Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//1785141/) SUY SỤP TINH THẦN gười đàn ông với bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài thẳng tắp.
Anh không mặc đồng phục của IBI như Valens mà chỉ là một chiếc áo sơ mi đen lụa rất đơn giản nhưng khí thế trên người anh, khiến người ta không thể đến gần, vô cùng cuốn hút.
Người Joseph lạnh toát, sắc mặt trắng bệch: “Anh...
anh chính là...” Dù hắn ta có ngu ngốc đến đâu thì cũng hiểu được.
Vậy mà Phó Quân Thâm lại là trưởng quan tối cao của IBII Sao có thể?
Tại sao trong lúc thành lập Tập đoàn Venus, Phó Quân Thâm còn có thời gian điều hành tổng cục điều tra quốc tế?
IBI khác với các tập đoàn thương mại khác, cần nhiều năng lực lãnh đạo hơn, như vậy mới có thể ổn định được đại cuộc.
Nếu không thể khiến mọi người cảm thấy phục dẫn đến xảy ra bạo loạn, cục diện thế giới sẽ bị phá vỡ.
Joseph toát mồ hôi lạnh.
Vậy mà hắn ta lại đối đấu vời Phó Quân Thâm, hắn ta đang nghĩ gì vậy?!
“Trưởng quan” Valens cung kính: “Đã bắt tất cả tội phạm lại rồi.
Ngoài hắn ta ra thì còn có 20 người nữa, tất cả đã bị giam lại rồi.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt ừm một tiếng, ngồi xuống trước mặt Joseph nhưng lại nói chuyện với Valens: “Đi điều tra phòng thí nghiệm của Manuel.
Tôi cho anh một tiếng, điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, buổi tối dẫn người qua đó.” Valens một lần nữa cúi chào: “Vâng.” Anh ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại là tên đao phủ khiến Joseph phải phát điên.
Hắn ta đột nhiên hét lên, khuôn mặt vặn vẹo: “Mày đã biết từ lâu rồi phải không?
Đã biết mọi chuyện từ lâu rồi phải không?
Có phải mày coi tao là một thằng hề đúng không?” Kế hoạch mà hắn ta tự cho rằng là hoàn hảo, trong mất người đàn ông này lại không đáng một xu.
Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Chúc mừng, anh đoán đúng rồi đấy.” “Nếu mày đã sớm biết mọi chuyện, tại sao mày không sa thải tao luôn?” Mắt Joseph đỏ lên: “Mày còn giữ lại tao làm gì?
Nuôi hổ gây họa ư?” “Nuôi hố gây họa?” Mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nhướn lên, cười như không cười: “Thành ngữ của nước Hoa chúng tôi, anh học cũng không tệ đâu.” Joseph nghiến răng: “Đúng, thế thì sao?
Tao khinh thường người nước Hoa bọn mày đấy, làm sao?” “Cho đến tận bây giờ, tao vẫn cứ khinh thường chúng mày!” Hắn ta không chấp nhận được việc bản thân lại bại trong tay một người nước Hoa.
Joseph đã hoàn toàn rơi vào cuồng nộ, vẻ mặt điên cuồng.
“Đừng nâng tầm bản thân như thế.
Anh còn chưa được coi là hổ đâu.” Phó Quân Thâm đứng đậy, từ trên cao nhìn xuống Joseph: “Tôi giữ anh lại là vì năng lực của anh quả thật rất giỏi, có thể tăng lợi nhuận cho tập đoàn.
Có một người làm việc cho, tại sao tôi lại phải sa thải anh chứ?” “Anh tưởng mấy trò mèo anh làm trong hai năm nay tôi không thấy sao?” Mặt Joseph càng ngày càng tái nhợt đi, răng run lập cập: “Vậy mà mày...” Lại coi hắn ta là người làm?!
“Anh không thể gây ra bất cứ tổn thất nào cho tôi và tập đoàn đâu.” Phó Quân "Thâm cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, 10% mà anh lấy đi kia là tôi cố ý cho anh lấy đấy.” Joseph biến sắc: “Mày nói gì?
Rõ ràng là tao...” Nói đến đây, hắn ta không nói thêm được nữa.
Tập đoàn Venus là do một tay Phó Quân Thâm gây dựng lên.
Nếu không phải cố ý thả thì sao hắn ta có thể dễ dàng lấy được 10% cổ phần?
Lúc ấy niềm vui đã lấn át nhưng suy nghĩ khác, lại thêm mọi chuyện xảy ra rất hợp lý nên Joseph đã bỏ qua những điểm mù khác.
“Cảm ơn nhé, đúng là nếu không có anh, khu vực liên minh châu Âu không thể có quy mô như ngày hôm nay” Vẻ mặt Phó Quân Thâm lười biếng: “Có điều tôi cũng phải chúc mừng anh một câu.” “Anh đã phạm tội âm mưu giết người nghiêm trọng, nhà giam quốc tế đang đợi anh, chắc hẳn sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.” Một khi Joseph thành công, ít nhất sẽ có vài trăm người thiệt mạng.
Joseph ngồi bệt trên ghế, sắc mặt tuyệt vọng.
Tinh thần cũng bị Phó Quân Thâm từng chút, từng chút mà đánh tan.
Hắn ta tận tâm tận lực phát triển khu vực liên minh châu Âu là vì hắn ta đã sớm có tham vọng muốn nuốt trọn Tập đoàn Venus.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn ta cũng chỉ là làm không công cho người khác.
Hắn ta biết bản thân đã thua triệt để rồi.
x.* Cao ốc thương mại tại trung tâm thành phố.
Sau khi giao toàn quyền cho Phó Quân Thâm, Doanh Tử Khâm không hề thấy có gánh nặng tâm lý mà đi dạo phố với Lita.
Tuy năng lực thần toán đã được khôi phục nhưng cô vẫn không thể tính ra được chuyện liên quan đến Phó Quân Thâm.
Cô chỉ nhìn thấy chai thuốc độc đó gây ra rất nhiều thương vong ở tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Venus, có lực sát thương rất lớn.
Còn về Phó Quân Thâm có xảy ra chuyện gì không, cô không thể đoán định được.
Không chỉ Phó Quân Thâm, tương lai và nguy hiểm mà Dụ Tuyết Thanh và Lăng Hề Miên sẽ gặp phải, cô cũng không thấy được.
Doanh Tử Khâm cụp mắt.
Chuyện như này không phải là chưa từng xảy ra.
Hugh và hai người sáng lập ra diễn đàn NOK cũng không nằm trong phạm vi thần toán của cô.
“Người đẹp, cô biết khiêu vũ không?” Lita chọn vài chiếc váy: “Dạy tôi nhé?” Doanh Tử Khâm bứt khỏi suy nghĩ trong đầu, nhướn mày: “Tôi nhảy bình thường lắm, dạy thì thôi đi, đến lúc đó có khi chúng ta lại giẫm vào chân nhau cũng nên.” “Tôi shock thật đấy” Lita cúi đầu chán nản: “Tôi thực sự không chấp nhận được việc một thợ săn tinh anh như tôi lại mờ tịt khoản khiêu vũ này.
May mả ngài Xander không đánh tôi.” Ngay cả bản thân cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào chính mình.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Yên tâm đi, anh ta không dám đâu.
Nếu anh ta dám, tôi sẽ trị anh ta cho cô.” “Thôi bỏ đi, cũng chỉ là nhảy một điệu mà thôi.” Lita nhún vai: “Sau này tôi làm gì có cơ hội gặp người nắm quyền gia tộc Laurent nữa đâu.
Tôi vẫn thích nghịch súng hơn.” Lita rất tự biết thân biết phận.
Cô ta biết khoảng cách giữa mình và Xander Laurent lớn bao nhiêu.
Đừng nói là cô ta, kể cả gia chủ gia tộc Bevin cũng còn lâu mới với tới.
Xander Laurent là người mà đoàn trưởng lão gia tộc Laurent cũng phải gọi một tiếng chủ nhân.
Họ căn bản không chung một thế giới.
Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn cô ta như ngẫm nghĩ gì đó.
Lita rợn tóc gáy: “Người...
người đẹp, sao...
sao cô lại nhìn tôi như vậy?” hát hiện ra...” Vẻ mặt Doanh Tử Khâm lười biếng: “Hình như tôi tính thiếu một khả năng” Ngừng lại một chút: “Anh ta vẫn có vận đào hoa.” Lita: “???” Cô ta không hiểu gì mà theo cô gái vào một cửa hàng châu báu.
Cửa hàng châu báu này cần hẹn trước, người đứng ngoài xếp hàng cũng không ít.
“May quá, may quá, chưa qua số.” Lita nhìn tấm bảng điện tử bên trên một cái: “Chúng ta là số 36, bây giờ là số 33.
Chúng ta qua đó xếp hàng đi” Hai người đứng cách người đằng trước nửa mét.
Cho đến khi đằng trước chỉ còn một người, một người phụ nữ đi qua, rất tự nhiên mà đứng vào khoảng trống giữa Doanh Tử Khâm và người đằng trước.
“Này, sao cô lại chen hàng như vậy?” Lita khoanh tay, rất không vui: “Phiền cô ra sau xếp hàng.” Người phụ nữ nhìn số trong tay: “Đến tôi rồi, tôi là số 37, sao lại là tôi chen hàng?
Ở đây có chỗ mà còn không cho người ta xếp hàng à?” “Cô nhìn cho rõ đi” Lita chỉ tấm bảng điện tử bên trên: “Bây giờ là số 35.” “Đúng thế, tôi biết” Người phụ nữ mất kiên nhẫn: “Nhưng bây giờ số 36 không có ở đây, sao tôi không được vào?” “Hơn nữa tôi chen hàng thì liên quan gì đến các cô?
Lo chuyện bao đồng khiếp” Lita nổi giận.
Cô ta vốn là người nóng tính, cũng không có sự dè dặt của tiểu thư nhà giàu, từ trước đến nay trực tiếp động thủ là chính.
Doanh Tử Khâm ấn vai Lita, giơ số trong tay ra, lạnh lùng nói: “Chúng tôi chính là người số 36.” Động tác xách túi của người phụ nữ cứng lại.
Tựa như bị người khác đấm thẳng vào mặt, môi cô ta từ từ trắng bệch.
Trong phút chốc, cô ta xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu.
Lúc này nhân viên đã đón tiếp xong số 35, cũng lịch sự mà cất lời: “Thưa cô, mong cô đừng chen hàng, chúng tôi có quy định rất nghiêm khắc, tất cả mọi người đều phải làm theo quy định” “Bất kể là có số hay không, hai vị tiểu thư này cũng là người đến trước.” Không ít khách hàng đều quay qua nhìn, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của người phụ nữ nóng bừng lên.
Cô ta mím môi, cãi cố: “Ai bảo các người đứng xa như vậy làm gì?
Tôi tưởng phía trước không còn ai nữa, không được sao?” Lita đáp lại với lời lẽ y nguyên của người phụ nữ kia: “Đứng cách có nửa mét mà gọi là xa?
Hơn nữa chúng tôi đứng xa hay không liên quan gì đến cô?” Người phụ nữ tức điên lên, không xếp hàng nữa, giận tím mặt rời khỏi cửa hàng.
“Loại người kiểu này là đáng ghét nhất” Lita hừ nhẹ một tiếng: “Không có gia giáo gì cả” “Không cần quan tâm đâu” Doanh Tử Khâm xách túi mua sắm: “Đến cửa hàng tiếp theo đi.” Hai người rời khỏi cửa hàng châu báu.
Lita quay một vòng, mắt đột nhiên sáng lên: “Người đẹp, bên này, bên này.
Tôi đảm bảo cô tuyệt đối chưa từng nhìn thấy thiết kế của cửa hàng này.
Đẹp quá biệu Lìng “Tôi mới chỉ đến cửa hàng chính ở Firenze thôi, không ngờ ở nước J cũng có.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn về hướng Lita chỉ.
Đó là một cửa hàng quần áo thời trang thiết kế cao cấp, phong cách nào cũng.
có.
Có phong cách Bohemian, cũng có phong cách nước Hoa cổ đại.
Bên ngoài cửa hàng đã xếp hàng dài.
Lúc nhìn thấy tên cửa hàng, vẻ mặt Doanh Tử Khâm khựng lại, mắt phượng nhướn lên: “Cô thích lắm sao?”