịch liệt khiến cổ họng Tạ Niệm phát ra tiếng nấc nghẹn.


Hai mắt cô ta trợn lớn, máu tươi từ từ chảy xuống theo khóe môi: “Doanh...


Tử “Tối qua tôi nói với Miên Hề, tôi muốn cô phải chết một cách đau đớn trước mặt tất cả mọi người trong giới cổ võ.” Doanh Tử Khâm nhìn cô ta: “Để cái mác thiên tài của cô bị nhúng xuống bùn, nát vụn.” Cô lật tay, giữa các ngón tay cầm bảy cây ngân châm.


“Phập!” “Phập phập!” Bảy cây kim châm dưới sự điều khiển của nội kình đồng loạt bay ra, cắm vào.


trong người Tạ Niệm.


“ÁH” Tạ Niệm gào lên một tiếng đau đớn xé ruột xé gan.


Cơn đau trong khoảnh khắc khiến da đầu như muốn nứt toác.


Chỉ nghe thôi cũng đủ để tưởng tượng ra cô ta đau đến mức nào.


Bên hồ Thu Diệp yên lặng như tờ, đến sóng nước cũng không còn lay động nữa.


Tất cả mọi người đều bị sốc đến cứng đờ.


Cho dù là Giang Nhiên đã quen biết Doanh Tử Khâm rất lâu cũng không thể hoàn hồn lại được.


Trước nay cô vui buồn đều không để lộ ra nét mặt, cô có sự bình tĩnh và mạnh mẽ vượt xa những bạn đồng trang lứa.


Đây là lần đầu tiên, Doanh Tử Khâm ra tay thô bạo và trực tiếp đến thế.


Cô gái mặt không cảm xúc, lại lấy ra ba cây kim châm, một lần nữa đâm xuyên.


mấy huyệt đạo quan trọng của Tạ Niệm.


“Cô ta điên rồi!” Lâm Cẩm Vân sực tỉnh, ông ta hít ngược một hơi: “Cô ta ấy thế mà muốn giết Tạ Niệm thật!” Lúc ban đầu, không ai nghĩ Doanh Tử Khâm là người sẽ thắng trận đấu sinh tử này.


Cho nên bọn họ chỉ xem đây như một trận đấu sinh tử bình thường.


Thế nhưng bây giờ, kết quả đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu.


Người của nhà họ Tạ cuối cùng cũng phản ứng lại, tiếng gào thét giận dữ đồng loạt vang lên.


“Ranh con, ngươi dám!” “Doanh Tử Khâm, ngươi dừng tay cho lão phu!” “Doanh Tử Khâm, ngươi muốn chết à!” Nhìn thấy cảnh này, trưởng bối của nhà họ Tạ đều tức đến phát điên, bọn họ trợn mắt như sắp rách, hai mắt đục ngầu.


Có mấy trưởng lão đã đứng cả dậy, triển khai nội kình, lập tức lao về phía lôi đài nằm chính giữa hồ.


Đại trưởng lão cũng đứng phắt dậy: “Tạ Không Minh, ông muốn làm gì?


Đây là đấu sinh tử!” “Nhà họ Tạ ta trước giờ hoành hành bá đạo đã quen, muốn đổi quy tắc thì đã sao nào?” Tạ Không Minh cười lạnh một tiếng: “Sao nào, các người không phục?


Không phục thì lấy thực lực ra mà đánh!” “Giới cổ võ chỉ xem nắm đấm của ai mạnh!” Đại trưởng lão sa sầm mặt: “Tạ Không Minh!” Trên khán đài, quản gia vô thức nhìn sang Lâm Cẩm Vân: “Gia chủ, chúng ta?” Lâm Cẩm Vân thản nhiên nói: “Chuyện của nhà họ Tạ, liên quan gì đến chúng ta, đứng ngoài xem là được rồi.” Nhà họ Lâm sẽ không vì người ngoài mà đối đầu với nhà họ Tạ, đây là một quyết sách hoàn toàn chính xác.


Hôm nay cho dù Tạ Niệm không chết, cô ta đã bị thương thành thế này.


Mấy ngày sau Tạ Hoán Nhiên xuất quan, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, không ít người đều sẽ gặp tai ương.


Vì sao nhà họ Lâm phải dính vào chuyện này?


Cách nghĩ của nhà họ Nguyệt cũng giống nhà họ Lâm.


Nhà họ Nguyệt vốn đã khiêm nhường né tránh, không tham gia bất kỳ trận tranh đấu nào, càng không quan tâm đến chuyện này.


Chỉ là nếu chỉ có một mình Tư Pháp đường đối địch, thì không khác gì cảnh tượng của nhà họ Liễu nhiều năm về trước.


“Rầm!


Một chưởng được tung ra cách cả một lôi đài nằm giữa.


Tạ Không Minh không hề di chuyển, mà đại trưởng lão lại thụt lùi mười mấy bước.


Đại pưởng lão từng bị thương không nhẹ, không phải là đối thủ của Tạ Không Minh.


Ông ấy tức giận quát: “Tạ Không Minh, ông dám!” “Ha ha ha ha, tôi mặc kệ ông có phải Tư Pháp đường hay không, Tư Pháp đường các người đáng đời, nhà họ Tạ bảo các người bảo vệ giới cổ võ chắc?” Tạ Không Minh lại cất tiếng cười lạnh: “Chết nhiều người như vậy là đáng đời các người, ta nói đáng đời các người!” Trong mắt Tạ Niệm có thêm mấy phần hy vọng: “Tổ gia gia Không Minh, cứu cháu...


cứu cháu!” “Doanh Tử Khâm, nếu hôm nay ngươi dám giết Niệm tiểu thư, thì đừng hòng sống mà rời khỏi đấy!” Tạ Không Minh quay sang, ánh mắt âm trầm: “Rất tốt, ngươi không buông tay, vậy thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!” Ông ta huýt một tiếng dài, ống tay áo lay động đón gió.


Dưới sự trợ giúp của nội kình, ông ta nhảy một bước năm mươi mét, đến thẳng bên cạnh lôi đài.


Cũng có cổ võ giả có tu vi cao hơn Tạ Không Minh đang có mặt tại đây.


Nhà họ Lâm và nhà họ Nguyệt đều có mấy vị tổ tông tới.


Nhưng không một ai ra tay, tất cả đều lựa chọn lạnh lùng bằng quan.


“Doanh Tử Khâm, mày cứ chờ chết đi” Vẻ mặt Tạ Niệm trở nên khoái trá, tàn nhẫn và hiểm độc: “Mày không có chỗ dựa, mà cũng dám đấu với tao, cứ đợi đấy, không phải mày coi trọng Lăng Miên Hề lắm ư?” “Tao sẽ cướp người đàn ông của nó về, chơi đùa trước mặt nó, còn có nhà họ Lăng, tao cũng sẽ bảo lão tổ tông nhà tao diệt...


á!!!” Mấy chữ cuối kẹt lại trong cổ họng, biến thành một tiếng kêu càng thêm thảm thiết.


Trên tay Doanh Tử Khâm cầm một cây ngân châm dài bảy tấc, lần này cắm vào.


đầu Tạ Niệm.


Cơn đau càng thêm kịch liệt bộc phát, Tạ Niệm đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, thậm chí còn không đủ sức mà kêu gào.


Lần này, thất khiếu chảy máu.


“Quả nhiên là muốn chết!” Tạ Không Minh tức giận đến cùng cực, luồng nội kình ngưng tụ trong lòng bàn tay cũng thêm phần cuồng bạo: “Hôm nay không giết ngươi, thì uổng ta họ Tạ!” Đại trưởng lão bỗng biến sắc: “Tạ Không Minh!” Tạ Không Minh bật cười ha hả: “Ta đã nói rồi, trong giới cổ võ không một ai có thể cản được nhà họ Tạ!


Không một ai!” Ông ta giơ chưởng lên, nhắm vào tim của Doanh Tử Khâm đánh xuống, muốn đánh vỡ tâm mạch của cô.


Nhưng đột nhiên, một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo bao trùm lấy Tạ Không Minh và mấy trưởng lão khác của nhà họ Tạ đi cùng ông ta.


“U..


Nội kình vô hình dựng lên một tấm chắn, bao vây lấy lôi đài nằm giữa hồ.


Giây tiếp theo, một tiếng “âm” vang dội, tấm chắn dựng lên bằng nội kình đẩy bật Tạ Không Minh ra.


Đồng thời, một giọng nói băng lạnh dội xuống, mang theo ý cười lạnh thấu xương.


“Để ta xem ai dám!”


  • Trước
  • Sau