Chương 658 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 658 NGƯỢC CẶN BÃ, PHỦ TỔNG THỐNG MẤT HẾT MẶT MŨI l§ ầu không khí đột nhiên lặng đi, không có lấy một tiếng động nào.


Katharine đứng từ rất xa nhưng cũng nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông.


Cặp mắt đào hoa quen thuộc, khuôn mặt quyến rũ quen thuộc.


Dường như vừa có một quả pháo bắn vút lên không rồi nố tung bên tai Katharine.


Phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc khiến đầu óc cô ta trống rỗng, không còn nghĩ được gì.


Phó Quân Thâm...


Sao lại là Phó Quân Thâm?


Cánh môi Katharine run lên bần bật, cô ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Sao, sao anh..." Đám paparazzi cũng sững sờ, hai mắt đờ ra.


Ông già?


Đại gia bao nuôi Doanh Tử Khâm?


Phó Quân Thâm được tôn vinh là tinh anh trẻ tuổi nhất trong giới kinh doanh, hoàn toàn không dính dáng gì đến chữ “già”.


Nói anh là đại gia già thực sự đang sỉ nhục anh.


“Anh, anh Phó.” Quản lý hoàn hồn đầu tiên, hai chân cũng như nhữn cả ra: “Là, là anh à?


Sao anh lại ở đây?” “Sao tôi lại không thể ở đây?” Phó Quân Thâm nhướng mày, cong môi, lộ ý cười nhàn nhạt: “Hay là thuê phòng với vị hôn thê là vi phạm pháp luật nước J?” Câu này khiến quản lý sợ hãi đến độ co rúm cả lại: “Không không không, anh Phó, tuyệt đối không phải vậy.


Chúng tôi nhận được tin tức nói có người cưỡng.


ép cô Doanh nên mới đến kiểm tra xem thế nào.” Trước khi tới, anh ta đã thầm điểm qua một loạt những người đàn ông có thế lực ở châu Âu.


Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ người trong phòng Doanh Tử Khâm lại là Phó Quân Thâm.


Đã thế, bọn họ còn là vợ chồng chưa cưới!


“Wị, vị hôn thê...” Cơ thể Katharine khẽ lảo đảo, môi cô ta trắng bệch không còn sắc máu.


Doanh Tử Khâm là vị hôn thê của Phó Quân Thâm, vậy chẳng phải chuyện nước j nhắc đến yêu cầu đính hôn ở vũ hội lúc trước hoàn toàn là một trò cười sao?


Đầu óc Katharine căng lên, khuôn mặt nóng rát vì xấu hổ.


Cô ta đang làm gì vậy?


Doanh Tử Khâm giơ tay lên, cài chặt hai cúc áo sơ mi trên cùng mà Phó Quân Thâm đang để mở, mặt không bộc lộ cảm xúc gì: “Mặc quần áo đàng hoàng rồi hãng ra chứ” Phó Quân Thâm cụp mắt, thuận theo cô: “Được, về anh sẽ mua áo choàng Ả Rập, sau đó chỉ cho một mình em ngắm” Hai người nói chuyện không để ý đến những người khác càng khiến mọi người kinh hồn bạt vía.


Đám paparazzi đã chạy mất dạng, ngay cả máy ảnh đánh rơi dưới đất cũng không dám nhặt lên.


Đùa à?


Bọn họ dám chụp Phó Quân Thâm chắc?


Có khác nào tự tìm đường chết đâu?


“Anh Phó, cô Doanh, làm phiền rồi, thực sự rất xin lỗi” Quản lý lau mồ hôi, luôn miệng xin lỗi: “Chúng tôi sẽ đi ngay, mạo phạm hai vị rồi, lát nữa chúng tôi sẽ gửi các vị quà bồi thường.” Phó Quân Thâm hờ hững ừ một tiếng rồi đóng cửa lại.


Anh vào phòng, cầm di động lên, bấm một dãy số: “Valens, điều tra xem chuyện.


hôm nay là như thế nào.” Anh đã đoán được đại khái là có chuyện gì.


Có người ác ý tung tin trong phòng Doanh Tử Khâm có giấu đàn ông.


Bất kể là lý do gì thì rõ ràng kẻ đó cũng muốn hủy hoại danh dự của Doanh Tử Khâm.


Đụng phải giới hạn cuối cùng của anh rồi.


Ánh mắt Phó Quân Thâm mơ hồ nhiễm vài phần ý lạnh, nhưng lúc nhìn về phía cô gái lại vẫn rất dịu dàng: “Yếu Yếu, em không sao chứ?” “Không sao.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Em còn thấy khá vui, có thể soạn thành kịch bản rồi sau này làm bộ web drama.” Tư duy trong đầu cô gái nhà anh quả thực không hề giống con gái bình thường.


“Đi thôi” Phó Quân Thâm mặc áo khoác ngoài: “Bữa khuya em muốn ăn gì?” “Đến phố người Hoa xem đã.” Doanh Tử Khâm đeo túi: “Mùi vị đồ ăn nước Hoa vẫn là ngon nhất.” “Được” Phó Quân Thâm khẽ cười xoa đầu cô: “Đi nào.” x.* Sáng sớm hôm sau, James đang cùng phu nhân uống trà sớm.


Ông ta đọc tin tức có liên quan đến Tập đoàn Venus trên báo, gân xanh trên mu bàn tay giần giật.


Đừng nói là có đồng minh là gia tộc Laurent, cho dù không có, Tập đoàn Venus cũng không còn nằm trong tầm kiểm soát của nước j từ lâu rồi.


James hừ lạnh một tiếng, nặng nề ném tờ báo lên bàn.


Phu nhân tổng thống bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Katharine đâu, nó không về cùng anh à?” Nhắc đến Katharine, sắc mặt James mới hơi dịu đi: “Nó và mấy cô tiểu thư vẫn.


còn ở khách sạn, hôm nay sẽ về.” “Anh cũng thật là” Phu nhân tổng thống oán trách một câu: “Ai bảo anh thiếu kiên nhẫn như vậy?


Nếu âm thầm thương lượng chuyện đính hôn thì đâu đến nỗi gây ra tiếng xấu ầm ï như thế” James có chút bực bội: “Ai biết năm năm trước cậu ta còn quay video?” Phu nhân tổng thống khẽ lắc đầu: “Người phương Đông rất tỉnh ranh, hết cách rồi, đành phải chịu thua thôi.” Đúng lúc này, hộ vệ chạy ùa vào, kinh hoàng gọi: “Ngài tổng thống, không xong.


rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” “Cái gì?” James nhíu chặt lông mày, cố nén cơn giận: “Các cậu không ai hiểu quy củ à?


Các cậu muốn tạo phản hết lượt hả?” Hôm qua cả phủ tổng thống nước J mất hết mặt mũi, lãnh đạo các quốc gia khác đều đang chê cười ông ta.


Nếu không vì e ngại quyền uy của phủ tổng thống, trên mạng không có quá nhiều tin tức lộ ra thì bây giờ chắc chắn phủ tổng thống nước J đã trở thành trò Grồnigoaätie 0n nồi.


Bây giờ thời gian trà sớm lại bị làm phiền, lửa giận của James càng lớn hơn.


“Ngài tống thống, xảy, xảy ra chuyện lớn thật đấy ạ” Hộ vệ lắp bắp: “Công chúa điện hạ bị IBI áp giải về.” Sắc mặt James thay đổi: “Cậu nói gì cơ?” IBI là tổ chức chống tội phạm quốc tế, sao Katharine lại có dính dáng với IBI?


James còn chưa kịp ra ngoài đã có người xông vào trước.


Rất ngang ngược, không hề kiêng dè điều gì.


Katharine bị hai điều tra viên lạnh lùng ấn xuống đất, sức lực của họ quá lớn khiến cô ta đau đến hét ré lên một tiếng.


Phu nhân tổng thống hít sâu một hơi, hoảng loạn gọi: “Katharine!” Nhưng bên cạnh vẫn còn hai điều tra viên của IBI ghìm súng, phu nhân tổng thống hoàn toàn không dám bước lên.


James sa sầm mặt mũi, nhìn Valens đang bước vào từ phía sau: “Các hạ có ý gì đây?” Chỉ nhánh IBI đặt tại nước J nằm ngay đối diện phủ tổng thống.


Mà cũng chỉ có IBI dám làm càn ở phủ tổng thống như vậy thôi.


Bình thường Valens không hay lộ diện.


James quen biết cục trưởng Licinius chứ chưa từng gặp Valens.


“Ngài tổng thống, CEO Phó nói phiền ông quản con gái ông cho cẩn thận.” Valens khẽ cười: “Bảo cô ta cất hết những toan tính nhỏ nhặt trong lòng đi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã.” “Ác ý lan truyền tin tức không có thật, sỉ nhục khách quý nước ngoài.


Ngài tổng thống, có phải đây cũng là ý của ngài không?


Ngài muốn phá hoại hòa bình thế giới sao?” Một câu nói trực tiếp chụp mũ cho James.


Gân xanh trên trán James co giật, nhưng ông ta không thể không hạ cái đầu cao.


quý: “Trưởng quan, đây chỉ là hiểu lầm thôi.” “Hiểu lầm?” Valens lạnh lùng nói: “Không phải hiểu lầm gì hết.


Nếu còn có lần sau, IBI có quyền dùng danh nghĩa giữ gìn hòa bình thế giới để bắt giữ con gái ông” Nói xong, anh ta dẫn cấp dưới bỏ đi.


Vẫn là tác phong rất phách lối, không cho phủ tổng thống một chút mặt mũi nào.


Hộ vệ nơm nớp lo sợ nhìn James đang sắp sửa bùng nổ, vội vàng lui ra ngoài.


Trong phòng ăn, Katharine nằm co quắp trên mặt đất, cả người run lấy bẩy, nét mặt thẫn thờ.


Ngay cả chính cô ta cũng không biết tại sao IBI lại tìm cô ta.


Sáng sớm nay, lúc cô ta còn đang ngủ thì bị nhân viên khách sạn cưỡng ép đuổi ra ngoài.


Cô ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị điều tra viên của IBI bắt lại.


James không thể nhịn được nữa, vung tay lên, trực tiếp giáng cho Katharine một bạt tai: “Chuyện tốt mà mày làm đấy, nói đi, mày đã làm gì?” Mặt Katharine lập tức sưng vù, nước mắt rơi lã chã.


Cô ta ôm mặt, không dám tin: “Bố?” Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị đánh.


Phu nhân tổng thống cuống cuồng ngăn James lại: “Anh làm gì thế?” “Tôi làm gì à?” James nổi giận đùng đùng: “IBI đích thân áp giải con gái chúng.


ta về, bà bảo tôi làm gì?” Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, tất cả danh tiếng của Katharine đều sẽ bị hủy hoại.


Sau này còn ai đến cầu hôn nó nữa?


“Con, con không làm gì hết” Katharine kể lại vắn tắt mọi chuyện, giọng điệu càng thêm ấm ức: “Chuyện này liên quan gì đến IBI?


Bọn họ bất nhầm con rồi!” “Bố, bố phải đòi lại công bằng cho con!” “Đồi công bằng à?” James tức đến bật cười: “Làm chủ thế nào?


Mày còn không rõ IBI có tác phong làm việc thế nào à?” Katharine không nói gì.


Trong mắt IBI, hoàn toàn không hề phân biệt nam hay nữ.


Sắc mặt phu nhân tổng thống vô cùng căng thẳng: “James, Phó Quân Thâm không có quan hệ gì với IBI đấy chứ?” James nhướng mày.


Cũng phải.


Trước kia, IBI làm gì có thời gian quản mấy chuyện này?


Các điều tra viên đều bận làm nhiệm vụ ở khắp nơi trên thế giới.


“Không thể nào” James lắc đầu: “Cậu ta chỉ là một nhân tài trong giới kinh doanh, là lĩnh vực khác hoàn toàn IBI, sao có thể ra lệnh cho người của IBI được?” Phu nhân tổng thống nghĩ kỹ cũng cảm thấy khả năng này không lớn.


James lại lên tiếng: “Mấy tháng tới Katharine không phải ra ngoài nữa, ở yên trong nhà tự kiểm điểm lại đi!” “Được rồi, chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô ích” Phu nhân tổng thống đỡ Katharine dậy, thở dài một tiếng: “Sau này chúng ta đừng dây vào Tập đoàn Venus nữa.” James trầm mặt gật đầu.


Phó Quân Thâm có quá nhiều thủ đoạn, vẫn nên tránh xa thì hơn.


Nếu không một ngày nào đó, chính phủ tổng thống này sẽ gặp rắc rối.


x.* Bên kia.


Sau khi Joseph bị Tập đoàn Venus tống cổ, hắn ta hoàn toàn trở thành một kẻ thất bại một nghèo hai trắng*.


* Một nghèo hai trắng: Chỉ những người vừa nghèo về vật chất vừa lạc hậu về văn hóa, khoa học.


Cho dù năng lực của hắn ta có mạnh đến đâu cũng không còn công ty nào dám.


thuê hắn ta.


Joseph cùng đường, chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi còn lại để mua một căn biệt thự.


Hắn ta biết cứ tiếp tục thế này không phải cách, nhưng mọi lối đi của hắn ta đều đã bị Tập đoàn Venus chặt đứt.


Đều tại Phó Quân Thâm!


Joseph lạnh lùng ra ngoài, định tới siêu thị bên cạnh mua một hộp mì tôm, đang đi đường thì bị một người trung niên chặn lại.


Ông ta mỉm cười chào hỏi: “Ngài Joseph, hân hạnh được gặp ngài.” Joseph cau mày: “Ông là?” “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là trợ lý của giáo sư Manuel” Người trung niên nói: “Chắc ngài Joseph không lạ gì cái tên này phải không?” Joseph hơi híp mắt, bình tĩnh hỏi: “Các ông tìm tôi làm gì?” Đương nhiên hắn ta chẳng lạ gì cái tên Manuel này.


Địa vị của Manuel trong lĩnh vực hóa sinh rất cao, mấy năm nay lại phát minh ra không ít sản phẩm mới, có một thời gian còn gần như vượt mặt Hickman.


“Chúng tôi có thể cung cấp cho ngài Joseph một loại chất độc không màu không vị” Tay trợ lý khẽ mỉm cười: “Loại chất độc hóa học này là sản phẩm mới của phòng thí nghiệm, nếu dùng để giết người thì sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.” “Ngài Joseph cống hiến cho Tập đoàn Venus nhiều như vậy nhưng lại bị đuổi đi, ngài thực sự cam tâm sao?” Joseph cắn răng: “Tôi có thể làm gì được à?” “Đương nhiên vẫn có cách” Trợ lý lấy bình thuốc ra: “Chỉ cần CEO chết, ngài vẫn có thể trở về Tập đoàn Venus một lần nữa, chí ít thực lực của ngài cũng quá rõ ràng, không phải sao?” Gã đàn ông trung niên hạ thấp tông giọng: “Cách dùng được ghi ở trên bình, đây chính là thuốc độc kiểu mới mà ngay cả thế giới ngầm cũng không có.” Hai mắt Joseph sáng lấp lánh, hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới cất bình thuốc độc kia vào túi: “Các ông muốn gì?” “Chúng tôi chẳng cần gì hết” Trợ lý lại cười: “Chỉ là không nhìn nổi khi thấy ngài Joseph bị đuổi ra ngoài, thấy một mình Phó Quân Thâm độc quyền lộng hành mà thôi.” Joseph cũng không dễ bị lừa, hắn ta hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc các người muốn #t “Được rồi, đúng là ngài Joseph rất thông minh” Trợ lý thản nhiên nói: “Mục tiêu của chúng tôi chính là cô Doanh bên cạnh Phó Quân Thâm.


Có điều chuyện này không liên quan gì đến ông, chúng tôi đã có cách giải quyết.” “Cô Doanh?” Joseph khẽ nhíu mày: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn đã giúp đỡ” Ông ta dựng thẳng cổ áo rồi bỏ đi, không một lần quay đầu lại.


Vệ sĩ đi phía sau tay trợ lý do dự một lát rồi hỏi: “Thưa ngài, hắn ta có thể thành công thật sao?” “Có thể thành công hay không chẳng liên quan gì đến chúng ta” Trợ lý nói: “Hắn ta chỉ giúp chúng ta dời sự chú ý đi chỗ khác thôi.


Chúng ta đi về.” Trước giờ mục tiêu của bọn họ chưa bao giờ là Phó Quân Thâm.


Đương nhiên, Joseph có thể thành công là chuyện tốt nhất.


Nhưng mà tay trợ lý cũng chẳng ôm hy vọng gì lớn lao.


x.* Doanh Tử Khâm ra khỏi khách sạn.


Tối qua cô đã hẹn với Lita sẽ đi dạo tòa nhà thương mại mới khai trương ở trung tâm thành phố.


Lúc rẽ vào một con ngõ, lỗ tai Doanh Tử Khâm bỗng nhiên động đậy, bước chân của cô hơi chậm lại.


Trước sau cô có mười mấy gã vệ sĩ cao to bước ra, vây chặt lấy cô rồi chậm rãi áp sát.


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn tay trợ lý, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: “Là ông” “Cảm phiền cô Doanh còn nhớ tới tôi, đây là vinh hạnh của tôi” Trợ lý mỉm cười: “Cô Doanh, lần trước cô từ chối lời mời của giáo sư nên chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.


Cô không ngại đi cùng chúng tôi một chuyến chứ?” Ông ta liếc mắt ra hiệu cho cánh vệ sĩ.


  • Trước
  • Sau