Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//1785% 72 HỐI HẬN KHÔNG KỊP, THẦN Y ():42300/0)8));7.J ếu sớm biết có thể ép vị thần y đứng sau bệnh viện Thiệu Nhân ra một cách dễ dàng như vậy, cô ta đã hành động từ lâu rồi.
Việc gì phải chờ tới bây giờ?
Thần y gì chứ, bây giờ vẫn phải đích thân đến nhà xin lỗi cô ta đấy thôi.
Tang Ngữ điều chỉnh nét mặt để trông lạnh lùng hơn một chút.
Cô ta vén tóc ra sau tai, hờ hững ngẩng đầu.
Nhưng vừa ngẩng lên, những lời cô ta đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại ở cổ họng.
Lúc nhìn rõ gương mặt cô gái, Tang Ngữ vô cùng kinh hãi.
Cô ta vội vàng tránh ra, trên mặt nở một nụ cười vô cùng khéo léo hoàn hảo, không nhìn ra bất cứ sơ hở nào: “Sếp, sếp Doanh?
Sao cô lại tới đây?
Mời, mời cô vào.” Ông bà Tang rất bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Tang Ngữ, cũng nhìn ra cửa.
Nhan sắc của cô gái vô cùng xuất chúng, cặp mắt phượng mênh mang.
Sau lưng cô còn có hai người khác, có vẻ như là trợ lý của cô.
Doanh Tử Khâm ăn mặc rất đơn giản, gương mặt cũng không hề trang điểm, hoàn toàn là mặt mộc.
Mà Tang Ngữ thì vừa tới công ty huấn luyện về, vẫn chưa tẩy trang, mắt vẫn đánh phấn đỏ thẫm.
Hai người hình thành nên sự tương phản rõ rệt.
Nhưng lần này, Tang Ngữ trang điểm đậm lại hoàn toàn bị lép vế.
Nếu Tang Ngữ đã vượt qua sát hạch của công ty Điện ảnh Toàn Cầu thì giá trị nhan sắc của cô ta không hề kém, hơn nữa cực kỳ hợp với những góc quay rộng trong điện ảnh.
Trong lòng ông bà Tang đều có chút không thoải mái.
Đâu có ai muốn con mình bị lép vế chứ?
Ông Tang lên tiếng: “Ngữ Nhi, đây là?” “Bố, bố không đọc tin tức à?” Tang Ngữ cố ý cười oán trách một câu: “Đây là sếp của con, CEO Truyền thông Sơ Quang, cô Doanh Tử Khâm.” Vẻ mặt ông Tang nghiêm túc hơn một chút, ông ta lập tức đứng dậy: “Hóa ra đây chính là cô Doanh, thất kính, thất kính, cô trẻ hơn tôi nghĩ nhiều đấy.” Ông bà Tang luôn ở nước ngoài, quả thực không hay chú ý đến chuyện trong nước.
Sau khi thấy Doanh Tử Khâm, bà Tang mới hoàn toàn tin lời Tang Ngữ.
Doanh Tử Khâm còn trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy mà đã leo đến vị trí CEO trong giới giải trí, nói phía sau không có đại gia chống lưng thì ai mà tin cho nổi?
Lần này, bà Tang cũng hoàn toàn đồng ý việc Tang Ngữ gia nhập Truyền thông Sơ Quang.
So với hào quang trong giới giải trí thì việc leo lên cao hơn mới là quan trọng.
nhất.
Nhà họ Tang chỉ là một trong số hàng nghìn công ty lập nghiệp ở nước ngoài.
Tang Ngữ tự mình xuống nhà bếp chuẩn bị trái cây và trà nóng, cung kính đặt xuống trước mặt cô gái: “Sếp Doanh, không biết cô tới nên không chuẩn bị chu đáo được.
Không biết cô có việc gì không?” Lúc này, Tang Ngữ đã hoàn toàn quên sạch chuyện của thần y.
Một thần y muốn xin lỗi cô ta đâu quan trọng bằng sếp cô ta chứ.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm vô cùng bình tĩnh, cô khẽ gật đầu: “Tôi đến đưa đồ cho cô.” “Sếp Doanh đưa đồ cho tôi ấy ạ?” Tang Ngữ được chú ý mà đâm ra lo sợ, trong lòng mừng rỡ không thôi: “Sếp Doanh khách sáo quá rồi.
Có gì tôi tự đi lấy là được mà, sao có thể phiền cô đích thân đi một chuyến chứ?” Doanh Tử Khâm không nói gì, chỉ đặt một tập tài liệu lên mặt bàn.
Tang Ngữ nóng lòng cầm lên xem, nụ cười trên mặt cô ta lập tức đông cứng.
Bên trên là một dòng chữ rõ ràng...
Thư thông báo của luật sư.
Phía dưới có chữ ký và con dấu của bệnh viện Thiệu Nhân.
Suy nghĩ của Tang Ngữ nhất thời không xoay chuyển kịp.
Cô ta sững sờ ngẩng đầu, há miệng nói: “Sếp, sếp Doanh?” Tại sao Doanh Tử Khâm lại đưa thư luật sư của bệnh viện Thiệu Nhân cho cô tạ?
Chuyện này liên quan gì đến Truyền thông Sơ Quang?
Ông Tang là người từng trải, lúc này ông ta bắt đầu thấy bất thường bèn lên mạng đọc tin tức trong nước.
Buổi livestream đã kết thúc tám tiếng trước nhưng nhiệt độ liên quan đến thần y trên Weibo vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
#Thần y trẻ tuổi nhất# Doanh Tử Khâm, thần y# Nếu chuyện này xảy ra với người khác thì dù có phát trực tiếp cũng sẽ bị nghi ngờ là giả tạo.
Nhưng với Doanh Tử Khâm, hoàn toàn không thấy có một lời chất vấn nào.
Ông Tang vô cùng kinh ngạc, càng không thể tưởng tượng nổi: “Ngữ Nhi, con không biết sếp của các con chính là thần y sao?!” Câu nói này của ông Tang hoàn toàn phá vỡ mọi ảo tưởng khác của Tang Ngữ.
Tầm mất Tang Ngữ dần đen thui, cô ta gần như không đứng vững: “Sếp, sếp ưu?
“Thời gian cô tung tin đồn là ngày mùng 6 tháng 5, hôm nay là ngày mùng 10 tháng 5” Doanh Tử Khâm không bộc lộ chút cảm xúc gì, giọng nói cũng lạnh tanh: “Da bị dị ứng nặng như vậy mà khỏi nhanh thế, không biết cô đã gặp được vị thần y nào?” Cô đã xem bức ảnh bị dị ứng mà Tang Ngữ đăng lên.
Nghiêm trọng đến mức làn da bắt đầu hoại tử.
Trong trường hợp dùng thuốc, đúng là có thể giảm sưng trong vòng hai ba ngày, nhưng hoàn toàn không thể hồi phục lại lành lặn như thế này được.
Có một số việc không cần chứng cứ khác, chỉ cần nhìn thấy tận mắt là đủ rồi.
Một nhân viên đứng sau lưng cầm máy ảnh lên, bắt đầu chụp ảnh Tang Ngữ.
“Xem ra là không có.” Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: “Tôi cũng đã đoán được nguyên nhân cô tung tin đồn thất thiệt này rồi.” Nói đoạn, cô liếc nhìn bà Tang, thờ ơ lên tiếng: “Bệnh tức ngực đã kéo dài năm năm, thỉnh thoảng lại tái phát, lần đau dài nhất là năm tiếng.” “Thường xuyên dẫn tới tình trạng khó thở, đến bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần rồi, cũng không có vật gì mắc nghẹn, uống rất nhiều thuốc tây thuốc bắc nhưng cũng chỉ có thể khống chế triệu chứng chứ không thể trị được tận gốc.” “Lần phát bệnh trước là đêm ngày mùng 9 tháng 5, cơn đau kéo dài ba tiếng đồng hồ” Bầu không khí trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Bà Tang kinh hãi đến mức không nói được câu gì.
Không sai chút nào!
Ngay cả thời gian cũng chính xác.
Vả lại hôm qua bà ta hoàn toàn không đi khám bác sĩ.
Chỉ nhìn bà ta một cái mà đã có thể đọc ra bao nhiêu thông tin như vậy.
Không phải thần y thì là gì chứ?” “Thần y!” Ông Tang kích động: “Thần y!
Bệnh của vợ tôi giống hệt những gì cô nói, cô nhất định là có cách cứu được vợ tôi.” “Yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là khó chịu chút thôi” Doanh Tử Khâm đứng lên, hai mắt lạnh tanh: “Nghe nói các người cũng không cần bác sĩ của bệnh viện Thiệu Nhân, tôi rất vui.” Bà Tang còn chưa kịp mừng, nghe được câu này như vừa phải hứng một gáo nước lạnh.
Trong chốc lát, bà ta run bắn cả người.
Cái gì gọi là “cùng lắm là khó chịu chút thôi”?
Lúc đau nhất thực sự là sống không bằng chết.
Bà Tang rất muốn chữa khỏi chứng bệnh này.
Tang Ngữ lại càng hoảng hốt, cổ họng cô ta nghẹn lại đắng chát: “Sếp Doanh, cô nghe tôi giải thích, tôi...” Tại sao Doanh Tử Khâm lại là thần y mà bọn họ muốn tìm?
“Vốn chỉ muốn đưa cho cô một thứ, đây là bản thứ hai.” Doanh Tử Khâm lấy một tập tài liệu khác trong tay nhân viên đứng đẳng sau, đặt lên bàn: “Cô đơn phương làm trái với hợp đồng của công ty nên bị đuổi, yêu cầu cô trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng trong vòng ba ngày làm việc.” Cơ thể Tang Ngữ run lên, cô ta hoàn toàn hoảng loạn: “Sếp Doanh, tôi không có ý này, thật sự đấy, cô nghe tôi giải thích đi!” Doanh Tử Khâm cũng không ở lại thêm nữa, lập tức rời khỏi nhà họ Tang.
Một nhà ba người nhà họ Tang vẫn còn đang sững sờ.
Trên đường, Doanh Tử Khâm gửi một vài bức ảnh bằng chứng đã chụp cho viện trưởng bệnh viện Thiệu Nhân.
Sau khi nhận được, viện trưởng nhanh chóng cho người đăng chứng cứ lên 'Weibo.
[@Bệnh viện Thiệu Nhân: Cô Doanh đã đích thân đi thăm hỏi cô Tang, phát hiện gương mặt cô Tang không hề tổn hại gì.
Sau khi kiểm tra, nhận thấy trong vòng một tháng nay, cơ thể cô Tang hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Cô Tang @Tang Ngữ còn gì muốn nói không?] Chứng cứ vô cùng xác thực, lần này không còn ai đứng về phía Tang Ngữ nữa.
[Đột nhiên phát hiện cô Tang này là nghệ sĩ trực thuộc Truyền thông Sơ Quang.
Đỉnh thật, tung tin đồn nhằm về sếp lớn luôn, đúng là khiến tại hạ vô cùng bái phục.] [Tang Ngữ là người hai mặt à?
Trên Weibo thì ra sức nịnh hót Doanh thần, sau lưng lại giở thủ đoạn đó à?
[Rõ rành rành, cô Tang hoàn toàn không biết Doanh thần là thần y của bệnh viện Thiệu Nhân nên mới dám trắng trợn tuyên bố bệnh viện Thiệu Nhân bán hàng giả.
Ha ha ha, em buồn cười chết mất, em rất muốn biết bây giờ cô Tang đang hối hận như thế nào, có phải mặt xanh như đít nhái rồi không.] [Doanh thần: Bái bai nhá, người tiếp theo sẽ ngoan hơn.] Đúng là Tang Ngữ đang cực kỳ hối hận.
Cô ta run run rẩy rẩy cầm điện thoại đọc tin tức, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quả thực cô ta không hề biết Doanh Tử Khâm chính là thần y của bệnh viện Thiệu Nhân.
Lầm gì có thần y nào trẻ tuổi như vậy?!
Tang Ngữ không thể kiềm chế mà gào lên một tiếng vô cùng chói tai, cô ta ôm chặt lấy đầu.
Cô ta không biết Doanh Tử Khâm có phải thần hay không, cô ta chỉ biết mình đã làm một chuyện không thể nào cứu vãn.
x.* Cùng lúc đó, tại trụ sở chính công ty Nhan Như Ngọc ở Đế đô.
Sếp Đỗ tái mặt, gân xanh trên trán nổi lên: “Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế, chuyện này mà cũng để người ta điều tra ra à?!” Bệnh viện Thiệu Nhân không chỉ công bố chứng cứ liên quan đến Tang Ngữ mà còn đặc biệt công khai lên mạng cả giao dịch giữa Nhan Như Ngọc cùng hơn ba mươi người tuyên bố mỹ phẩm dưỡng da của Hoa Tưởng Dung có vấn đề.
Tin tức truyền đi nhanh chóng, cổ phiếu của Nhan Như Ngọc bắt đầu tụt dốc không phanh.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã rớt mất năm điểm.
Suýt chút nữa sếp Đỗ đã tức nghẹn thở.
Trong giới kinh doanh, thủ đoạn này rất thường thấy, còn là cách có lợi nhất với đối thủ cạnh tranh.
Làm gì có ai rảnh rỗi đi kiểm tra sao kê ngân hàng của ba mươi mãy người?
“Sếp Đỗ, bọn em đã làm rất kín kẽ rồi” Mấy tay quản lý cũng khó lòng giải thích: “Còn chia ra mấy tài khoản và chuyển tiền qua trung gian, lẽ ra không thể nào điều tra được.” Thư ký mở miệng: “Sếp Đỗ, cô Doanh kia là sinh viên Đại học Đế đô, nghe nói kỹ năng máy tính của cô ta cũng không tệ.” Sếp Đỗ ngồi phịch xuống ghế, cắn răng, các cơ mặt run lên: “Gì thì gì, chúng ta cũng là thương hiệu có tuổi đời năm mươi năm, tại sao lại sụp đổ nhanh như vậy?” Sản phẩm có bán chạy hay không hoàn toàn dựa vào cái duyên với người qua đường.
Nhan Như Ngọc đã mời người đại diện rất có tiếng nhưng đóng góp của người hâm mộ cùng lắm chỉ chiếm mười phần trăm.
"Thư ký mím môi, khó khăn lên tiếng: “Sếp Đỗ, e là độ nhận diện quốc dân của cô Doanh này còn cao hơn chúng ta nghĩ, vả, vả lại còn có ông cụ Mục..." Nhan Như Ngọc cho rằng không thể có thần y thần kỳ như vậy nên mới đổ thêm dầu vào lửa.
Lần này thì ném cả bản thân vào đống lửa luôn rồi.
Sếp Đỗ vô cùng hối hận.
Nhưng bây giờ muộn mất rồi.
x.* Bên thành Thế Giới, quản gia được Chu Sa dặn dò đã mang tín vật đến Viện hiền giả.
Nhưng mỗi ngày có rất đông người đến xin gặp nên hôm nay mới đến lượt ông ta.
Là tín ngưỡng của tất cả cư dân thành Thế Giới, hai mươi hai vị hiền giả thường sẽ không lộ diện trước công chúng.
Hầu hết các hiền giả phải đến hơn một trăm năm không ra ngoài nên chỉ có hai vị hiền giả có thể coi như gần gũi sống động.
Một là hiền giả thứ tư, Nữ Hoàng, The Empress.
Người còn lại là hiền giả thứ năm, Giáo Hoàng, The Hierophat.
Trong các bộ bài Tarot được bán trên thị trường hiện nay, thứ tự của hai mươi hai lá trong bộ ẩn chính của nó giống với thứ tự của các vị hiền giả.
Nhưng thứ tự cao thấp không đại diện cho năng lực mạnh hay yếu.
Quản gia kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài Viện hiền giả.
“Đây là thủ lệnh của Nữ Hoàng đại nhân." Một nữ ky sĩ đi ra, đưa một tấm lệnh bài cho quản gia: “Ông cầm tấm thủ lệnh này đi là có thể điều động năm mươi chiến sĩ của thành Thế Giới đến Trái đất, nhưng tuyệt đối không được để xảy ra thương vong quy mô lớn.” “Nếu không, chém” Nhìn từ góc độ của vật lý học, mặc dù thành Thế Giới cùng bảy lục địa và bốn đại dương không nằm trong cùng một chiều không gian, nhưng quả thực đều nằm trên Trái đất.
Cùng thuộc một hành tỉnh.
Chỉ có điều thành Thế Giới đã tách khỏi bảy lục địa bốn đại dương từ lâu nên người ở thành Thế Giới vẫn luôn gọi là Trái đất.
Nữ ky sĩ lại mở miệng: “Đây là một ky sĩ của Viện hiện giả, phụ trách giám sát.” “Cẩn tuân mệnh lệnh của Nữ Hoàng đại nhân.” Quản gia vái một cái rồi trở về gia tộc Ngọc, giao thủ lệnh cho thống lĩnh hộ vệ.
“Lạc Phong, cậu nhất định phải bảo vệ sự an toàn của đại gia trưởng.” Quản gia căn dặn: “Nhất định phải đưa được đại gia trưởng bình an quay về, tuyệt đối không thể có bất cứ sơ suất gì.” Lạc Phong chắp tay, sắc mặt nghiêm trang: “Vâng, mọi việc lấy sự an toàn của đại gia trưởng lên làm đầu.
Nếu ai muốn gây bất lợi cho đại gia trưởng, chúng tôi nhất định sẽ ra tay tiêu diệt ngay.” Đương nhiên, hắn ta nói những lời này không phải vì sức chiến đấu của bọn họ cao hơn Ngọc Thiệu Vân.
Gia tộc họ Ngọc đại diện cho võ lực tuyệt đối.
Việc tuyển chọn đại gia trưởng cũng có yêu cầu võ lực cực kỳ cao.
Nếu Thiệu Vân đã trở thành đại gia trưởng thì trong cuộc thi sát hạch võ lực, ông chắc chắn là người mạnh nhất.
Chu Sa nói không sai, quản gia cũng sợ Ngọc Thiệu Vân cảm thấy hổ thẹn nên không đề phòng đứa con của Phó Lưu Huỳnh.
Ai biết Phó Lưu Huynh có nhồi nhét vào đầu con trai bà ta những tư tưởng không tốt gì không?
Thế nên, nhất định phải để các hộ vệ âm thầm đi theo Ngọc Thiệu Vân, tiêu diệt hết những kẻ đe dọa đến sự an toàn của ông ấy.
Quản gia lại nói: “Lạc Phong, vị này là La Lôi - ky sĩ của Viện hiền giả.” Lạc Phong chắp tay chào: “Ngài La Lôi” La Lôi hờ hững ừ một tiếng, đi theo đội hộ vệ gia tộc Ngọc ra ngoài.
Hắn nắm chặt bàn tay rồi lại buông ra, đoạn cúi đầu nhìn dòng chữ trong lòng.
tầnGayrmhnib.