Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 644 VỎ BỌC MỚI, GẶP NGỌC THIỆU VÂN hế lực của thành Thế Giới phân bổ thế nào, Manuel và trợ lý của ông ta không biết.
Nhưng rất hiển nhiên, thành Thế Giới có một thế lực rất lớn đang muốn lấy mạng của Hickman.
Chuẩn xác mà nói, là họ muốn ngăn cản tàu mẹ vũ trụ ra đời.
Là nghiên cứu viên số một của hạng mục thí nghiệm, Doanh Tử Khâm mang trên mình nhiệm vụ chủ yếu.
Nếu đám người của thành Thế Giới biết được, liệu chúng có buông tha cho cô không?
Không ít các nhà khoa học đều là kẻ điên, trong đó bao gồm cả Manuel, tất cả đều hướng về khoa học kỹ thuật cao hơn.
Doanh Tử Khâm một tay đặt trên cửa, không có ý định cho người của Manuel vào.
Lông mi cô rũ xuống: “Nơi mà văn minh loài người phát triển đến mức cao.
nhất?” “Cô Doanh chưa từng nghe đến nơi này cũng là điều dễ hiểu” Trợ lý cười nhẹ: =fñi¿EplBiitfimit,nptbil#forsdilior@lah(tiINHữnmttflifatidires, mô ci4p của chúng tôi lại là người may mắn biết đến nơi này.” “Chắc hẳn giáo sư Hickman chưa từng nhắc đến với cô Doanh nhỉ?” Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh nhạt, thần sắc không hề thay đổi mà đóng cửa Igñ “Cô Doanh!” Vẻ mặt trợ lý thay đổi.
Anh ta giơ tay ngăn lại, tay kia trực tiếp bắt lấy vai của cô gái.
Nhưng còn chưa chạm vào áo của cô, tay của anh ta đã bị ngăn lại.
Một luồng sức mạnh to lớn giữ chặt lấy tay trợ lý.
“Rắc” Trong không khí yên tĩnh vang lên tiếng nứt gãy rõ ràng.
Là tiếng gãy xương.
Trợ lý không nhịn được gào toáng cả lên, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Người đàn ông cao lớn mang lại cảm giác cực kỳ áp lực.
Phó Quân Thâm rũ mắt, cười cười: “Cái tay định làm gì đấy?
Không cần nữa à?” Giọng anh vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Trợ lý lùi về sau mấy bước, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi: “Anh...
anh..." “Có đến thành Thế Giới hay không không cần các người nhọc lòng.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, một tay bấm số điện thoại của lễ tân, lạnh nhạt nói: “Đuối tất cả những người không liên quan rời khỏi đây.” Lễ tân nhận được điện thoại rõ ràng là có hơi luống cuống, sau đó lập tức gọi bảo vệ lên trên.
“Anh biết thành Thế Giới là gì không?” Trợ lý nén xuống cơn giận: “Trước khi tôi nói cho các người, các người căn bản là không biết còn có nơi như vậy!” Khoa học kỹ thuật và tài phú của thành Thế Giới vượt xa bảy châu bốn bể.
Trợ lý lại cười lạnh một tiếng: “Cô Doanh, cô cứ giúp Hickman đi, thành Thế Giới sẽ không cho phép tàu mẹ vũ trụ ra đời đầu.” “Cô giúp ông ta sẽ chỉ khiến tính mạng bản thân gặp nguy hiểm thôi!” Ánh mắt Phó Quân Thâm lạnh đi trong chốc lát.
Trợ lý mở miệng, còn chưa nói thêm được gì đã bị bảo vệ đi lên lôi ra ngoài.
Phó Quân Thâm đóng cửa, mắt hoa đào hơi sâu lại: “Yếu Yêu, em đến thành Thế Giới cũng rất nguy hiểm.” Thành Thế Giới hoàn toàn tách biệt với bảy châu bốn bể, thông tin giữa hai khu vực này cũng không kết nối với nhau.
Không giống giới cổ võ, tốt xấu gì thì nơi đó cũng dùng mạng Internet với thế giới thế tục.
Cho dù họ rất nổi tiếng ở bảy châu bốn bể, vào thành Thế Giới rồi thì cũng không có ai biết đến.
“Không bằng được anh” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, ngữ khí nhàn nhã: “Năm ấy, khi đám người truy sát bác gái còn đang ẩn mình trong bóng tối, từ tư liệu mà Sinai cung cấp, chắc chắn gia tộc họ Ngọc không quá yên bình” Là kẻ nắm giữ võ lực trong hai đại gia tộc ở thành Thế Giới, nội bộ gia tộc họ Ngọc sẽ còn hung hiểm hơn giới cổ võ.
“Anh không đến gia tộc họ Ngọc.” Phó Quân Thâm ôm Doanh Tử Khâm, tay ấn đầu cô vào ngực mình, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo: “Thành Thế Giới không có nơi nào để anh lưu luyến.
Báo thù xong, anh sẽ trở về thành phố Hộ, chúng ta mở một quán trà nhé được không?” Tay Doanh Tử Khâm khựng lại, ôm chặt cái eo gầy nhưng mạnh mẽ của anh: “Được, nuôi thêm mấy con mèo nữa.” “Hửm?” Phó Quân Thâm buông cô ra, búng trán cô một cái, cong môi: “Nghịch ngợm giống em?” Doanh Tử Khâm liếc Phó Quân Thâm một cái, ôm gối trở về sô pha, tiếp tục xem tivi.
Bữa tối rất nhanh đã được làm xong.
Vị cay nồng kích thích vị giác, đủ cả sắc, hương lẫn vị.
Hai người ngồi bên bàn.
“Nói đến Viện hiền giả, em nghĩ đến một việc.” Doanh Tử Khâm chống tay lên cằm, nhướn mày: “Trưởng quan, anh có một biệt hiệu là Ác Ma đấy.” Với cô mà nói, bài Tarot là một vật vô cùng quen thuộc.
Ác Ma, The Devil, có số thứ tự 15.
Là lá bài thứ 16 trong 22 lá bài bộ Major Arcana.
Cũng có nghĩa là, bắt buộc phải có hiền giả Ác Ma trong 22 vị hiền giả.
“Hửm?” Phó Quân Thâm hơi ngẩn người, đột nhiên bật cười, lười biếng nói: “Thực sự không phải do anh tự đặt, phương tây coi Ác Ma là sự tồn tại nguy hiểm” “Sau khi anh giết mục tiêu treo thưởng đầu tiên, họ đặt cho anh biệt danh này.” Doanh Tử Khâm day day đầu: “Đúng là có rất nhiều người bị gọi là Ác Ma” Nhưng không phải tất cả đều là hiền giả.
Phó Quân Thâm đặt đĩa xuống, hất cằm: “Yểu Yếu, gọi đứa bé kia đến đi” “Đứa bé?” Doanh Tử Khâm: “Cô ấy lớn hơn anh đấy.” “Sang vì vợ, đi theo em, anh hơn đứa bé ấy mấy vai vế đấy.” Sinai nhận được điện thoại, xỏ dép lê chạy từ phòng bên sang.
Cô ấy xoa mắt, ngồi xuống bên bàn ăn.
Không khí giữa họ bình yên, hòa thuận như một nhà ba người.
Doanh Tử Khâm cầm đũa, cất tiếng hỏi: “Cô có thông tin gì khác về hiền giả Ác Ma không?” “Khu khụ khu!” Sinai bị sặc, có hơi ngạc nhiên cùng nghỉ ngờ: “Hiền giả Ác Ma?
Sao hai người lại nghĩ đến người này?” Doanh Tử Khâm ung dung: “Chỉ hỏi chơi thôi.” “Hiền giả Ác Ma là người bí ẩn nhất trong 22 vị hiền giả” Sinai cau mày: “Tin tức gần nhất có liên quan đến người ấy cũng là chuyện cách đây 300 năm rồi.
Nếu không phải hiền giả là người bất tử, tôi còn nghỉ người ấy đã không còn trên đời nữa rồi.” “Làm thế nào để chắc chắn người đó còn sống?” “Bên ngoài Viện hiền giả có 22 viên đá quý.
Nếu vị hiền giả nào qua đời, viên đá đại diện cho người ấy sẽ nứt vỡ.” Viện hiền giả dùng cách này để nói cho thành Thế Giới biết, có 22 hiền giả đang bảo vệ, các cư dân có thể yên tâm sinh sống.
“Hơn nữa, tôi đã đọc ghi chép rồi, hiền giả này không phải là người tốt lành gì.” Sinai hạ thấp giọng: “Có khả năng người này đã bị các hiền giả khác bắt tay nhau giam lại.
Chuyện của các hiền giả, người bình thường như chúng ta không có tư cách biết.” Phó Quân Thâm lắng nghe.
Trong đầu anh lướt qua một vài khung cảnh vụn vặt.
Tay anh ngừng lại, cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
x.* Bên ngoài.
Trợ lý lên máy bay, nghĩ lại mà vẫn thấy rùng mình: “Người đàn ông đó là ai?” “Qua đối chiếu hình ảnh, cho ra được kết quả anh ta là tổng giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus” Tay nhân viên kỹ thuật run run, cất lời: “Lại còn là thất thiếu gia của nhà họ Phó của thành phố Hộ nước Hoa nữa.
Anh ta rất nổi tiếng ở nước Hoa và được bình chọn là nam thần quốc dân số một.” Trợ lý bỏ qua độ nổi tiếng, cau mày: “Chỉ là tổng giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương thôi?” “Vâng.” Nhân viên kỹ thuật tiếp tục tra cứu: “Có điều gần đây Tập đoàn Venus có động tĩnh lớn, có vẻ như là điều động nhân sự.
Có tin nói trụ sở chính muốn giao khu vực Châu Á - Thái Bình Dương cho Joseph.
Joseph, chính là tổng giám đốc khu vực liên minh châu Âu.
Trợ lý gật đầu.
Chức vụ như tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương, trụ sở chính có thể thay đổi bất cứ lúc nào, thậm chí chức vụ này còn không ổn định bằng nhân viên cấp dưới.
Cũng chỉ là một thương nhân mà thôi, không cần để bụng.
Trợ lý ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Manuel.
“Doanh Tử Khâm từ chối rồi, giáo sư, tiến hành kế hoạch B đi” xe Một bên.
Thành phố Hộ, nước Hoa.
Nhà tổ của nhà họ Phó.
Phó Dực Hàm trở về từ công ty.
Anh ta cởi áo khoác ra đưa cho quản gia, ngồi xuống sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một năm rưỡi trước, biến động lớn kia của thành phố Hộ khiến nhân khẩu nhà họ Phó giảm đi không ít, nhưng Tập đoàn Phó thị lại ngày càng phát triển.
Là con trưởng của nhà họ Phó nhưng Phó Dực Hàm không có ý định tái hôn.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Phó Dực Hàm mở mắt, khuôn mặt lộ ra vài phần nghi ngờ.
Anh ta có rất nhiều khách nhưng người trực tiếp đến thăm nhà tổ của nhà họ Phó thì không nhiều.
Phó Dực Hàm đi ta, mở cửa, rất khách sáo: “Ông là...?” Đợi khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, vẻ mặt anh ta liền thay đổi.
Trong phút chốc, Phó Dực Hàm như nhìn thấy Phó Quân Thâm của 20 năm sau đang đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.
Giống như lưỡi dao đã được gột sạch nguy trang bên ngoài, đang chờ được tuốt vỏ.
l Hơi thở mạnh mẽ ập đến.
Dù có là Phó Dực Hàm đã chèo chống Tập đoàn Phó thị bao nhiêu năm cũng không thể chống đỡ được.
Anh ta cau mày, một suy nghĩ khó tin lướt qua: “Ông...” Động tác trên tay nhanh hơn suy nghĩ.
Phó Dực Hàm siết chặt tay, đấm một cú vào mặt người đàn ông trung niên.
Rất mạnh, trực tiếp khiến khoé miệng Ngọc Thiệu Vân chảy máu.
Anh ta đấm quá bất ngờ, không ai kịp phản ứng cả.
Bao gồm Ngọc Thiệu Vân.
Là chiến sĩ kiệt xuất của gia tộc họ Ngọc, dù có là tông sư cổ võ cũng không thể đả thương được ông.
Gia tộc họ Ngọc đại diện cho vũ lực tuyệt đối cũng là bởi huyết thống của họ đặc biệt, có tốc độ, sức mạnh...
vượt xa cư dân bình thường của thành Thế Giới.
Hộ vệ đứng một bên lập tức nổi giận, rút bội kiếm trong tay ra, trực tiếp đặt trên cổ Phó Dực Hàm: “Hỗn xược!” Một kẻ tầm thường mà cũng dám bất kính với đại gia trưởng gia tộc họ Ngọc?!
Ngọc Thiệu Vân lập tức giơ tay, ngăn cản động tác của Lạc Phong, lạnh lùng nói: “Lui xuống.” Đội trưởng hộ vệ siết chặt tay, vẫn là không cam tâm mà thu kiếm lại, lui về sau.
Ngọc Thiệu Vân lau máu bên khoé miệng: “Cậu Phó, có thể vào trong rồi nói không?” Phó Dực Hàm nhìn ông mấy giây, cuối cùng vẫn cho ông vào nhà.
Ngọc Thiệu Vân ngập ngừng: “Cậu Phó, tôi muốn hỏi Tiểu Thất, thằng bé...
thằng bé đang ở đâu vậy?” Không cần Ngọc Thiệu Vân nói, chỉ cần dựa vào ngoại hình, Phó Dực Hàm cũng có thể đoán được được ông là ai.
Lúc này anh ta càng có thể chắc chắn hơn.
Ngón tay Phó Dực Hàm siết chặt: “Ông là người đàn ông kia” Bỏ rơi Phó Lưu Huỳnh, để bà một mình trở về thành phố Hộ sinh con.
Ánh mắt Thiệu Vân hơi chấn động: “Xin lỗi, tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra, tôi...” “Không, ông không biết.” Phó Dực Hàm hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng: “Ông không biết vừa ra đời em ấy đã không có bố, ông cũng không biết năm hai tuổi, em ấy đã trải qua chuyện gì?
Ông càng không biết rốt cuộc em ấy đã sống đến bây giờ như thế nào!” Có vài chuyện, gần đây Phó Dực Hàm cũng mới biết.
Anh ta luôn được ông cụ Phó coi là người kế thừa Tập đoàn Phó thị để bồi dưỡng, yêu cầu của nhà họ Phó dành cho anh ta cũng rất nghiêm khắc.
Nhưng dù là khi 10 tuổi, nhiều nhất cũng chỉ học thêm nhiều hơn một chút nhưng anh ta chưa từng gặp phải nguy hiểm về tính mạng.
Nhưng Phó Quân Thâm thì sao?
Từ nhỏ đến lớn đều bước đi trên mũi dao.
Không có ngày nào bình yên cả.
Tim Ngọc Thiệu Vân thắt lại, đau đớn như kim đâm vào tim: “Xin lỗi, tôi...
tôi hôn mê ba năm liền, nếu..." Tiếc là không có nếu.
Ánh mắt Phó Dực Hàm hơi sắc bén: “Rốt cuộc ông là ai?” Đó là Phó Lưu Huỳnh đấy.
Một trong song xu của thành phố Hộ.
Thiên tư trác tuyệt, vạn người theo đuổi, hào môn của Đế đô cũng nườm nượp theo đuổi.
Nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục kia.
Ngọc Thiệu Vân mím môi, kể hết mọi chuyện liên quan đến sự tồn tại của thành Thế Giới ra.
Tay Phó Dực Hàm càng siết chặt hơn: “Trong mắt các người, bọn tôi là con dê tùy ý chém giết sao?” Anh ta không nói gì nữa: “Ông đi đi” Cánh tay Ngọc Thiệu Vân hơn run lên: “Cậu Phó.” “Tôi nói đến đây thôi” Phó Dực Hàm lùi lại một bước, nhàn nhạt nói: “Tôi không lừa ông, tôi thực sự không biết Quân Thâm đang ở đâu.” Phó Quân Thâm để lại hình tượng ăn chơi trác táng trong lòng tất cả người dân ở thành phố Hộ, nhưng anh lại âm thầm tự phát triển thế lực của bản thân.
Chỉ cần anh không muốn, không ai có thể tìm được anh.
Đương nhiên, Phó Dực Hàm quả thật cũng không muốn Ngọc Thiệu Vân đi làm phiền Phó Quân Thâm.
Sau khi ông cụ Phó qua đời, Doanh Tử Khâm là người đã kéo Phó Quân Thâm ra.
Anh ta không muốn người khác lại đẩy em trai mình vào vực sâu.
Ngọc Thiệu Vân thấp giọng: “Được, cảm ơn cậu Phó, tôi sẽ tiếp tục tìm thằng bé” Ông nhấc tay, tỏ ý bảo hộ vệ đặt chiếc rương họ mang đến xuống đất: “Đây là chút quà mọn, tôi...” “Không cần” Phó Dực Hàm ngất lời ông, giọng nói càng lạnh nhạt hơn: “Cô tôi đã mất hơn 20 năm về trước rồi, ông bà tôi cũng đều qua đời cả.” “Nhà họ Phó tầm thường, không có bất cứ quan hệ nào với gia tộc họ Ngọc các người” Sắc mặt Ngọc Thiệu Vân thay đổi, trắng bệch như giấy, gần như là không thở nổi.
Tim ông nhói đau, giống như là bị thiêu đốt.
Ngọc Thiệu Vân trầm mặc đứng dậy.
Đồng thời cũng suy nghĩ.
Đám người trong lời Phó Dực Hàm nói rốt cuộc là ai?
Người bà cụ Ngọc phái đi?
Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra.
Cách đó một trăm mét có một tòa nhà.
La Lôi ấn ấn tai nghe, lệ quang trong mắt lóe lên, ngón tay chuyển động.
“Soạt!” Một con dao mảnh, chỉ nhỏ bằng ngón út được bắn ra với tốc độ cực nhanh, từ trên cao xé gió bay thẳng đến huyệt Thái Dương của Phó Dực Hàm.