Chương 628 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17245) KHÔNG THỂ ĐỘNG VÀO GIA TỘC LAURENT, CÔ CHÁU GẶP MẶT a7 (( X in chào anh” Lễ tân nhíu mày: “Xin hỏi anh có hẹn trước không Cô ta nói chuyện với giọng điệu lịch sự và xa cách: “Nếu không có hẹn trước, xin mời anh đặt lịch hẹn, tôi sẽ giúp anh sắp xếp thời gian.” Ngụ ý rằng hội trưởng bận trăm công nghìn việc, không phải ai cũng có thể sắp.


Tả Lê nhìn cô ta chằm chằm sau đó bước vào trong mà không nói gì.


Nhân viên lễ tân vội vàng: “Thưa anh, anh không thể vào trong!” Nhưng cô ta căn bản không thể ngăn được Tả Lê, chỉ có thể vội vàng gọi điện thoại: “Bảo vệt Bảo vệ!” Trước khi bảo vệ ra tay, một giọng nói vang lên.


“Là giáo sư Tả phải không?” Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta đứng ở lối vào cầu thang: “Mời lên, hội trưởng đang ở trong phòng làm việc.” Trên lầu.


Trong văn phòng của hội trưởng.


Hội trưởng hiện tại của Trung tâm vật lý quốc tế có xuất thân không hề liên quan gì đến vật lý, ông ta từng là một doanh nhân.


Nhưng ông ta có quan hệ rộng nên mới có thể trở thành hội trưởng của nhiệm kỳ mới này.


Một kẻ ngoài ngành lại có thể trở thành hội trưởng của Trung tâm vật lý quốc tế, chỉ riêng chuyện này đã nói lên sự thối nát của nội bộ.


“Giáo sư Tả, đã lâu không gặp.” Hội trưởng cười nói: “Nào, mời ngồi.


Tôi mới nhập một ít trà ngon của nước Hoa các anh, mời anh ngồi xuống nhâm nhi một chén.” Tả Lê không hề ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề: “Các ông đã bán luận văn của học sinh tôi cho gia tộc Laurent?” Hội trưởng dừng tay lại, nhướng mắt: “Đúng, vậy thì sao?” “Vậy thì sao?” Tả Lê bật cười đầy giận dữ.


Anh ta lao tới, túm lấy cổ áo hội trưởng, tát mạnh một cái.


Hội trưởng vừa hoảng sợ vừa tức giận: “Tả Lê, anh điên rồi!


Anh có còn muốn.


tồn tại trong giới vật lý này nữa hay không?!” “Bán bao nhiêu tiền?” Tả Lê vẫn chưa hết giận, cười lạnh: “Các ông bán xong còn cố tình đăng nó lên tạp chí khoa học của tháng này?” “Mục đích của các ông làm thế là muốn chĩa mũi dùi vào học sinh của tôi, khiến em ấy dính vào vụ lùm xùm đạo văn!” “Giáo sư Tả, đây là vấn đề của anh” Hội trưởng cười khẩy: “Anh không nên tiếp tục nộp luận văn của học sinh mình cho Trung tâm cơ cấu Thiên thể ở châu Âu.


Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi ép anh nộp bài cho chúng tôi Lrời “Chính hành động nông nổi của anh đã khiến học sinh của mình rơi vào vụ ồn ào đạo văn này!


Tôi muốn hỏi anh rằng, tại sao anh lại muốn cắt đứt con đường nghiên cứu khoa học của học sinh mình như thế?” Tay của Tả Lê run lên: “Các người đúng là vô sỉ.” Anh ta biết rõ bản thân không cần phải nói thêm nữa nên xoay người rời đi.


“Giáo sư Tả, anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho học trò của anh.” Giọng nói của hội trưởng lạnh lùng vang lên sau lưng anh ta: “Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, trên thế giới này, không thế lực nào có thể đắc tội gia tộc Laurent!” Tả Lê không nói một lời, đi ra khỏi phòng làm việc của hội trưởng.


Hội trưởng vẫn ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt tối đen.


Cửa phòng ông ta lại được mở ra.


Là phó hội trưởng.


“Hội trưởng, chắc hẳn người nước Hoa này không thể làm được chuyện gì đúng không?” Phó hội trưởng đi tới, nhíu mày: “Nếu để anh ta làm um lên thì chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối.” Mỗi một giới ít nhiều gì đều sẽ có những vùng xám được người ta mặc định, không thể để người ngoài biết.


Nếu quả thật làm loạn lên để mọi người đều biết thì sẽ làm mất thể diện và sự công bằng của Trung tâm vật lý quốc tế.


“Vừa nãy tôi đã nói với anh ta, để anh ta tự biết điều một chút” Hội trưởng thổi trà, thản nhiên nói: “Nếu chuyện này ầm lên, anh nghĩ là gia tộc Laurent sẽ để yên cho anh ta và học trò sao.” “Gia tộc Laurent là vương giả của châu Âu, không thiếu thủ đoạn, một mình anh ta thì chống đối nổi không?” Elizabeth Laurent cũng là một trong những người giỏi nhất ở tầng lớp quý tộc thượng lưu của châu Âu.


Gia tộc Pastch sa sút, không có gia tộc nào có thể cạnh tranh được với gia tộc Laurent.


Giữa Doanh Tử Khâm, một nhà vô địch ISC mới bước vào giới nghiên cứu khoa học và tiểu thư của gia tộc Laurent, không cần nói thì cũng biết là mọi người sẽ chọn tin ai.


“Hội trưởng quả là có tầm nhìn xa.” Phó hội trưởng cuối cùng cũng nở nụ cười: “Đưa bài luận văn nghiên cứu khoa học của một người mới cho tiểu thư Elizabeth, không chỉ giúp chúng ta giành được 300 triệu đô la, mà còn khiến tiểu thư Elizabeth nợ chúng ta một ân tình.” Elizabeth cũng chỉ còn thiếu một bài luận văn là có thể chính thức đặt chân vào.


giới học thuật.


Bọn họ đã giúp đỡ tìm kiếm rất lâu, nhưng đương nhiên không thế lấy bài của các giáo sư lão làng được.


Đúng lúc này, Tả Lê đã gửi luận văn của Doanh Tử Khâm đến.


“Còn hơn thế nữa” Hội trưởng lắc đầu: “Anh không biết đấy thôi, vị tiểu thư Elizabeth này được người nắm quyền của gia tộc Laurent đích thân lựa chọn.


Người nắm quyền đó còn đặc biệt liên hệ người để giúp cô ta vào phòng thí nghiệm của giáo sư Hickman.” “Chúng ta không chỉ giữ thể diện cho tiểu thư Elizabeth mà còn giữ thể diện cho người nắm quyền của gia tộc Laurent và giáo sư Hickman.” Dù sao, Elizabeth vẫn không thể nào so sánh được với hai người đằng sau.


Phó hội trưởng hít sâu một hơi: “Thì ra là thế, tiểu thư Elizabeth này đúng là lợi hại” “Nhưng mà anh nói rất có lý” Hội trưởng nheo nheo mắt: “Cái tên Tả Lê kia là một nhân tài mới nổi trong ngành vật lý, không thể đảm bảo rằng anh ta không quen biết ai đó.” “Tôi nghe nói anh ta hình như có quen biết với Hickman.


Vậy cứ nhốt anh ta lại ớc đã” Chỉ cần hai tạp chí khoa học đợt này được xuất bản trên toàn cầu, dù cho Tả Lê có thể đưa ra bằng chứng cho thấy luận văn của Doanh Tử Khâm làm sớm hơn Elizabeth thì cũng không thể nào xóa được nghi ngờ.


Bọn họ chỉ cần nói đó là giả tạo là được rồi.


Tả Lê và học sinh của anh ta còn có thể lật ngược tình thế hay sao?


Hội trưởng uống một ngụm trà: “Phái người đi làm đi, chăm sóc cẩn thận chút, đợi hai tạp chí khoa học xuất bản đã” Sân bay.


Tả Lê đang gọi đến Trung tâm cơ cấu Thiên thể châu Âu: “Đúng, xuất hiện một số vấn đề, mong các anh rút bài luận văn của học sinh tôi xuống trước, tôi sẽ chịu mọi hậu quả.” Tả Lê cúp điện thoại, định gọi điện cho Doanh Tử Khâm.


Chính sự bất cẩn và thiếu chu đáo của anh ta đã dẫn đến việc luận văn của Doanh Tử Khâm bị đánh cắp.


Nhưng hiện tại anh ta đã không bảo vệ được học sinh của mình, chỉ có thể để cô tự mình giải quyết, anh ta cảm thấy rất có lỗi.


Trong sự nghiệp dạy học của Tả Lê, anh ta chưa bao giờ gặp phải chuyện khiến anh ta cảm thấy bất lực như vậy.


Tuy nhiên, còn chưa kịp bấm số, cổ của anh ta đột nhiên tê rần.


Sau đó tất cả mọi thứ trước mắt anh ta tối sầm lại.


Hai người được Trung tâm vật lý quốc tế cử đến cẩn thận dìu Tả Lê ra ngoài.


Những người khác xung quanh sân bay nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng tất cả đều dửng dưng ngoảnh mặt làm ngơ.


x.* Hai ngày sau.


Châu Âu.


Nước].


Tại tổng bộ của Tập đoàn Venus.


Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm cùng nhau ra khỏi sân bay bước lên một chiếc xe.


Doanh Tử Khâm liếc nhìn trang bị trong xe, nhướng mày: “Anh có sở.


thích sưu tầm xe hơi à?” Lúc ấy, khi cô và Tu Vũ tham gia giải đua xe của gia tộc Manson, Phó Quân Thâm đã tùy tiện gửi đến cho cô một chiếc xe đua của gia tộc họ T đã rời khỏi giới đua xe hai mươi năm.


Đây không phải là việc mà chỉ cần có tiền là có thể làm được.


“Sao?” Phó Quân Thâm nhướng mắt: “Một người già như anh thì cũng có chút sở thích chứ.” Anh bẻ lái và đi đến khách sạn ở trung tâm thành phố.


Thênđixềnéf,đfệnttngñrn(Đtf9đingellfrnfRrđfĐws, Đó là một cuộc gọi điện video và người trên màn hình là Licinius.


“Báo cáo trưởng quan, đối tượng bảo vệ vẫn chưa xuất hiện, đang tiếp tục rữmsät “Được, tôi biết rồi” Video nhấp nháy rồi kết thúc.


Doanh Tử Khâm quay đầu: “Đối tượng bảo vệ?” “Đúng” Phó Quân Thâm gõ ngón tay vào vô lăng, ánh mắt âm trầm: “Cách đây không lâu, tất cả 50 thợ săn tốp đầu trên diễn đàn NOK đều nhận được một tin nhắn treo thưởng nặc danh” “Mục tiêu treo thưởng là một bé gái sáu tuổi nhưng không có ảnh chụp thẳng mặt, các thợ săn đã bắt đầu hành động, anh bảo IBI giám sát bọn họ, không thể để cô nhóc này bị thương.” Cô nhóc này chính là con đường duy nhất giúp bọn họ đến được nơi thần bí kia.


Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức về việc bé gái nào thiệt mạng hay bị thương.


Chỉ có thể là những thợ săn kia vẫn chưa tìm được cô nhóc.


Doanh Tử Khâm trừng mắt lên: “Một bé gái sáu tuổi?” “Ừm” Phó Quân Thâm nói: “Yếu Yểu, chắc là em không có tài khoản thợ săn phải không?” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Không có.” Tài khoản của Thần toán giả không xuất hiện trong danh sách thợ săn.


Sau hôm thay đổi các quy tắc của khu vực giao dịch, cô chưa từng đăng nhập lại vào diễn đàn NOK.


“Anh cũng rất tò mò, rốt cuộc là cô bé ấy đã dây phải người nào.” Phó Quân Thâm nhẹ nhàng nói: “Phần thưởng trị giá một tỷ đô.” Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Em cũng cho người tìm thử xem.” Cô gửi tin nhắn cho phó hiệu trưởng, để Đại học Norton bắt đầu điều tra.


Một lúc sau, xe dừng trước khách sạn.


Phó Quân Thâm không xuống xe, cánh tay khoác lên cửa số xe: “Yếu Yểu, anh đã đặt phòng rồi.


Giờ anh có việc phải đến phủ tổng thống nước J.” “Được.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em ra ngoài chơi.” Phó Quân Thâm hiểu ý: “Kiềm chế một chút.” Hai người chia tay nhau ở khách sạn.


Sau khi Doanh Tử Khâm thay quần áo, cô đi đến khu phố thương mại ở trung tâm thành phố.


Nước J cũng là một cường quốc quốc tế, cộng thêm trụ sở của Tập đoàn Venus ở đây, đường phố nhộn nhịp và xe cộ tấp nập.


Doanh Tử Khâm đến quán cà phê để mua một cốc chocolate nóng.


Vừa đi ra, tai cô đột nhiên động đậy, cô nhìn về phía bên phải.


Một cô bé mặc đồ đen đang chạy về phía này.


Sau vài giây, “ÐĐoàng” một tiếng súng nổ trên không trung, khiến những người xung quanh giật mình hoảng hốt.


Đây là một thành phố quốc tế, mặc dù nước J có cấp giấy phép sử dụng súng nhưng cũng không thể ngang nhiên nổ súng bắn nhau ngay trên đường phố thủ đô.


Những người qua đường la hét và bắt đầu bỏ chạy trong tuyệt vọng.


Những chiếc xe trên đường cũng mất kiểm soát.


Nhưng kỳ lạ thay, những viên đạn đó lại rất chuẩn.


Nó không bắn vào những người qua đường khác, mục tiêu chỉ là một cô bé, hoàn toàn không có sự chệch hướng nào.


Tay súng thần.


Có điều trong nháy mắt, Doanh Tử Khâm đã đoán được, cô nhóc trước mắt chính là mục tiêu treo thưởng có độ hot hơn cả cô và Phó Quân Thâm.


Có đến hai trăm thợ săn đã tham gia, diễn đàn NOK xuất hiện một cơn chấn động chưa từng có.


“Mau!


Mau tránh ra!” Cô bé nhanh chóng chạy trốn, vừa chạy vừa hô: “Cúi xuống, cúi xuống!


Đừng để trúng đạn!” Vừa nói chuyện, cơ thể cô bé vừa linh hoạt chuyển động để tránh những viên đạn, nhanh nhẹn đến mức không hề giống một cô nhóc sáu tuổi.


Ngay cả những đặc vụ IBI đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt cũng tuyệt đối không thể tránh được tất cả các viên đạn với độ chính xác cao như cô bé ấy.


Doanh Tử Khâm không hề né tránh, nhưng những viên đạn kia cũng không thể bắn trúng cô.


Lông mi cô rũ xuống, bàn tay nắm chặt.


Có những ký ức từ xa xưa đang dần dần phá vỡ phong ấn.


Cho đến khi một tiếng nổ cực lớn vang lên từ đằng xa.


“Đoàng!” Chỉ cách đó năm trăm mét, một tay súng thần đang nấp trên một tòa nhà cao.


tầng, dùng súng bắn tỉa bắn vào cô bé.


“Khá lắm, vẫn còn” Cô bé nhảy dựng lên, quay đầu lại liếc nhìn: “Bổn cô nương đã đào mộ tổ tiên nhà các người lên hay sao!” Mặc dù nói như vậy, nhưng cô bé ấy trông vẫn rất bình tĩnh, sau đó giơ tay lên.


Cô bé không có súng, chỉ có một chiếc đồng hồ đeo tay.


Trên đồng hồ có một dòng chữ màu vàng...


Lineger...


Cô bé ấy vặn một nút trên đồng hồ của mình.


Ngay lập tức, đồng hồ bắn ra một chiếc lưới laser màu xanh lam.


“Uỳnh”" Lưới laser xanh lam ấy đã chặn viên đạn kia lại.


Ngay sau đó, viên đạn có thể nổ tung một tòa nhà rơi xuống đất.


Cô bé nói thầm một tiếng: “Cũng may là trên người mình có nhiều trang bị, nếu không đã bị bọn mất trí này giết chết rồi, nhưng mà tạm biệt nhé!” Sau đó cô bé ấy chạy về phía trước, khi cô bé đi qua Doanh Tử Khâm còn cố ý lên tiếng chào hỏi: “Nhóc con, lợi hại đấy, những người khác đều chạy đi hết mà nhóc vẫn bình tĩnh như vậy” “Chúng ta nhất định là có duyên, chờ tôi thoát khỏi những người này, chúng ta làm quen nhé.


Hôm nay thật không đúng lúc.


Ôi, bọn họ hung dữ quá, tôi phải chạy tiếp đây.” Nhưng cô bé còn chưa kịp chạy thì đã bị Doanh Tử Khâm nhấc bổng lên.


Cô bé hơi sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.


“Này, này, này, mặc dù bây giờ tôi chỉ mới sáu tuổi, nhưng tôi nhất định là lớn hơn cô, sao cô lại nhấc bổng tôi lên thế, mất hết hình tượng.


Cô đúng là không biết kính trọng người lớn tuổi gì cả, này cô nhóc...


này...


này!” Cô bé đột nhiên hét lên một tiếng.


Cô bé xoa mông và thấy mình bị ném xuống ghế trước cửa hàng tiện lợi.


Không biết tại sao, cô bé muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại giống bị liệt, không thể cử động được.


Cô bé ngẩn người, giơ tay lên.


Bàn tay dường như cũng đang chạm vào một rào.


chắn.


Những viên đạn đuổi theo cô bé đều bị chặn lại bên ngoài rào chắn này, lơ lửng giữa không trung.


Nội kình ngoại hiển, đây là một rào chắn bảo vệ!


Doanh Tử Khâm vén tay áo lên, thản nhiên nói: “Ở yên đây nhé”


  • Trước
  • Sau